CHAP 24 – TRIỆU CHỨNG THỨ HAI
Khi Thuyên vừa ngã xuống, Hắc Bảo từ trong góc vườn đã chạy tới, sủa ầm ĩ, đồng thời liên tục liếm vào mặt nó. Tiếng sủa vang vọng gây chú ý cho những người sống gần đó, và nhờ thế nên An Hiểu Thuyên đã được đưa đi cấp cứu -Cô ấy đâu rồi? Dương Khôi Thần căng thẳng túm lấy người hàng xóm đã báo tin cho hắn, người đó chỉ vào một phòng bệnh, hắn tức tốc lao vào, nhưng nhanh chóng bị một bác sĩ cản lại -Tôi là người nhà cô ấy -Người nhà? Vị bác sĩ đẩy gọng kính, hỏi lại với vẻ nghi hoặc, Khôi Thần đưa ngón tay đeo nhẫn lên -Cô ấy là vợ tôi Bác sĩ Văn gật đầu, ôn tồn nói -Bệnh nhân chỉ bị ngất xỉu vì kiệt sức. Để cô ấy nghỉ ngơi một thời gian sẽ ổn Thần gật đầu cho có lệ rồi mở cửa bước nhanh vào phòng Hiểu Thuyên đang ngủ say, ngoài đôi môi khá nhợt nhạt thì trông nó hoàn toàn khỏe mạnh. Lúc này Khôi Thần mới thở hắt ra, lòng nhẹ nhõm đôi chút. Hắn nhìn nó thật lâu, rồi tiến đến nắm lấy tay nó chạm nhẹ vào khuôn mặt mình Bác sĩ Văn nhìn vào hồ sơ bệnh án, vậy là bệnh tình của Hiểu Thuyên đã chuyển sang giai đoạn hai, tim bắt đầu hoạt động bất thường dẫn đến xuất huyết. Ông thở dài đánh dấu vào cuốn lịch nhỏ, lòng nặng trĩu nỗi băn khoăn không biết bệnh của nó khi nào sẽ bước sang giai đoạn tiếp theo Sáng sớm Khi Dương Khôi Thần tỉnh dậy thì thấy trời vẫn chưa sáng hẳn, nhìn sang Thuyên thì giật mình khi thấy nó đang nhìn hắn chằm chằm -Tỉnh rồi à? -…. -Đói không? -Một chút -Muốn ăn gì? -Cơm bò -Hỏi chơi thôi, cô chỉ được ăn cháo -Xì, tên đáng ghét Hiểu Thuyên bĩu môi, nó đưa tay lên xoa xoa đầu rồi như sực nhớ, nó chạm tay vào tai -Sao vậy? -Không..không gì. Tôi bị sao vậy? -Bác sĩ nói là suy nhược cơ thể -Vậy..vậy sao. Ug, anh đi mua cháo đi -Muốn ăn cháo gì? -Cháo bò -Chỉ được nuốt cháo trắng, hỏi chơi thôi Khôi Thần lè lưỡi rồi bước ra ngoài, nó nhìn theo hắn phì cười Cốc cốc -Mời vào -Đi làm sớm nhỉ? -Vì ta biết con sẽ tìm ta Thuyên mỉm cười kéo ghế ngồi đối diện bác sĩ Văn -Thế nào rồi? -Giai đoạn 2. Xuất huyết Nó gật gù -Vậy cũng sắp rồi nhỉ -Có sợ không? -Sợ chứ -Vì người đó sao? -….. -Lúc trước, con bao giờ cũng sẵn sàng cho chuyện này, chưa từng tỏ ra sợ hãi -Hì, phải, vì khi ấy, người đó vẫn chưa xuất hiện Hiểu Thuyên xoay xoay chiếc nhẫn cưới, cười đầy hạnh phúc -Vậy sau này con tính thế nào? Không thể cứ giấu mãi -Vâng Nó nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bình minh sắp sửa đến, thở dài -Aaaaaa Hiểu Thuyên nhìn tô cháo bốc khói nghi ngút, mở to miệng, Khôi Thần chau mày -Tự ăn -Tay không cử động được -Lấy ống hút -…đồ tồi Nó nhăn mặt giận dỗi, hắn bật cười, rồi cũng đút nó. Ăn xong, hắn đưa nó ra ngoài sân tản bộ. Đi mệt thì ngồi ghế đá, hắn dựa ghế còn nó dựa hắn, mỗi người một chiếc dây nghe nhạc -Này An Hiểu Thuyên gọi khẽ -Gì -…anh có xem phim Hàn không? -Không -Tôi cảm thấy những nhân vật nữ đó rất ngốc nghếch… Mặc cho câu trả lời không của Thần, nó vẫn nói -…bệnh sắp chết mà còn tìm cách rời xa người mình yêu, như vậy chẳng phải rất khổ hay sao, cả 2 đều khổ -Vì họ không