CHAP 28 – Ý NGHĨA CỦA CUỘC SỐNG
Đã chính thức bước vào đông, ngoài trời đã lất phất vài bông tuyết rơi. Tất cả các trường đều bắt đầu kì nghỉ đông, đương nhiên bộ phận vui mừng nhất chính là học sinh - Woh tuyết rơi đầy sân rồi này - Thích như vậy thì lấy xẻng ra xúc tuyết đi - Tại sao bắt em dọn, anh có phải đàn ông không vậy? - Hôm qua là ai nói nam nữ bình đẳng rồi bắt tôi lau nhà rửa chén giặt quần áo hả???? Dương Khôi Thần nheo mắt nhìn An Hiểu Thuyên, nó bĩu môi, lầm bầm gì đó rồi bỏ lên lầu. Suốt ngày hôm đó tụi nó chỉ ở trong nhà do tuyết rơi khá nhiều, đến tối, khi Hiểu Thuyên đang nấu mì thì nghe tên chồng í ới gọi - Joe - Cái gì? - Ra đây - Làm gì? - Thì cứ ra đi Nó miễn cưỡng lau khô tay rồi bước ra phòng khách, một cảnh tượng đập ngay vào mắt nó - Trời ơi Vì toàn bộ ngôi nhà được làm bằng kính nên từ trong có thể thấy rõ cảnh vật bên ngoài, tuyết đã rơi suốt một ngày trời, khiến cho toàn bộ khoảng sân phủ đầy tuyết, cao đến che lấp chân cửa kính, khiến người trong nhà có cảm tưởng đang ở trong một cái nhà kính tí hon được bao bọc bởi tuyết - Tuyệt quá An Hiểu Thuyên thích thú hét lên, Khôi Thần cười nhìn vợ, không biết từ lúc nào hắn đã trót mê mẩn nụ cười rạng rỡ của nó. Hắn bất chợt nằm xuống sàn, rồi lôi cả Thuyên nằm xuống - Ya..làm gì vậy?? - Suỵt Khôi Thần đưa tay lên miệng ra hiệu cho nó im lặng, sau đó nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, mắt nhắm khẽ. Hiểu Thuyên thấy vậy cũng không hỏi nữa, trái lại còn vui vẻ rúc sâu vào ngực hắn Giây phút bình yên đó sẽ kéo dài mãi nếu như - Mùi gì vậy??? Dương Khôi Thần khẽ nhăn mặt khi một mùi lạ chợt xộc vào mũi, Thuyên cũng hít hít, được vài phút thì nó hỏang hốt mở to mắt - Chết..quên tắt bếp.. Khôi Thần nhanh chóng phóng vào bếp, nhưng đã quá muộn, chưa được đến cửa bếp đã thấy dày đặc làn khói đen cùng mùi khét lẹt. Hắn bịt chặt mũi lại, chạy ngược ra phòng khách, kéo Thuyên đi nhanh ra cửa Kịch - Gì thế này???? Cánh cửa bằng kính không nhúc nhích, Khôi Thần dùng hết sức tông vào cánh cửa nhưng hoàn toàn chẳng có suy dịch nào, được một lúc thì hắn ngẩn người ra. Phải rồi, sáng hôm nay, không có xúc tuyết, đống tuyết “lãng mạn” giờ đây đã chặn chết cửa rồi Hắn đạp mạnh cửa, An Hiểu Thuyên vừa lo vừa sợ sệt nhìn chồng - Làm..sao đây?? Thuyên rụt rè hỏi nhưng Thần không trả lời, chỉ mải đi qua đi lại, đến khi khói đã lan ra phòng khách rồi, hắn nhanh như cắt kéo nó đến bên một lỗ thông gió, hắn quấn rèm cửa vào tay rồi đấm mạnh vào lớp kính - Chui qua đi - Hở..ừm Hiểu Thuyên cuống quyết trèo qua ô thông gió bé tý, lần đầu tiên nó cảm ơn trời vì dáng người nhỏ nhắn này, nghĩ đến đó nó chợt khựng lại - Khoan đã, còn..anh thì sao?? - Đừng nói nhiều nữa mau trèo qua đi - Không không không Lúc này Thuyên đã chui hơn nửa người, nó vùng vẫy toan chui ngược lại thì đã bị Thần đẩy cả hai chân ra ngoài, do bên ngoài tuyết đã phủ kín nên nó chỉ bị trầy xước nhẹ. Vì cửa thông gió khá cao nên nó không thể nhìn được bên trong - Chồng, chồng… Đáp lại tiếng gọi yếu ớt của nó chỉ là tiếng gió gào thét ngày một to. An Hiểu Thuyên chạy ra phía cửa chính, liên tục đưa tay đập cửa, mãi mới thấy Dương Khôi Thần - Chồng, đợi một chút, em đi gọi người đến giúp Do bão tuyết khá mạnh