Khó Để Buông Tay

Chương 52: Cao Tử Quần đưa lưng về phía cô, nở nụ cười ranh mãnh, đáng tiếc là Lãnh Tây không nhìn thấy

Ăn cơm xong, Lãnh Tây vào bếp rửa bát, dòng nước ấm chảy ào ào, cô ngước đầu nhìn lên bầu trời đêm đầy sao ngoài cửa sổ, nhà nhà lên đèn, không hiểu sao lòng cô cảm thấy ấm áp.

Rửa xong, cô khuấy hai ly nước chanh mang ra phòng khách, nhưng lại phát hiện Cao Tử Quần không có ở đây, cô đang còn ngẩn ngơ thì nghe tiếng anh gọi từ trong nhà tắm vọng ra: “Tây Tây…”

Lãnh Tây đi đến: “Sao thế?” Bên trong tiếng nước chảy ào ào, Lãnh Tây tặc lưỡi, người này thật là. Bây giờ cô mới phát hiện da mặt người này thiệt quá dày.

“Em vào đây xem, trên lưng anh hình như nổi lên gì ấy, đau quá.”

Lãnh Tây lưỡng lự đứng bất động.

“Tây Tây…”

“Anh tắm nhanh chút.” Cô tức giận trả lời.

Bên trong bỗng nhiên lặng yên, Lãnh Tây vừa định xoay người, đột nhiên cửa phòng tắm mở toang ra, Cao Tử Quần vươn cánh tay dài kéo cô vào trong. Trong phòng hơi khói mờ ảo.

“Anh làm cái gì đấy, cả người ướt hết rồi…”Lãnh Tây cáu gắt: “Anh nhanh tắm đi.”

Cao Tử Quần trần truồng không xấu hổ ôm cô vào lòng, bọt nước từ trên trán anh lăn tròn xuống trông rất gợi cảm: “Cũng đã vào rồi, em xem cho anh đi mà. Anh nhấc tay lên là đau rồi.” Anh nói rồi xoay người.

Lãnh Tây bất mãn hừ, ngượng ngùng nhìn lên tấm lưng trần của anh, làn da anh thật sự còn đẹp hơn da phụ nữ, cô nhìn thấy vết bầm tím trên bả vai anh. Có lẽ là tối hôm qua lúc lộn xộn đã bị đụng vào đâu đó.

Cao Tử Quần nghiêng đầu: “Nhất định là bị gãy xương rồi, bây giờ chỉ cần nhấc tay thì đã rất đau. Lưng anh vẫn chưa kì cọ đây, Tây Tây…”

Lãnh Tây hận chết cái điệu bộ này của anh, anh đã bao tuổi rồi chứ.

Hơi nước bốc lên, cô đang mặc chiếc áo len dày, vừa nóng lại vừa bực, giúp anh lau chùi lưng xong cả người cũng ướt đẫm mồ hôi. Cao Tử Quần đưa lưng về phía cô, nở nụ cười ranh mãnh, đáng tiếc là Lãnh Tây không nhìn thấy.

“Được rồi…” Lãnh Tây vừa xoay người, Cao Tử Quần ép sát cô vào góc, nước đột nhiên phun xuống xối xả.

“Anh đang làm gì đó.”

Thanh âm ngọt ngào chính là giọng nói điển hình của cô gái Giang Nam. Dù mang theo vài phần tức giận nhưng vẫn có thể làm sôi sục trái tim anh.

“Tây Tây, chúng ta cùng tắm đi.” Ánh mắt anh sáng ngời nhìn chằm cô.

Lãnh Tây còn chưa kịp mở miệng nói từ “Không”, đôi môi đã bị anh hôn xuống. Pha lẫn với dòng nước nóng anh từ từ xâm chiếm ý thức cô, bàn tay không chút ngần ngại lướt khắp người cô, dừng lại trên đôi ngực căng tròn vuốt ve.

Lãnh Tây ấm ức nhíu mày, Cao Tử Quần dịu dàng cắn bờ môi cô, cố ý cọ cọ lên thân thể cô: “Tây Tây…nhìn anh.” Thanh âm anh kéo dài.

Lãnh Tây nhắm chặt mắt, đôi mi dài tựa như cánh bướm run rẩy, làn da trắng nõn dần ửng đỏ tựa như quả táo mê người.

“Anh nhanh để em ra đi, quần áo ướt cả rồi…” Lời nói ra, thanh âm quyến rũ ngay cả chính cô cũng không nhận ra.

“Ướt rồi thì cởi ra không phải càng tốt sao.” Động tác trên tay anh cũng rất dứt khoát.

“Anh…anh đúng là tên dê cụ.”

Những lời này lại càng kích thích Cao Tử Quần, đôi mắt anh dần chuyển sắc, tựa như cơn gió bão hừng hực, khí thế cuồn cuộn: “Em bỏ từ “cụ” đi, em xem nơi nào đó của anh đã già rồi ư?” Không bị gò bó bởi quần áo, nơi nào đó lại càng như cá gặp nước.