muốn người mình yêu chứng kiến cảnh họ chết -…Nếu..tôi bị bệnh nặng, anh có rời xa tôi không? -Có -Sao.. -Bệnh nặng của cô chỉ có thể là bệnh truyền nhiễm, tôi lại không muốn chết -Tôi đang nói chuyện nghiêm túc mà -Tôi cũng đang rất nghiêm túc, nên bớt nói nhảm đi Khôi Thần quay sang nhéo chặt 2 má của Thuyên -Iết òi (biết rồi) Nó nhăn nhó trả lời, hắn cười hài lòng buông tha cho nó, rồi nắm tay nó kéo đi -Tốt, về phòng thôi Nhưng Thuyên không chịu bước tiếp, cứ đứng yên -Mệt Nó cúi mặt xuống, nói đúng một chữ, Khôi Thần thở dài, rồi cúi người xuống cho nó leo lên lưng. Hiểu Thuyên cười hì hì, nhảy lên siết chặt lấy cổ hắn -Đi nào ngựa Thần hừ một tiếng rồi ngoan ngoãn bước đi -Tôi..sẽ không làm vậy, sẽ không bao giờ tìm cách rời xa người mình yêu, chỉ có anh đẩy tôi ra thôi -….việc trông thấy khuôn mặt xấu xí của cô mỗi ngày đã trờ thành thói quen, tôi không có sở thích thay đổi thói quen Thuyên mỉm cười nhưng lòng thì quặn đau, nó siết chặt lấy hắn hơn, áp lên tấm lưng ấm áp thì thầm -Em xin lỗi -Bọn anh về đây, giữ gìn sức khỏe đi, 1 năm vào viện 2 lần là điềm gở đấy Gim nhanh chóng kéo Jin ra ngoài sau khi chào tạm biệt Thuyên. Nó lắc đầu, cái tên Jin này lúc nào cũng vậy, mà nãy có phải vừa nãy nó nghe “bọn anh” không nhỉ, chà vậy hai người này cũng tiến triển nhanh quá chứ Hiểu Thuyên nằm phịch xuống giường, cả buổi sáng ồn ào vì chuyến ghé thăm, giờ nó chỉ muốn đánh một giấc Reng reng reng Đang mơ màng thì tiếng điện thoại reo, nó cằn nhằn một chút rồi bắt máy, khi giọng nói bên đầu kia truyền đến thì khuôn mặt nó lập tức tươi roi rói -Mẹ -Con sao rồi? Vẫn khỏe chứ?? -Như trâu ấy. Mẹ và bố thế nào ạ? -Bố mẹ vẫn khỏe. Sáng nay bác sĩ Văn đã gửi bản sức khỏe của con sang đây rồi -..vâng Đầu dây bên kia có tiếng thở dài -Tiểu Thuyên à, con định cứ giấu chồng con mãi sao? -Con.. -Dù ông bà thông gia đều đã biết tình trạng sức khỏe của con, nhưng quan trọng nhất vẫn là Khôi Thần -..con, có phải rất ích kỷ không? -Phải, rất ích kỷ, nhưng trong tình yêu, vốn chẳng còn chuẩn mực của đạo đức thông thường nữa con à Hiểu Thuyên nhẹ cười, mẹ lúc nào cũng khiến lòng nó dễ chịu cả. Nó ngồi bó gối, tựa cằm lên đầu gối nhíu mày -Mẹ này, lúc trước khi biết con bị bệnh, mẹ phản ứng thế nào? -Bàng hoàng -Có đau không? -Đau -Bây giờ thì sao? -Vẫn đau -….. -Con là một đứa trẻ ham chơi, An Hiểu Thuyên. Mẹ rất bất ngờ khi nhà họ Dương sang hỏi cưới, mẹ không nghĩ…con sẽ yêu, vì như thế chỉ khiến lòng con thêm đau khổ dằn xé, cả đứa bé đó nữa (Khôi Thần ấy) Đầu dây bên kia đã có tiếng nấc nhẹ, Hiểu Thuyên nhắm chặt mặt, bịt ống nghe lại, cố kìm nỗi xúc động -Mẹ à, con yêu mẹ -Mẹ..cũng yêu con, con yêu -Giữ gìn sức khỏe nhé, cả bố nữa -Ừ mẹ biết rồi. Lần sau gọi điện cho bố mẹ nhé -Vâng Hiểu Thuyên gác máy. Lần sau? Liệu có còn? Có tiếng bước chân, rồi tiếng mở cửa. Không biết suy nghĩ gì, Thuyên chợt tung mền nhảy xuống giường, phóng thằng vào lòng ngực săn chắc vừa hiện lên sau cánh cửa -Chồng -Làm quái gì thế? -..mình làm một nhóc đi -Cái gì???