Khó Lắm Phải Không Anh?

Chương 6: Chương 6 Thuốc?

_ Trời ơi Di ơi là Di! Sao cậu lại để tấm thân vàng thân bạc của cậu bị bệnh vậy hả? Đã vậy còn giấu người ta nữa chứ. Tớ lo cho cậu lắm! - Hoàng My mếu máo khi thấy cô trên giường bệnh.

_ Thôi mà! Tớ có làm sao đâu! Vẫn đầy thịt thế này! Không mất cân nào đâu mà lo! Cậu làm lố rồi đó! - Di nhăn mặt.

_ Trời trời con này to gan nhỉ? Tôi bỏ công bỏ sức đến đây thăm cô mà cô vậy đó hả? Có tin là tôi... tôi... - tự dưng My bị khựng.

_ Cậu sao? - cô cười - Không làm gì được tớ phải không? Hãy từ bỏ đi bé yêu à!!!!

Hoàng My giận đỏ cả mặt, hết cách với cô bạn này.

_ Em thật bướng bỉnh quá! Anh vừa đi có một chút mà đã ầm ĩ thế này. Em đừng đối xử vậy với My chứ! - Phong mở cửa bước vào.

_ Đúng rồi đó anh Phong! Nó ăn hiếp em hoài à! - My thấy mình có người bênh nên nguôi ngay cơn giận trong lòng.

_ Ừ! Hai người cứ vậy đi! - cô giận lẫy, quay mặt sang hướng khác, không thèm nhìn anh.

_ Thôi nào! Về nhà thôi! Em muốn ở lại bệnh viện luôn sao? - anh ôm eo cô

_ Bỏ ra đi! Anh là ai vậy? Sao lại chạm vào người tôi? - ngoài miệng thế thôi chứ trong lòng cô vui lắm.

_ Cho em giận luôn! - nói rồi anh bế bổng cô lên, đi ra cửa.

Bên ngoài, Hoàng My đã đứng giữ thang máy từ 3 phút trước khiến nó phát ra tiếng tít tít. My cau có:

_ Hai người được rồi nha! Ở trong đó hạnh phúc bắt tôi đợi ngoài này, quá đáng à!

_ Thôi đừng giận mà bé yêu! - cô cười huề với My rồi khều khều lưng anh, ra hiệu hãy buông cô ra.

Phong không quan tâm, vẫn một mực giữ cô như thế.

-----------------

_ Oa! Nhà yêu ơi! Chị nhớ em lắm! Ở nhà là thoải mái nhất! - Ngọc Di chạy ngay lên phòng, bỏ mặc anh với một mớ đồ đạc.

Cô thả mình lên chiếc giường đỏ hoa hồng êm ái, nhắm mắt, thả lỏng người.

Di cần phải thư giãn.

Sau vài phút loay hoay cất dọn hành lý, anh đi vào phòng, môi nở một nụ cười gian nhưng có thể đốn tim bao cô gái.

Khánh Phong định làm gì cô đây?

Cô vẫn thản nhiên nằm đó, không biết mình sắp trở thành thỏ non chuẩn bị rơi vào tay sói già.

_ Anh ơi! Anh đâu rồi? - mắt nhắm nghiền mà miệng thì mở tang hoang. Vốn dĩ cô không chịu nổi sự im lặng , đặc biệt là sự im lặng nơi anh.

Kì lạ quá! Rõ ràng nghe tiếng chân anh trong phòng mà sao không có một chút động tĩnh?

Ngọc Di bình thản mở mắt.

_ A! - đập vào mắt cô là tấm lưng to, săn chắc - Anh làm gì vậy? Người ta còn con gái à nha!

_ Thật không? Anh sẽ không tin trừ khi em cho anh kiểm tra! - Phong xoay người lại. Trong mắt anh tràn ngập màu của dục vọng.

_ Làm sao mà kiểm được chứ? - cô che mắt, vẫn hết mức ngây thơ, hết mức trong trắng.

Anh chợt khựng lại, cười thầm trong lòng. Tại sao anh lại tìm thế thân là một cô gái thuần khiết đến ngốc nghếch như vậy chứ? Tại sao anh nỡ đối xữ tàn độc với một bông hoa mới chớm nở, vẫn còn rụt rè, e sợ. Cô vẫn chưa trải qua những cay đắng, bão tố của cuộc đời, vẫn chưa phân biệt được đâu là xấu, đâu là tốt. Vậy mà anh...

