Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo

Chương 55

Cầu Cầu là một con mèo hoa chỉnh thể có khuynh hướng thuần trắng, nhưng đầu cùng cùng phía sau lưng còn có cái đuôi đều tô điểm hoa văn sắc đồi mồi.

Đối với sự xuất hiện của Lâm Lan nhân loại xa lạ này, nếu không có mèo lão đại làm bảo đảm trước ở cạnh, Cầu Cầu sớm đã chui về trong phòng lần nữa mà trốn mất.

Có điều không đợi nó vô thức thối lui hai bước, chú mèo hoa nhỏ này bỗng nhiên ý thức được mình thế mà nghe hiểu được lời nói vừa nãy của nhân loại này.

Cầu Cầu thối lui hai bước rồi lại xáp xáp về trước, ngửa đầu nhìn lại về phía Lâm Lan đã ngồi xổm xuống, một đôi mắt mèo trừng đến tròn tròn: “Meo ô…! Meo!” (Ngươi nhìn thấy ông nội sao? Rất lâu rồi ông ấy cũng chưa trở lại! Lần đi săn này ông ấy đi quá là xa a!)

Đột nhiên nghe thấy tin của chủ nhân, tiếng kêu của mèo hoa kích động lại cao vút, nhưng cũng là không thể che hết được sự ngây thơ.

Ông Lý là đột ngột phát bệnh nằm viện, cuối cùng cũng mất trong bệnh viện, cho nên đến bây giờ con mèo này còn chưa biết chuyện chủ nó đã qua đời.

“Ừ, lần đi săn này ông ấy đi rất xa…” Giọng nói của Lâm Lan không tự chủ được trở nên cay chát, “Cho nên ông ấy bị thương, đã không cách nào trở về nơi này nữa.”

Bởi vì trước đó đã bị giao đãi là phải trốn cho kỹ rồi, Tống Tân Dân chỉ có thể bám ở cửa nhà ông Giang nhìn lén tình thế phát triển nên không nghe rõ lão bản đã đi xa đang ngồi xổm ở đó nói cái gì với mèo hoa.

Có điều không nghe thấy tiếng người, nhưng tiếng kêu của mèo hoa từ cao vút kích động lúc ban đầu biến thành rên rỉ sau khi lão bản nói gì đó xong thì vẫn là vô cùng rõ ràng.

Rên rỉ? Lão bản là thông qua tiếng mèo cấp 10 của chị ấy nói cho Cầu Cầu chuyện ông Lý đã không còn ở đây sao?

Trước cổng chính căn nhà trống, Cầu Cầu gấp đến độ xoay quanh Lâm Lan, thỉnh thoảng meo ô kêu thảm thiết, muốn Lâm Lan dẫn nó đi tìm ông Lý.

“Cầu Cầu.” Vào lúc mèo hoa lay ống quần cô, Lâm Lan đưa tay ôm lấy nó, thuận lông từng lần cho nó, “Cầu Cầu mày là mèo thành niên, hẳn là cũng biết đấy, ông Lý ông ấy già đi, kỳ thật đã chẳng có mấy sức lực mà đi săn kiếm ăn.”

“Meo ô…” (ta đi săn, ta kiếm ăn cho ông nội!)

Cái giọng điệu ngây thơ hôm nay giống như đã từng quen biết, cực kỳ giống với trường hợp lúc Tuyết Hoa đưa đồ ăn cho cô, nhưng mà Lâm Lan lại không có cách nào mà bật cười.

“Không được a, ông Lý đi săn thất bại, không ăn được đồ mày cho, cho nên con ông ấy sẽ chăm sóc ông ấy.” Dùng giọng điệu lừa trẻ nhỏ nói lời nói dối có thiện ý, Lâm Lan chỉ hy vọng con mèo này có thể bớt khổ sở một chút, “Ông ấy già đi, phải rất lâu rất lâu mới có thể chữa khỏi vết thương, lâu đến không cách nào trở lại gặp mày.”

Tiếng rên rỉ của mèo hoa lại lần nữa vang lên, Lâm Lan đưa tay sờ sờ đầu nó.

“Cho nên ông ấy mới để tao tới nha, ông Lý giao đãi rất nhiều chuyện quan trọng với tao, bảo tao nhất định phải tới nói cho mày đấy.” Ôm con mèo trong khuỷu tay cho tốt, Lâm Lan mang theo nó lui lại rời khỏi cửa lớn nhà cũ, “Ông Lý bảo tao cho mày biết, mặc dù ông ấy không có cách nào trở lại nữa, nhưng mà trách nhiệm giữ nhà vẫn là giao cho mày. Nhưng lần này ông Lý muốn mày không chỉ trông căn nhà ban đầu, căn phòng bên cạnh này cũng là địa bàn về sau mày phải trông chừng chú ý.”