nên từ sớm điện nước đều đã bị ngắt. Bên kia cửa kính, Khôi Thần khẽ cười, đưa tay áp lên cửa, Thuyên cũng đưa tay lên, gắng gượng cười lại rồi nhanh chóng quanh người chạy ra ngoài Tuyết rơi ngày một nhiều, An Hiểu Thuyên bước từng bước khó khăn vô cùng, cũng may trước khi đẩy nó ra ngoài Thần đã quấn nhiều lớp rèm cửa cho nó, nếu không có lẽ nó sẽ chết còn nhanh hơn trong kia. Nhưng thực ra trong tình cảnh này, Thuyên không còn quan tâm nhiều nữa, cái lạnh cắt da thịt không là gì cả so với nỗi hoảng hốt trong lòng, chỉ tiếc sự quyết tâm không làm đôi chân nhỏ bé giữa trời tuyết bước đi nhanh hơn. Thuyên dần bước chậm lại, chân nó đã không còn cảm giác gì, nhìn quanh, nó thậm chí còn chưa ra khỏi khu vườn Có mùi máu tanh xộc đến. Thuyên hoảng hốt, giữa nền tuyết trắng xóa hiện lên vài giọt máu đỏ tươi. Nó đưa tay quệt ngang mũi. Lại đến nữa rồi, còn chưa biết phải làm gì thì cơn choáng ập đến, Thuyên thấy trời đất chao đảo, đôi mắt nặng trịch chỉ chực chờ sụp xuống, toàn bộ năng lượng trên người cùng lúc bị rút cạn. An Hiểu Thuyên ngã khuỵa xuống, nhưng nó nhanh chóng lắc đầu, chống tay đứng lên, quay ngược trở về nhà. Bước đi giờ đây khó khăn gấp đôi, Thuyên biết nếu bây giờ nó ngã xuống, sẽ ngất luôn, như vậy không thể được. Nó bước nhanh hơn, đến gần cửa thì đã gần như là lết - Chồng…chồng ơi Bên kia cửa kính Khôi Thần liên tục lo lắng đập vào kính, nhưng không phải vì muốn thoát ra mà vì thấy tình trạng vô cùng tệ của nó. Hiểu Thuyên cố gắng nở nụ cười, nhưng rồi nụ cười tắt ngay khi thấy đám cháy đang lan rất nhanh ra phòng khách. Không biết lấy sức ở đâu mà nó đứng bật dậy, lấy tay liên tục đập thật mạnh vào lớp kính, miệng thì gào lên nhưng tiếng khô khốc - Chồng…chồng ơi…. Dương Khôi Thần đã không còn đủ tỉnh táo để đáp lại nữa, hắn dựa người vào cửa, mắt lờ mờ, đôi tay bịt chặt mũi lúc nãy dần buông lỏng - Đừng…đừng Hiểu Thuyên gào lên, rồi nó chợt cúi thụp xuống, điên cuồng đào lớp tuyết chặn cửa ra. Không biết bao lâu, Thuyên vẫn gắng sức bới tuyết, đến nỗi đôi tay đau rát, 10 đầu ngón tay đều rướm máu Cộc cộc cộc Bỗng có tiếng gõ nhẹ, An Hiểu Thuyên ngẩng đầu lên, thì thấy Khôi Thần đang nhìn nó, đồng thời trên tay là một mảnh giấy: “Đủ rồi, chạy đi” Thuyên liên tục lắc đầu, cổ họng nó khô đến nỗi tiếng kêu bị tắc lại. Thần khó nhọc viết tiếp: “Đừng biến nỗ lực cứu em của anh thành con số không” Hiểu Thuyên mím chặt môi, không dám khóc vì nước mắt sẽ lập tức đóng thành băng, cố gắng chuyển động môi, nó nói với hắn, từng chữ thật rõ ràng - Đừng mong em tha cho anh sớm như vậy Nói rồi nó lại cúi xuống tiếp tục đào. Tay ứa máu nhưng tim thì vỡ vụn, nếu Dương Khôi Thần chết, nó mãi mãi cũng sẽ không tha thứ cho bản thân Lách tách lách tách Tiếng củi lửa vang lên khe khẽ. An Hiểu Thuyên cựa mình, khó nhọc mở mắt ra. Nó đang trong một ngôi nhà, theo trí nhớ thì đây chính là nhà hai vợ chồng lần trước bị tụi nó chơi sợ đến nỗi dọn đi - Cảm thấy thế nào? - …tuyệt lắm Hiểu Thuyên cười, dụi dụi đầu vào bờ ngực rắn chắc của chồng, hắn tức giận - Sao nói không bao giờ nghe vậy hả?? Đã bảo chạy đi cơ mà?? - Chạy? chạy đi chỗ quái nào chứ?? Dù trong nhà hay ngoài nhà cũng chết thôi - Nói nghe hay nhỉ nhờ ai mà bây giờ thê thảm như thế này