Khi Quả Táo Chín

Chương 17: Chương 17

Người dịch: Tồ Đảm Đang

Lâm Tự bị lời nói của Tiểu Ngũ làm cho cảm động, phải có tâm trạng thế nào thì mới có thể nói ra câu "Tôi chính là vũ khí của anh" như vậy chứ?

Lâm Tự khẽ vỗ vai cậu: "Đừng."

"Tại sao chứ?" Tiểu Ngũ hơi lo lắng lên.

Tại sao lại không cần chứ?

Lâm Tự đi xung quanh cây táo của anh, Tiểu Ngũ dán chặt mắt theo.

Lâm Tự nói: "Làm người, đừng bao giờ tình nguyện đi làm vũ khí của người khác, mà phải biết yêu quý bản thân mình."

"Anh có yêu bản thân không?"

Lâm Tự không ngờ cậu sẽ hỏi ra một câu hỏi như vậy.

Anh ngẩn người.

Tiểu Ngũ đi qua bằng một hướng khác, đứng trước mặt Lâm Tự: "Anh có yêu bản thân không? Lâm Tự."

Tiểu Ngũ rất thích gọi tên của Lâm Tự, khi một mình cậu thường xuyên không ngừng khẽ gọi hai chữ này.

Lâm Tự hơi do dự một lúc, né tránh không bàn đến chủ đề này.

"Anh không yêu bản thân." Tiểu Ngũ cũng đã cảm nhận được rồi.

Cậu lại chạy đến trước mặt Lâm Tự: "Vậy chúng ta đổi đi."

"Đổi cái gì?"

Tiểu Ngũ nói: "Dù sao thì anh cũng không yêu lấy mình, vậy anh yêu tôi đi."

"Cái gì?"

"Tôi đổi với anh, anh yêu tôi." Mặt Tiểu Ngũ hơi đỏ lên.

"Sau đó tôi thay anh yêu anh."

Lâm Tự luôn xem cậu như một thằng ngốc không biết chữ còn không biết gì cả, nhưng anh chợt ý thức được rằng, có lẽ người căn bản không hiểu gì cả kia là anh mới đúng.

Tiểu Ngũ nhìn anh chằm chằm, anh chưa bao giờ gặp người nào vừa thẳng thắn lại thành thật như vậy.

Người này, Lâm Tự không biết được cậu có hiểu được cái gì là "Yêu" hay không, cũng không biết trước khi nói ra câu nói này cậu rốt cuộc có hiểu được khi yêu một người là phải đối diện với cái gì hay không, nhưng người này lại khẳng định nói ra như thế.

Lâm Tự nói: "Chuyện này không thể trao đổi được."

"Được mà." Tiểu Ngũ nói "Tôi đã yêu anh rồi, bây giờ chỉ cần anh yêu tôi, là chúng ta có thể đổi rồi."

Lâm Tự cười lên: "Đây cũng đâu phải đang buôn bán sản phẩm."

"Lâm Tự, anh thử đi." Tiểu Ngũ bỗng nhiên kéo lấy tay anh.

Tay cậu nóng hầm hập, Lâm Tự thì trái ngược lại, ngón tay lạnh băng.

Sự ấm áp nhanh chóng truyền từ tay đến các nơi trên cơ thể Lâm Tự, anh sững người, thậm chí không chú ý được rằng có một quả táo rơi xuống đất.

Tiểu Ngũ nói: "Thử đi."

Lâm Tự từ từ tập trung trở lại, dùng sức rút tay ra.

Anh chỉ vào cái ghế bên cạnh nói: "Ngồi xuống đi."

Tiểu Ngũ ngoan ngoãn ngồi xuống, anh để Tiểu Ngũ quay lưng đi không nhìn về phía mình.

"Tôi không cách nào trao đổi với cậu, bởi vì tôi không thể cho cậu tình cảm ngang bằng với cậu được."

Tiểu Ngũ nghe thấy giọng nói của anh, muốn quay đầu lại nhưng bị Lâm Tự ngăn lại.