Nói tới đây, cô sờ đầu mèo hoa chỉ về phía nhà ông Giang sát vách cho nó.

Giống với các động vật khác, mèo cũng có ý thức lãnh địa của mình. Tựa như là Tuyết Hoa vậy, mèo không chỉ chú trọng lãnh địa của mình, đồng thời cũng sẽ chú ý tất cả sinh vật sống trong lãnh địa. Quan hệ của mỗi con mèo nhà sống với người đều không giống nhau, có mèo sẽ đem con người làm lão đại và ỷ lại vào quan xúc phân; nhưng mà có mèo sẽ đem mình làm lão đại, tự nhận chính mình là tộc trưởng, vì thú hai chân này tốn lòng hết mức.

Mèo hoa Cầu Cầu, chính là cái sau.

Đột nhiên nghe cái yêu cầu như thế, mèo hoa lập tức có chút mơ màng, căn nhà với người ở bên cạnh nó đương nhiên biết, hơn nữa cũng quen thuộc.

“Meo…” (Thì ra nơi này cũng là địa bàn của gia gia sao?)

“Đúng, mới khuếch trương ngày ông Lý ra ngoài đi săn ấy.” Lâm Lan trợn tròn mắt nói dối, “Ông ấy già đi cũng bị thương rồi, không cách nào tiếp tục tuần sát địa bàn mới của mình. Ông ấy bảo tao cho mày biết, cái lãnh địa mới này cùng người ở bên trong về sau chỉ có để mày chiếu cố cả.”

Mèo hoa lại không có động tĩnh, phải nói là còn chưa có tiêu hóa xong cái tin tức này.

Lâm Lan cũng không gấp, chỉ là ôm nó đi vào nhà ông Giang: “Mày không tin à? Không tin có thể đi vào ngửi, bên trong có mấy thứ đồ của ông nội mày đó.”

Thốt ra lời này, cơ hồ không cần Lâm Lan làm gì, chân mèo hoa nhỏ vừa giẫm liền nhảy khỏi lòng cô, oạch một phát chui vào trong nhà ông Giang.

Trong nhà cũ Giang gia, ông Giang vừa mới lục ra mấy thứ trước kia ông Lý tặng ông ấy, dựa theo như trước đó đã nói rồi mà đặt phân tán ở chỗ dễ thấy trong nhà như thế thì nghe thấy Cầu Cầu kêu to chạy vào nhà ông.

“Thật đúng là vào được?” Cầu Cầu trước đó có dẫn dụ cỡ nào cũng không chịu rời khỏi nhà lần này thế mà chủ động vào nhà ông ấy, ông Giang là vừa mừng vừa sợ, “Cầu Cầu, Cầu Cầu ai!” Cong eo xuống, ông ấy liền muốn ôm lấy mèo.

Sau đó vồ hụt.

Mèo hoa đang không ngừng xác nhận trong phòng có mùi đồ của ông Lý không, thật sự ngửi thấy mùi vị quen thuộc, thế này mèo mới dần dần ngừng đảo quanh lại.

Sau đó lại bị Lâm Lan bế lên.

“Thế nào Cầu Cầu? Không lừa mày đúng không? Về sau nơi này cũng là nhà mới của mày.” Ông Giang nghe thấy cô bé trẻ tuổi ôm Cầu Cầu nói với mèo như thế, nhưng người lại đi về phía chỗ ông ấy, “Đây là ông Giang, mày quen đó, về sau ông ấy phải dựa vào mày che chở.”

Mèo hoa Cầu Cầu nghe Lâm Lan xong, chuyển cái đầu nhỏ sang ông Giang tha thiết nhìn nó, sau khi bình tĩnh nhìn một lát thì meo tiếng về phía ông ấy.

“Cầu Cầu đây là… Có ý gì?” Mặc dù ông lão không hiểu tiếng mèo, nhưng từ trong tiếng kêu to kia vẫn là hiểu được chút gì đó, chính là bản thân ông Giang không thể tin được, muốn tiến thêm một bước xác nhận.

Lâm Lan cũng không làm ông ấy thất vọng, cười đưa mèo tới: “Giống như ông nghĩ, Cầu Cầu thừa nhận đây là nhà mới của nó. Về sau không chỉ sẽ lưu lại nơi này, nó sẽ còn tuần tra luôn căn nhà cũ bên kia, sẽ trở thành mèo nhà có được hai căn nhà là địa bàn nha.”

Ông Giang nghe hiểu, cô bé trẻ tuổi này hẳn là dùng phương pháp gì đó làm Cầu Cầu đem ý thức lãnh địa của nó khuếch trương từ nhà cũ Lý gia đến trong căn nhà ông ấy đây, đồ vật có mùi của Lý lão đầu chính là thủ đoạn phụ trợ, hiện tại làm đến rất thành công.