Thuyên nhăn răng cười đáp lại. Cũng may lớp tuyết được nó bới bớt nên hắn mới đẩy cửa ra được và cõng nó chạy đến trú trong nhà này. Chợt nó hơi nhíu mày, rồi đưa tay lên lau vài vệt đen do khói trên mặt Thần - Bẩn hết khuôn mặt xấu xa rồi Pặc Khôi Thần bỗng nắm chặt tay nó, chặt đến nỗi Thuyên nhăn mặt lại vì đau, trong đôi mắt hắn dấy lên cảm xúc hỗn độn. Nhưng chỉ vài giây sau, hắn đã nhẹ nhàng nắm lấy tay nó, để lên miệng và phà hơi ấm vào - Sau này, anh nấu, em ăn. Thần nói trong khi mắt vẫn chăm chú nhìn vào bàn tay của Thuyên. Nó mỉm cười, đưa tay còn lại vuốt mái tóc rối của chồng, rồi như có ma lực, mí mắt chợt nặng trĩu, An Hiểu Thuyên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ - Lần sau…đừng làm vậy nữa Thuyên nói thật khẽ, và trước khi chìm vào vô thức, nó loáng thoáng nghe tiếng Thần đáp lại - Cho dù là một giây, anh cũng sẽ để em sống trọn vẹn giây phút đó Điều đầu tiên Thuyên nghĩ khi mở mắt chính là - Lại nằm viện Có lẽ năm nay nó tới số thật rồi nên mới liên tục nhập viện như vậy. Nó bực bội lăn qua lăn lại, làm nhàu cả tấm drap trắng - Đừng phấn khích như vậy, sẽ còn phải nằm dài dài đấy Dương Khôi Thần bước vào ngồi cạnh nó, Thuyên há to mồm chồm đến kéo áo hắn - Đừng đùa chứ - Im lặng đi đừng làm ảnh hưởng đến người ta Thuyên im bặt, len lén nhìn giường bên cạnh, thấy người đó vẫn ngủ yên thì thở phào, hạ giọng xuống - Cái gì mà nằm dài dài hả? - Nằm viện dài dài chứ sao - Tại sao, em..có bị gì đâu - Nhưng nhà thì có, cháy trụi hết rồi, không còn nhà để về, cũng chẳng có chỗ để đi, nên… - Nên xem bệnh viện như khách sạn sao???? An Hiểu Thuyên nói như hét, Khôi Thần sấn đến bịt miệng nó lại - Suỵt, không muốn bị đuổi ra đường trong cái thời tiết này thì im lặng đi - Nhưng..tại sao chứ?? Nhà anh giàu vậy mà???? - Điện thoại bóp tiền đều bị đốt sạch hết rồi, với thời tiết như thế này thì chẳng thể nào liên lạc được với ba mẹ càng không thể bước ra ngoài Hiểu Thuyên ỉu xìu ngồi phịch xuống, những gì hắn nói đều có lý, nhưng chẳng qua nó đã quá chán ghét cái không khí ở bệnh viện rồi - Ở đây cũng không tệ Khôi Thần vươn vai nằm xuống giường chiếm luôn chỗ nó, vô tư đánh một giấc - Này khoan ngủ đã - Gì nữa? - Lúc ở trong ngôi nhà đó, trước khi em ngất đi, những lời anh nói khi đó, nghĩa là gì? Thực ra An Hiểu Thuyên có chút chột dạ, không rõ câu nói đó của Thần có hàm ý gì không, có phài hắn đã biết Khôi Thần đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ trắng xóa do tuyết rơi, không trả lời mà hỏi ngược lại nó - Biết Joe nghĩa là gì không? - Không phải tên con khỉ à? - Ừ - Gru.. - Nhưng nó còn có nghĩa là “Cuộc sống” - ….. - Joe – chính là cuộc sống của anh Hắn quay sang nhìn nó, cái nhìn thật sâu rồi cười, nó cũng cười đáp lại, buồn bã nói - Nếu chẳng may..em mắc bệnh nan y thì sao? - …. - ..vậy chẳng phải cuộc sống của anh sẽ rất ngắn ngủi hay sao? Khôi Thần trầm ngâm, mãi lúc sau, hắn mới đưa tay lên chạm nhẹ vào đôi má bầu bĩnh của Thuyên - Chẳng sao, giống như cuộc sống của một bông hoa, ngắn ngủi, nhưng xinh đẹp - Tự ví mình là bông hoa à, rõ hoang tưởng An Hiểu Thuyên phá ra cười - Đầu óc thú vật chẳng bao giờ tiến hóa nổi Khôi Thần bĩu môi, rồi nhắm mắt ngủ - Này lầm bầm gì vậy, mau dậy cho tôi