Khí Thiếp Vương Gia

Chương 162: Một Thoáng Rung Động

Trong lòng Thiên Tình hoảng hốt, là mị dược, nhất định là “kiếp này duy nhất” độc phát, chẳng ẽ là vừa rồi nhắc tới Âu Dương Thanh Minh, hoặc là nàng đối với Sở Nghi Hiên cũng có cảm giác?

Trong mắt Sở Nghi Hiên lóe lên tia lạ thường “Thảo nhi?”

” Ta không có việc gì!” Thiên Tình cố nén. Độc kia thật sự không có phát tác, tốt rồi, nếu không sẽ có chuyện lớn

“Được, chúng ta không nói nữa, chờ Tường Thụy làm đồ ăn cho nàng!” Nhìn thấ khuôn mặt Thiên Tình có chút tái nhợt mệt mỏi, hắn đau lòng không thôi “Nàng rất gầy, phải nên hảo hảo bồi bổ!”

Đối mặt với sự quan tâm của hắn, nàng ngẩng đầu, trong đôi mắt thanh thuần hiện lên 1 loại cảm xúc gọi là áy náy

Ánh mắt Sở Nghi Hiên vẫn ôn nhu như làn xuân thủy, nhẹ nhàng vuốt ve mấy sợi tóc có chút hỗn loạn của Thiên Tình

Ánh mắt chuyên chú mà thâm tình, cơ hồ làm cho trái tim Thiên Tình không ức chế được mà nhảy dựng lên

Sở Tường Thụy ở 1 bên người cười nói “Ta thấy hoàng huynh thật sự yêu hoàng tẩu a, ta ăn dấm chua rồi a, ta 1 thân 1 mình làm thức ăn, các ngươi còn không giúp đỡ?”

Sở Tường Thụy nói xong liền liếc mắt nhìn Thiên Tình và Sở Nghi Hiên 1 cái, làm mặt quỷ với Sở Nghi Hiên “Hoàng huynh, ngươi chỉ cần quần quít lấy hoàng tẩu, nàng nhất định sẽ đáp ứng gả cho ngươi! Ngươi xem, nàng đỏ mặt rồi, mẫu hậu có nói, nữ tử nhìn thấy nam nhân mình thích mới có thể đỏ mặt!”

” Ngươi……” Thiên Tình tức giận đến mức nói không nên lời, khuôn mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn Sở Tường Thụy, mà hắn lại càng cười đắc ý. Nàng tự hỏi lòng, thật sự 1 chút cũng không động tâm sao? Thật phức tạp a

” Xú tiểu tử, cút sang một bên đi.” Sở Nghi Hiên quát, ra vẻ muốn đánh hắn

Sở Tường Thụy lập tức làm nũng nói “Hoàng tẩu, mau cứu ta, ngươi xem hoàng huynh thật sự muốn đánh ta đây này!”

Thiên Tình bị hắn nói, cả người không được tự nhiên, Sở Tường Thụy cũng không buông tha, vừa trốn vừa cười nói “Ta nói thật đấy, hai người cũng thật xứng đôi, vừa rồi ta nhìn thấy các ngươi liếc mắt đưa tình, thật sự đáng hâm mộ a, ta cũng muốn tìm 1 nữ tử có thể cùng ta liếc mắt đưa tình, nhất định phải tìm được, còn phải thực sự ôn nhu. Hoàng tẩu, ta thấy ngươi về sau cứ ở bên cạnh hoàng huynh, không cần rời khỏi hắn, đỡ cho hắn cả ngày hồn rời khỏi xác, trước đó vài ngày ngươi không có ở đây, ngươi không biết hoàng huynh nhàm chán thế nào đâu, hại ta cũng không có khí lực nấu ăn!”

Thiên Tình và Sở Nghi Hiên liêc mắt nhìn Sở Tường Thụy 1 cái, đều xẩu hổ, Thiên Tình lại không thể phản bác, làm cho Sở Tường Thụy dương dương tự đắc. Tiểu quỷ này!

“Ngươi cũng chưa lớn bao nhiêu mà đã đòi kiếm vợ?” Thiên Tình không tức giận gắt giọng

“Ta 16 tuổi a, thế thì sao?” Sở Tường Thụy không hiểu hỏi “Hoảng tẩu, ngươi nói, sẽ có người thích ta không?”

“Sẽ!” Thiên Tình bất đắc dĩ không muốn tránh né hắn, tiểu quỷ mới 16 tuổi đã động tâm, bất quá nam nhân 12 tuổi đã đi kỹ viện, chuyện này cũng chưa là gì “Ngươi sẽ tìm thấy 1 nữ tử rất đẹp!”

” A!” Sở Tường Thụy lập tức đổ thịt gà vào trong nồi

Sở Nghi Hiên cũng rất xấu hổ, tiểu tử kia thật đơn thuần “Tường Thụy nấu ăn ngon lắm, so với ngự trù còn ngon hơn, phụ hoàng ta trước kia cũng khoe trù nghệ của hắn với mẫu thân!”