“Tốt, thế này liền rất tốt, không thể tốt hơn.” Ôm mèo, ông Giang chậm rãi ngồi trở lại trên cái ghế ông thường ngồi, đặt mèo ở đầu gối nhẹ nhàng sờ lấy, “Cầu Cầu à, về sau ông nuôi mày, coi như vạn nhất sinh bệnh, con cái của ông cũng vui vẻ tiếp tục thay ông nuôi mày. Đừng sợ, về sau sẽ không còn có người vứt bỏ mày.”

Giọng của ông lão khàn khàn thực ôn hòa, loại từ trường an hòa đặc hữu của sinh vật thời kỳ tuổi già kia làm cho Cầu Cầu cảm nhận được một cảm giác vẫn luôn rất quen thuộc.

Mèo hoa yên tĩnh ghé vào đầu gối Giang đại gia, trong từng chút lại từng chút vuốt ve của ông lão chậm rãi khe khẽ ngáy lên.

Nó đã đem nơi này xem như địa bàn của nó, nhà của nó.

Còn có thú hai chân mới phải bảo vệ.

Sau khi cự tuyệt ông Giang tha thiết cảm tạ với muốn đưa chút đồ làm tạ lễ rồi, Lâm Lan với Tống Tân Dân rời khỏi con ngõ phố cũ này, bắt đầu trở về.

“Kỹ xảo thuần mèo của cửa hàng trưởng thật sự là lợi hại a, mới non nửa ngày thế đã giải quyết chuyện của Cầu Cầu!” Cảm xúc của Tống Tân Dân rất kích động, cô gái tối đa cũng chỉ lớn hơn cậu ấy mấy tuổi kế bên đây có thể là người thuần mèo lợi hại nhất mà đời này cậu ấy từng gặp.

Phải biết trong mấy loài động vật mà nhân loại thuần hóa hoàn toàn cũng không có mèo. Bọn chúng nhiều nhất chỉ có xem như là nửa thuần hóa, ngay cả tiếng meo meo manh manh* cũng là ngôn ngữ cố ý phát minh ra vì kiếm ăn từ nhân loại, độ thuần hóa khó khăn này mà so với chó liền có thể nghĩ.

*: manh này ý nói dễ thương, đáng yêu ấy.

Nhưng mấy cái khó khăn đó ở trong tay lão bản đều không phải là chuyện, cô vô cùng hiểu rõ đối với biến hóa cảm xúc của mèo, luôn có thể nhạy bén mà ứng đối tốt nên đi bước kế tiếp thế nào.

“Mang theo chút vận khí thôi.” Lâm Lan khiêm tốn khoát tay, “Nếu không phải nghe thấy cậu nói ông Giang hàng xóm muốn nhận nuôi mèo thì còn không dễ dàng mà giải quyết hết vấn đề của Cầu Cầu đâu.”

Ngoài miệng khiêm tốn, trong lòng lại đang nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ có thể nói câu thông rất quan trọng, nếu cô không có một cái bàn tay vàng có thể nói chuyện với mèo, muốn tốn chút thời gian này mà thành công lừa gạt được một bé mèo nhỏ căn bản không dễ dàng như thế. Chỉ là để nó chủ động khuếch trương địa bàn, đặt cái nhà kia của ông Giang vào lãnh địa nó thủ hộ luôn đã đủ để cô phí hết tâm tư.

Có thể câu thông giao lưu, mèo kia nhiều lắm chỉ là trí thông minh hai ba tuổi còn không phải là nhẹ nhõm liền thu phục?

À, cũng có chút ngoại lệ.

“Đúng rồi, vừa nãy chị mới chào hỏi tốt với mèo lão đại, nó nói hôm nay nguyện ý phối hợp với cậu chụp nhiều thêm mấy tấm ảnh.” Lâm Lan vừa nói, vừa lục ra vài hộp đồ hộp cho mèo trong ba lô mình đeo để đề phòng vạn nhất, “Mấy cái này xem như là thù lao làm người mẫu ba ngày nay cho nó, cậu kết thúc quay chụp rồi nhớ kỹ đưa qua nhé. Kế tiếp tự cậu hành động đi, chị đi về trước trông quán.”

Nhét đồ hộp vào trong tay Tống Tân Dân, Lâm Lan chào hỏi một tiếng đi về thẳng.

Lập tức liền tới giữa trưa, một mình đại tiểu thư trông quán trong quán trà, cửa hàng trưởng Lâm tỏ vẻ vẫn có chút lo lắng.

Lúc trở lại tiểu lâu, vừa vặn đuổi kịp giờ cơm, mẹ vừa nấu cơm trưa xong, liền muốn cho vào hộp đưa xuống cho người trông quán dưới lầu.

Thấy khuê nữ đã trở lại liền trực tiếp giao việc xếp đồ cho cô.

