Khi Thế Giới Trở Thành Trò Chơi Búp Bê

Chương 41: Anh Không Có Nói

Nhắc tới ếch xanh, đề tài giống như rơi vào góc chết.

Trong khoảng thời gian ngắn, không ai nói gì, huyệt động im ắng.

Nhưng mặc dù không nói lời nào, thời gian cũng lặng yên trôi đi, không lâu sau quả cầu vàng sẽ xuất hiện, nói cho bọn họ vòng trò chơi tiếp theo sắp bắt đầu, tánh mạng bọn họ cũng sẽ một lần nữa ngấp nghé bờ vực sinh tử.

Trong lúc im lặng, anh Huy đánh giá Thẩm Mặc và Đàm Tiếu, dần dần, trong ánh mắt hắn lộ ra hoài nghi, “Tao nói này, không phải hai người chúng mày sợ rồi chứ?”

“Mày không sợ thì mày lên đi?!” Đàm Tiếu mắt lạnh trừng hắn.

Anh Huy bị nghẹn một chút.

Hắn khôi phục rất nhanh, khẽ hừ nhẹ một tiếng.

“Thật ra tao cũng muốn.

” Anh liếc Thẩm Mặc, “Đáng tiếc tao không có thân thủ như người nào đó.

Bên trong những người này, chỉ có Thẩm Mặc có thể tạo thành thương tổn thực chất đối với ếch xanh.

“Người tài giỏi thường nhiều việc, người anh em, vất vả mày vòng tiếp theo tiếp tục đấu tranh anh dũng.

” Khóe miệng anh Huy gợi lên nụ cười đểu giả, nói câu này rất hùng hồn.

Đàm Tiếu xem thường điệu bộ của anh Huy, có điều trước mắt ngoại trừ Thẩm Mặc, xác thật không thể trông cậy vào ai khác.

Cho nên anh trượng nghĩa vỗ vỗ bả vai Thẩm Mặc: “Vòng kế tiếp để em giúp anh!”

Trên mặt Thẩm Mặc trước sau không có biểu cảm.

Anh nắm con dao nhỏ, bên trên lớp nước bùn trên mặt là chất nhầy, mùi tanh ẩm ướt tản ra, ngửi vào mũi không có gì khác biệt với mùi của ếch xanh.

“Da ếch xanh rất mỏng, dễ dàng chế tạo miệng vết thương, nhưng lớp cơ dưới da rất dày, dao đâm vào chiều sâu có hạn, nếu muốn dùng phương pháp làm tổn thương ếch xanh để kéo dài thời gian, e rằng cần yêu cầu tìm nhược điểm khác.

Anh nói xong, nhàn nhạt ngước mắt, tròng mắt đen kịt mang theo áp bách, không khỏi khiến người ta muốn phục tùng, đó là uy thế mà nghề nghiệp giao cho anh.

“Vẫn giống như lần trước, sau khi quả cầu ngừng thì lập tức hành động, sợ chết cứ ngốc tại ốc đồng, có điều tôi muốn nhắc nhở các người, ốc đồng không bảo vệ được các người cả đời đâu.

Sắc mặt mọi người khó coi.

“Nếu ếch xanh lại giống như vậy thì sao……” Có người thấp giọng nói thầm.

Mọi người rụt rè chính là điểm này, tốc độ ếch xanh ngoi đầu quá nhanh, làm cho người ta không thể báo động trước, một cái miệng rộng trực tiếp nuốt người, thời gian chạy trốn đều không có, làm sao đi tìm quả cầu?

“Sẽ không như vậy.

Một giọng nói đột ngột vang lên.

Mọi người nhận ra giọng nói này thuộc về Trương Hoa, sôi nổi theo tiếng nhìn lại, lại phát hiện người Trương Hoa ở trong vỏ ốc, hình như không định đi ra.

Anh ta chỉ đứng trong ốc đồng chậm rãi nói: “Vòng trước ếch xanh không ăn được sâu, nó đói bụng, nên mới vội vàng đi ra ngoài nhanh hơn vòng trước nữa.

Còn lần sau……”

Anh tạm dừng như là âm thầm đếm cái gì, một lát sau thấp giọng nói: “Thiếu vài người, cho nên lần sau sẽ không.

Cách giải thích này làm người ta cảm thấy không thoải mái, song lại hợp tình hợp lý.

Thầy Thừa lại lên tiếng: “Tôi cũng cảm thấy ếch xanh sẽ không đột nhiên xông ra, nó bị thương, khẳng định độ nhạy bén sẽ chịu ảnh hưởng, nếu không ổn vòng kế tiếp nó sẽ không xuất hiện! Mọi người không cần bị dọa lui bởi vì một lần suy sụp! Chúng ta hẳn nên dũng cảm tiến tới, phải dũng cảm tiến tới!”

Lời nói của người làm nghề giáo khiến người ta khịt mũi coi thường, rồi lại làm người ta không nhịn được bắt đầu nảy sinh hy vọng.

Đúng vậy.

Ếch xanh đã bị thương, chưa biết chừng sợ tới mức không bao giờ đi ra thì sao?

Cho dù hình thể nó to lớn, nó cũng là một con ếch xanh nhát gan mà thôi.

Anh Huy phun một tiếng, cắn răng nói: “Mẹ nó, vậy lại thử một lần, ông đây cũng không tin, một quả cầu rách nát khó tìm như vậy?!”

Thần sắc những người khác khác nhau, có người lộ ra biểu cảm đập nồi dìm thuyền, số khác còn do dự.

Bạch Ấu Vi nhìn về phía ốc đồng Trương Hoa ẩn thân, như suy tư gì đó.

Trương Hoa không phải một người có lòng nhiệt tình, vì sao anh ta giúp Thẩm Mặc khuyên mọi người cùng nhau tìm quả cầu? Chẳng lẽ chỉ bởi vì không quen nhìn những người này lạnh nhạt ích kỷ, cho nên bênh vực lẽ phải?

…… Không, nếu là anh ta thật sự trượng nghĩa, vừa rồi nên nói ra phương pháp thông quan trò chơi.

Nhưng anh ta không nói.

Đương nhiên, cô cũng không nói.