Sở Nghi Hiên đang ăn nhưng vẫn không chịu bỏ qua, vừa cười vừa hỏi Sở Nghi Hiên “Hoàng huynh, trước đó vài ngày, ngươi không phải mỗi ngày đều thất thần a? Mỗi ngày đều chạy đến nhìn thi thể trong động băng, thi thể kia là của ai vậy?”

” Này……” Sắc mặt Sở Nghi Hiên có chút khó xử “Tiểu tử mau nấu thức ăn của ngươi đi”

” Hoàng huynh, thi thể kia ngươi giữ làm gì a? Vẫn cứ đem thiêu đi, phụ hoàng cũng nói người sau thiêu thi thể của mình, ngươi giữ cô nương kia lại làm gì?”

Trong lòng Sở Tường Thụy vẫn còn trăm ngàn nghi vấn

Đem thiêu thi thể kia, có lẽ Tường Thụy có lễ giúp, trong lòng Thiên Tình run lên, nói với Sở Nghi Hiên nói “Đúng a, công tử, đem thi thể kia trong hàn băng động đốt đi, vạn nhất có ngươi lợi dụng thi thể này làm chuyện xấu!”

” Không!” Sở nghi hiên kích động lắc đầu.”Trọng sinh là chuyện không tưởng a, có lẽ, lưu nó lại có thể làm cho nàng sống lại nói không chừng”

Thiên Tình nghẹn giọng “Công tử muốn cho ta trở lại thân thể cũ đúng không?”

Nàng rất muốn a, bởi vì nếu thật sự may mắn như vậy thì đứa nhỏ của nàng cũng sẽ được sinh hạ. Chỉ là, đây căn bản chỉ là gi vọng xa vời, nàng thật sự không dám vọng tưởng. Ông trời sao có thể chiếu cố nàng như thế?

“Ta cũng muốn như vậy, chỉ la không biết có thể hay không, bây giờ cứ giữ lại trước đi!” Sở Nghi Hiên phát ra 1 tiếng than nhẹ không thể nghe thấy. Bởi vì sẽ phải buông tay, mà hắn thầm nghĩ sau khi buông tay còn có thể ngày ngày nhìn thấy dung nhan làm hắn nhớ nhung kia, đây là lần đầu tiên hắn động tâm. Nhưng tâm tư này hắn không muốn để cho ngươi khác biết

Thiên Tình hoảng hốt 1 chút, ánh mắt không dám tiếp tục nhìn chăm chú gương mặt tuấn mỹ làm cho ngươi ta không dám nhìn thẳng kia, nàng sợ mình sẽ động tâm, sẽ hòa tan trong ánh mắt ôn nhu như nước này. Trong lòng co rút, Thiên Tình cảm thấy hỏa nhiệt vừa được áp chế lại dâng lên. Cả người lại phát nhiệt khó chịu, hơi thể cũng trở nên dồn dập theo

” Công tử, ta phải về đây.” Thiên Tình bối rối che giấu vẻ kích động của mình, dư độc này ngàn vạn lần không thể phát tác, Thiên tình kích động chạy ra khỏi ngự thiện phòng, toàn thân mềm nhũn suýt nữa đã ngã ra đất

“Tường Thụy, không cần làm thức ăn nữa!” Sở Nghi Hiên không hề nghĩ đến chuyện dư độc phát tác, chỉ cảm thấy có điểm không đúng. Chẳng lẽ vừa rồi mình bức ép nàng? Làm cho nàng không thể không trốn tránh?

Sở Nghi Hiên chạy theo, ở phía sau hô to “Thảo nhi, chờ 1 chút, nàng làm sao vậy?”

Thiên Tình đột nhiên dừng chân, quay lại

” Ta muốn đi nghỉ ngơi, không cần đi theo ta!” Trên mặt ngay cả 1 tia gợn sóng cũng không có, ánh mắt trốn tránh vẻ tuyệt vọng của Sở Nghi Hiên

“Được! Ta không đi!” Sở Nghi Hiên gian nan gật gật đầu “Nàng đi nghỉ ngơi đi!”

Quay người rời đi, y phục nàng bay bay trong gió như 1 đóa sen nở rộ, thật sâu khắc ở trong mắt hắn, mang theo 1 chút đau đớn sâu thẳm

Đột nhiên cuồng phong nổi lên, cây cối lay động mãnh liệt, phát ra thanh âm thê lương. Nhìn bóng dáng như thiên nga kia, nội tâm Sở Nghi Hiên trong nháy mắt hoang lương như sa mạc, hốc mắt đau đớn, giống như không thể thừa nhận. Đột nhiên, thân ảnh thiên nga kia té ngã trên mặt đất.