“Thế nào, an trí con mèo hoa kia xong rồi?” Trong lúc đó đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hỏi thăm.

“An trí xong rồi.” Lâm Lan lần lượt xếp đầy hộp cơm, vừa bận rộn vừa trả lời, “Hiện tại mèo con đã thành công được ông cụ hàng xóm thu dưỡng. Cả nhà bọn họ đều rất thích Cầu Cầu, cho nên không cần lo lắng về sau mèo con lại bởi vì chuyện người già xảy ra ngoài ý muốn mà bị vứt bỏ.”

Vương Tú Chi nghe xong lập tức đầy mặt vui mừng: “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi a.”

Lâm Lan cũng cảm thấy là như thế, ông Giang đã được như nguyện mà thu dưỡng mèo hoa, mà Cầu Cầu được thu dưỡng đã không phải bỏ xuống ngôi nhà trước kia, còn chiếm được người nhà hòa thuận mới, là mèo một lần nữa có được sứ mệnh, cuộc sống sau này cũng sẽ bình yên trôi chảy mà qua.

Ân, mèo lão đại cũng giải quyết được vấn đề đàn em rời đội cuộc sống khó khăn, cô đây đồng dạng thân làm cửa hàng trưởng cũng giúp đỡ nhân viên giải quyết chút khó khăn trong công việc chụp ảnh.

Hỗ doanh hỗ lợi*, kết cục hoàn mỹ.

*: Cùng thắng cùng được lợi.

Mang theo hộp cơm, Lâm Lan xuống lầu trở lại quán trà, lại nhận được hoan nghênh kinh hỉ của Vương Giai Y.

Đương nhiên, cái vị này đây cũng không tránh được mà hỏi thăm với hiếu kỳ một phen, Lâm Lan tự nhiên cũng là đáp lại từng cái.

Đại tiểu thư cảm tính nghe xong toàn bộ chuyện xưa thế mà hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên, cầm đũa cúi đầu nghẹn ngào: “Thật tốt mà, Lan Lan, Cầu Cầu lại lần nữa có được hạnh phúc, không cần lại bị vứt bỏ nữa, thật sự là quá tốt rồi.”

“Phản ứng này của em cũng quá khoa trương rồi.” Lâm Lan bất đắc dĩ nói.

“Mới không khoa trương nha!” Vương Giai Y phồng miệng lên phản bác, xoay người cúi đầu ôm Chinchilla uốn bên chân cô ấy vào lòng, “Em chỉ là nghĩ đến Bạch Ngân ngoan ngoãn của em, trước khi nó gặp được cửa hàng trưởng chị là bị chủ nhân vứt bỏ biến thành mèo hoang. Con Cầu Cầu kia còn đần hơn cả Bạch Ngân, chỉ biết ngốc canh giữ nhà cửa không đi ra, nếu mà cứ vậy mà chết đói mới thật làm người thương tiếc đó.”

Vừa nói, cô ấy vừa cúi đầu dùng mặt cọ xát mèo, Chinchilla ngẩng cái đầu nhỏ, nhẹ nhàng kêu meo một tiếng về phía quan xúc phân ngự dụng của nó, làm cho tim đại tiểu thư đều tan, lại bắt đầu cọ mèo.

Mà Lâm Lan nghe hiểu được tiếng mèo cứng mặt, hơn nữa lập tức đem cái câu “Nô tài, không nên đem dầu ngoài miệng bôi lên lông của ta” mà Bạch Ngân vừa nói xử lý bằng cách xem như không nghe thấy.

Kỳ thật ngôn ngữ không tương thông, có đôi khi cũng rất tốt.

Đầu năm nay, phồn vinh giả dối cùng quan hệ hoàn mỹ vẫn là rất cần thiết.

Nghĩ như vậy, cửa hàng trưởng Lâm tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Ăn uống no đủ, đại tiểu thư trước kia mười ngón không dính nước mùa xuân* chủ động tiếp nhận nhiệm vụ rửa bát đũa, Lâm Lan mừng rỡ thanh nhàn, sau khi nghỉ ngơi tại chỗ trong lát thì liền đi vào phòng gửi nuôi thăm hỏi mèo rừng bị nhốt trong lồng.

*: Ý nói chẳng làm việc gì nặng nhọc cả ấy.

Mấy ngày trôi qua, mèo rừng đã quen thuộc hoàn cảnh đã hoàn toàn thả địch ý cùng bài xích đối với Lâm Lan xuống. Hiện tại cửa hàng trưởng Lâm mở lồng ra vươn tay, con mèo hung bạo –cũ liền ngoan ngoãn chủ động đi ra, nhảy vào trong lòng cô.

“Thế nào, Grey? Có hứng thú chơi cùng với mấy mèo khác trong quán không nha?”

Pen: Giáng sinh vui vẻ nhé mọi người=]]]