Thật không bằng cầm thú!

Dục vọng lụi tàn.

Làm sao có thể chữa lành vết thương của Di bằng cách đó chứ? Mặc dù anh rất muốn giúp cô, rất muốn bù đắp cho cô nhưng tại sao trong anh lại dấy lên cảm xúc ham muốn chứ?

Mắt anh đanh lại.

_ Mau mặc áo vào đi! - cô ngượng chín cả mặt, vậy mà anh cứ...

_ Ngọc Di à! - anh không muốn khắc thêm sẹo lên trái tim cô nên hành động một cách nhẹ nhàng nhất, để sau này dễ rút lui.

Đến giờ phút này, trong lòng anh vẫn chưa có cô sao?

_ Anh muốn gì? Đồ biến thái kia!

_ Anh muốn... Em vào đây với anh!

_ Vào đâu?

_ Phòng tắm.

_ Làm gì?

_ Ngốc! - anh cười nhẹ - Em muốn tự động hay bị động đây?

Phong thật bó tay với cô, không đủ kiên nhẫn để nói chuyện nữa mà nhấc bổng cô lên vai, đặt cô vào bồn tắm, vặn vòi hoa sen.

_ A! Em la lên à nha! - Di lạnh sống lưng

_ Thách em đó! Cứ thoải mái!

Môi anh gần sát bên cạnh, cô đã định cắn nát nó ra nhưng..

Anh đã khoá môi cô mất rồi!

Di không thể vùng vẫy hay phản kháng gì được nữa!

Phong đã kìm lại cơn dục vọng, chỉ nhẹ nhàng tắm rửa cho cô.

--------------

_ Ưm... - Ngọc Di bị đánh thức bởi nụ hôn của anh.

_ Dậy thôi! Em à! - anh nói khẽ

_ Không đâu! Buồn ngủ lắm! - cô kéo chăn qua đầu.

_ Đúng là heo lười! - anh bế cô lên

_ Anh bế em đi đâu vậy? Hu.. Hu! Hổng đi đâu! Em buồn ngủ! - cô mếu máo, gục gà gục gật trên vai anh.

Lại cười. Từ khi tiếp xúc với cô bé này, anh cười nhiều hơn hẳn.

Rào... Rào

Anh xả nước, rửa mặt cho cô.

Ngọc Di nhăn mặt, nhăn mày, hình như sắp khóc thật rồi.

_ Thôi mà! Cho anh xin. Ngoan đi, mở mắt ra. - anh xuống nước nhỏ.

Giọng anh ngọt quá, khiến cô tuân theo như máy tính đã được lập trình.

Ánh nắng làm cô chói mắt, nheo nheo nhìn anh.

Mặt đối mặt.

Mắt nhìn mắt.

Môi gần môi.

Ngọc Di ôm ngực. Cô sợ trái tim mình nhảy luôn ra ngoài. Vì quá gần nhau nên tay cô vô tình chạm phải vòm ngực săn chắc của anh.

Một cách vô ý, dục vọng trong anh lại trỗi dậy.

Anh ghì chặt cô, áp môi xuống.

Di khép mắt, đưa môi cao hơn để mau chóng đón nhận được sự ngọt ngào, nồng nàn từ miệng anh.

Cô bé này thật là! Mới tối qua còn kháng cự kịch liệt, vậy mà giờ đây...

Phong trêu đùa cô, không hôn nữa mà lăn ra cười sặc sụa..

Đến lúc bị dồn vào thế bí, cô mới nhận ra mình bị lừa:

_ Anh! - Du giận đỏ mặt, giậm chân rồi chạy đi.

Phong không đuổi theo mà ngồi luôn trong phòng tắm.

Đây là lần đầu tiên sau cái ngày đen tối ấy anh có thể cười vui vẻ như vậy.

Nhưng...

Liệu nỗi đau có hoá thành hạnh phúc?

Liệu cô bé này có phải là liều thuốc chữa mà cuộc đời ban tặng cho anh?

Anh có thể tránh khỏi việc làm tổn thương cô ấy hay không?

Khánh Phong châm một điếu thuốc.

Hừ!

Đành phó mặc cho số phận.