Tay anh vuốt ve khuôn ngực trắng mềm, ngón tay mơn trớn đỉnh hoa, anh cảm giác được bông hoa trong tay anh bắt đầu nở rộ, anh cúi đầu hôn xuống.

Lãnh Tây cảm thấy toàn thân như sôi sục, gào thét dữ dội.

Cao Tử Quần tựa như đứa trẻ tham lam cắn mút, đầu lưỡi không ngừng quấn quanh, Lãnh Tây khó chịu ưỡn cong thân mình. Tay kia của anh cũng không nhàn rỗi, trực tiếp thăm dò khu vườn bí ẩn, nhẹ nhàng vân vê, khi ngón tay anh đi vào, anh cảm giác được sự sít sao bao chặt, khiến cho anh khó khăn lắm mới có thể kiềm chế.

“Tây Tây…thả lỏng…” Trong lòng Cao Tử Quần mừng thầm, anh thật sự rất may mắn, đã nhiều năm trôi qua nhưng Lãnh Tây vẫn luôn giữ gìn cho anh.

“Anh rút tay ra đi.” Lãnh Tây nghiến răng nói.

Cao Tử Quần cúi đầu, ánh mắt rơi vào nơi bí ẩn kia, đôi mắt xinh đẹp giăng kín tầng sương mờ khẽ nheo lại, anh lướt đôi môi từ ngực cô dần dần đi xuống, dịu dàng hôn khắp mọi nơi. Thân mình Lãnh Tây bất giác run rẩy.

Cao Tử Quần từ từ rút tay ra, anh đứng dậy, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve mơn trớn da thịt cô, thân thể hai người dán chặt sít sao không một khe hỡ. Anh nắm lấy tay cô đặt lên môi dịu dàng hôn, đôi mắt nhuốm màu dục vọng âu yếm nhìn cô. Anh kéo tay cô dần dần trượt xuống: “Tây Tây, sờ anh…”

Lãnh Tây vừa chạm đến đốm lửa nóng rực liền co rụt tay lại, dường như thấu hiểu, anh giữ chặt tay cô, hởi thở gấp gáp: “Em sờ…” Tuy động tác của cô máy móc nhưng đối với anh mà nói đấy chính là đòn trí mạng.

Chỉ bởi vì đó là cô.

Tay cô mỏi nhừ, dưới ánh đèn lờ mờ, cô nhìn người anh đầy bọt nước, không biết là nước hay là mồ hôi, bên tai là hơi thở đầy gợi tình.

Khóe miệng anh mang theo ý cười: “Tây Tây, em giang chân rộng ra một chút.”

Lãnh Tây vốn là người bảo thủ, đặc biệt là trong những chuyện này, cô nhanh chóng rút tay về. Cao Tử Quần cười nhếch môi, quả nhiên là tự túc vẫn là hạnh phúc, anh nâng chân cô lên rồi bắt đầu đi vào.

Khoảnh khắc anh tiến vào, anh thật sự không thể kiềm chế nổi bản thân, đôi mắt nhu tình nhìn cô: “Tây Tây, anh yêu em…”

Lưng Lãnh Tây dán chặt trên vách tường lạnh băng, hai chân kẹp chặt thắt lưng anh, hòa theo động tác của anh mà nghênh đón.

Cao Tử Quần mong đợi ngày hôm nay đã lâu lắm rồi, anh nhìn Lãnh Tây, đôi mắt long lanh ngấn nước, hai má ửng đỏ đẹp mê hồn khiến người ta bất giác xa vào mê cung.

“Tây Tây…bà xã…” Cao Tử Quần ôm cô vào lòng, tách khỏi bức tường Lãnh Tây hoảng hốt ôm chặt cổ anh: “Anh nhanh lên…”

Lời nói ra, chỗ phía dưới lại càng thắt chặt, Cao Tử Quần thầm hít sâu, ôm cô di chuyển sang nơi khác: “Tây Tây, nơi ấy của em đang kẹp chặt anh…”

Lãnh Tây xấu hổ đỏ bừng, những lời vậy mà anh cũng có thể nói ra. Cô vừa tức giận vừa xấu hổ, đánh yêu: “Háo sắc…”

Cao Tử Quần bị cô thắt chặt, kích thích không nói nổi thành lời, hơi thở hỗn loạn.

Anh cứ như vậy bế cô vào phòng ngủ, mỗi bước đi lại đâm sâu vòng trong cơ thể cô. Đến khi đến giường, Lãnh Tây đã mệt nhũn, cơ thể anh vẫn chôn sâu trong cô.

Lãnh Tây nghẹn ngào: “Anh nhanh lên chút.”

Cao Tử Quần vò đầu xuống cổ cô thì thầm: “Em nói đi, anh có già không?”