"Cậu cứ ngồi đó nghe tôi nói, nếu quay lại nhìn tôi thì tôi sẽ không nói tiếp nữa đâu."

Tiểu Ngũ chỉ có thể cố nhịn, hai tay để lên đùi nhìn về phía trước.

"Người bị cậu đánh ngoài kia, giữa chúng tôi có một câu chuyện, nhưng có lẽ không thể nào gọi là câu chuyện tình yêu được." Lâm Tự vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ nhắc lại những chuyện ấy.

Anh dừng lại một lúc, khom người nhặt quả táo dưới đất lên.

Lâm Tự vừa dùng một bên vạt áo lau quả táo, vừa nói: "Hắn là đàn anh thời đại học của tôi, lúc còn ở trường không tiếp xúc quá nhiều, không ngờ sau đó lại làm cùng một công ty."

"Đó là công việc đầu tiên của tôi, ban đầu đi làm, chưa thích ứng được, cái gì cũng không biết, lóng nga lóng ngóng." Lâm Tự cắn một ngụm táo, sau đó nói "Hắn rất chăm sóc tôi, cực kỳ dịu dàng và kiên nhẫn."

Tiểu Ngũ nghe Lâm Tự khen người đó, hơi buồn một chút, cậu cúi đầu xuống cau mày lại.

"Tôi yêu người đồng tính, lúc mười mấy tuổi đã biết mình thích đàn ông rồi.

Nhưng chuyện này ngoài tôi ra không ai biết cả, tôi chưa bao giờ dự định sẽ nói với người khác, cứ muốn giấu như vậy cả đời này, sau này cô độc cả đời cho rồi." Lâm Tự lại ngừng một lúc lâu mới tiếp tục nói "Nhưng mà, sau đó tôi lại nói chuyện này với hắn."

Tiểu Ngũ bỗng nhiên quay đầu lại.

"Quay qua kia."

Tiểu Ngũ buồn bực, nhưng vẫn nghe lời quay qua kia.

Lâm Tự nói: "Con người tôi trước giờ là vậy, người ta đối xử tốt với tôi tôi sẽ dễ dàng bỏ sự phòng bị xuống, tôi sẽ đáp lại mười phần.

Lúc đó tôi không hề thích hắn, ngay từ đầu tôi cũng không để lộ ra chuyện mình thích người đồng tính ra ngoài.

Nhưng có một ngày, ngày tiệc thường niên của công ty chúng tôi, mọi người đều uống chút rượu, lúc tan tiệc chúng tôi cùng nhau ra ngoài."

Anh nhìn quả táo trong tay mình, dịu giọng nói: "Trời lúc đó đã tối rồi, khó bắt xe, chúng tôi đi thẳng một đường, nghĩ rằng nếu gặp xe taxi thì đón.

Cứ đi như thế, hắn đột nhiên hỏi tôi có phải thích đàn ông không."

Tay của Tiểu Ngũ đã vò lại thành nắm đấm.

Cậu phát hiện mình rất ghen tị với người đàn ông đó, bởi vì những chuyện mà Lâm Tự nói kia cậu ngay cả tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng được.

Cái gì mà công ty.

Cái gì mà đồng nghiệp.

Cái gì mà tiệc thường niên.

Đều là cái quái gì vậy?

Lâm Tự nói: "Tôi không biết hắn phát hiện chuyện tôi thích đàn ông từ khi nào, nhưng hắn đã đột nhiên hỏi như vậy rồi, mà tôi lúc đó cũng quá ngu ngốc, thế mà lại cảm thấy hắn là người tốt, nói cho hắn biết cũng chẳng sao."

Lâm tự ngồi xổm xuống: "Tôi cô đơn đã quá lâu, bí mật giấu trong tim quá lâu, cũng có lúc tôi sẽ không thể chịu được, rất hi vọng có người có thể chia sẻ bí mật với tôi.

Thế là tôi đã nói với hắn."

Lâm Tự cắn một ngụm táo: "Kết quả..."

Anh hít thở thật sâu, sau đó nhắm mắt lại..