Giờ phút này đây Lãnh Tây thật sự rất hối hận: “Anh không hề già, anh chỉ mới mười tám thôi, được chưa? Em van anh, anh nhanh lên ….”

Cao Tử Quần vừa lòng hôn lên môi cô, nhưng không có dừng lại ở đó.

Đôi mắt long lanh nhìn anh, vừa gợi cảm lại vừa mê ly. Cao Tử Quần cố tình áp sát lên người cô, bờ ngực rộng áp sát cô: “Em gọi ông xã đi…”

Lãnh Tây trợn mắt nhấc chân, cô nào biết động tác này lại càng khiến cho cơn lửa nóng trên người anh lại càng tiến sâu vào người cô, trong nháy mắt thân thể cô tê dại, miệng bất giác rên rỉ.

“Tây Tây, ngoan gọi ông xã đi…” Cao Tử Quần thâm tình hôn lên khắp người cô, từng chút một khiêu gợi cô.

Lãnh Tây biết rõ nếu cô không gọi e rằng anh sẽ hành hạ cô đến sáng, cô chậm rãi siết chặt vòng tay ôm anh, ánh mắt gợi tình nhìn anh: “Ông xã…” Tiếng gọi này tuy là miễn cưỡng, nhưng lọt vào tai Tử Quần tựa như pháo hoa đang nỡ rộ sáng chói.

Anh thật sự muốn ngừng mà không được: “Tây Tây…” Anh yêu thương gọi.

Những giọt mồi hôi, tiếng thở dồn dập, những cơn triền miên…cuối cùng hai người ôm nhau kết thúc cuộc vận động tràn ngập vui vẻ này. Lãnh Tây hoàn toàn kiệt sức, sau khi ổn định hơi thở, Cao Tử Quần giúp cô xoa bóp: “Tây Tây, đi tắm nhé.”

Lãnh Tây lẩm bẩm: “Em buồn  ngủ.” Thanh âm vừa tủi thân lại vừa nũng nịu.

Cao Tử Quần nheo đôi mắt xinh đẹp, khóe miệng nhếch lên, anh thật sự cảm thấy rất thỏa mãn.

Anh dịu dàng bế cô quay lại chiến trường ban đầu, giúp cô rửa sơ qua, anh nghĩ thầm, nơi này đúng là không thể sống được mà, rất bất tiện, toilet quá nhỏ khiến anh không thể phát triển được hết tài năng.

Anh ôm cô ngủ, nửa đêm Lãnh Tây khát nước tỉnh dậy thì phát hiện thân mình đã bị anh ôm chặt cứng, cô không biết là nên khóc hay nên cười nữa. Dục vọng chiếm hữu của Cao Tử Quần cho đến giờ vẫn chưa bao giờ thay đổi.

Cao Tử Quần mơ hồ cảm giác được: “Sao thế?”

“Em muốn uống nước.” Lãnh Tây khẽ nói, cổ hỏng như bị thêu đốt nóng hừng hực.

“Em cứ nằm đi, để anh đi rót.” Cao Tử Quần bật đèn, Lãnh Tây đưa tay che mắt, đầu nặng trĩu, lòng cô rối bời nghĩ, sao mọi thứ lại xảy ra quá nhanh đến như vậy! Không phải cô vẫn còn mâu thuẫn sao?

Cao Tử Quần trở về phòng, dịu dàng đỡ cô dậy, đặt ly nước đến bên miệng cô, Lãnh Tây uống một hơi hơn nửa ly.

“Em không uống nữa à?” Cao Tử Quần hỏi.

Lãnh Tây lắc đầu lại nằm xuống. Cao Tử Quần tự nhiên uống sạch chỗ còn lại. Lãnh Tây nhìn anh, trong lòng không biết nói lên tư vị gì. Cao Tử Quần nằm xuống, choàng tay qua ôm cô: “Nhanh ngủ đi.” Đêm nay đúng là anh đã hành hạ cô rồi, Cao Tử Quần đau lòng nhưng cũng chẳng còn cách nào.

Đến bây giờ anh mới thật sự cảm giác được rằng Lãnh Tây đã chấp nhận anh.

Có đôi khi đàn ông cũng cần có cảm giác an toàn.

Lòng Lãnh Tây có chút không yên, cô nheo mắt nhìn lên.

Cao Tử Quần vuốt ve lòng bàn tay cô, biết là cô rất mệt, hôn lên khóe mắt cô, tràn ngập yêu thương: “Sao thế? Em không buồn ngủ à?”

Lãnh Tây thờ ơ trả lời: “Ngủ thôi.” Câu nói vô cùng đơn giản nhưng lại khiến anh cảm thấy rất phơi phới.

Anh đã lên kế hoạch cả rồi, mười bốn tháng hai này hai người họ sẽ đi đăng ký kết hôn. Tiếp đó, khi xuân về hoa nở, hai người họ sẽ đi hưởng tuần trăng mật. Thật tốt!