"Lại xem sách nữa à? Sao không nghỉ ngơi vậy." khoảng thời gian gần đây, hai người giống như là yêu xa vậy, chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại.
Do sợ virus bệnh có thể phát tán, nên đã phong tỏa khu vực gần khu cách ly, cho nên Tây Môn cũng đã lâu rồi không được gặp Đỗ Hạ Hi, chỉ là ngẫu nhiên lâu lâu mới video call thôi, còn Đỗ Hạ Hi muốn xem sách gì, Tây Môn sẽ đem đến bệnh viện rồi nhờ các đồng nghiệp chuyển giao cho. "Chị khỏe lắm, hơn nữa bây giờ không cần đi làm, ngày nào cũng được nghỉ ngơi, chị sắp buồn chết rồi đây." "Cũng đã cực khổ lâu vậy rồi, nhân lúc này nghỉ ngơi đi, qua mấy ngày nữa là chị được ra ngoài rồi, không phải là phải tiếp tục đi làm hả, sắp mệt rồi đó." Tây Môn ngồi trên ghế sopha, con mèo cuộn tròn ngồi trên người cô. "Uhm, lần này nghỉ cho đã luôn." Đỗ Hạ Hi cười. "Hạ Hi chị có tắm đàng hoàng không đó? Cũng hơn một tuần rồi~" Tây Môn đúng là giờ phút nào cũng tỏa ra mùi vị 'câu dẫn'. "Đây là phòng đơn, có chỗ để tắm mà, chị tất nhiên ngày nào cũng có tắm rồi." Đỗ Hạ Hi chưa hiểu được ý của Tây Môn, còn nghiêm túc trả lời nữa. "Ồ~ Vậy có tắm rửa sạch sẽ không đó?" Tây Môn có chút oán trách, sao người này vẫn đơ như khúc gỗ vậy. Cho dù là người chậm hiểu thế nào đi nữa thì cũng hiểu được ý Tây Môn nói mà, Đỗ Hạ Hi mặt đỏ lên, nói nhỏ tiếng lại, "Sao em không đàng hoàng được chút nào hết vậy?" "Hử? Sao không đàng hoàng? Không phải em đang thảo luận vấn đề vệ sinh cá nhân với chị sao." Tây Môn giả nai. "Không nói chuyện với em nữa." Đỗ Hạ Hi cũng giả bộ giận lẫy. Tây Môn mau mau hét lên, "Ê, ê, đợi xíu, chị đừng cúp máy mà!~" Đỗ Hạ Hi thực ra cầm điện thoại nhưng không có ý cúp máy, miệng cong lên, "Em còn chuyện gì để nói nữa không, nói nhanh lên, chị còn phải xem sách nữa." Tây Môn nằm dài trên ghế, "Cũng đã nhiều ngày không gặp rồi, chị không nhớ em hả? Người ta cũng thường nói một ngày không gặp cứ ngỡ ba thu, chúng ta tính ra cũng mười mấy năm không gặp rồi đó, khó khăn lắm mới gọi điện thoại mà chị chỉ biết đọc mấy sách vớ vẩn đó thôi hả." Tây Môn bắt đầu bất mãn, cô nhớ Đỗ Hạ Hi nhớ đến sắp phát điên lên rồi, không thể ôm Đỗ Hạ Hi, đến tối đi ngủ cũng không ngon. "Không phải là tại em cứ nói mấy 'chuyện đó' sao." Nếu nói không nhớ Tây Môn thì mới lạ đó, đối với bất kỳ ai thì tình đầu cũng luôn đẹp nhất. "Nhưng mà... chị không có ở nhà, người ta... sắp chịu hết nổi rồi~" Giọng nói Tây Môn gợi tình tới nỗi làm người ta liên tưởng đến mấy phim dành cho người lớn. Đỗ Hạ Hi nghe giọng nói của Tây Môn, sắp không khống chế những hình ảnh 'nhạy cảm' đó xuất hiện trong đầu mình rồi, tên này đúng là tiểu yêu tinh rất biết dày vò người khác mà, Đỗ Hạ Hi nuốt nuốt nước bọt, "Nói chuyện đàng hoàng." Lúc nãy rõ ràng là nghe thấy tiếng Đỗ Hạ Hi nuốt nước bọt, Tây Môn bắt đầu tác quai tác quái hơn, giống như ép Đỗ Hạ Hi phát điên lên thì mới chịu ngưng lại, "Em mới tắm rửa sạch sẽ rồi lột sạch đồ nằm trên giường nói chuyện với chị nè~ hay là... mình video call đi ha?" Nói xong thì phát lời mời video call qua. Tay Đỗ Hạ Hi run lên, hiện giờ vẫn còn trong bệnh viện, tuy là phòng đơn, nhưng nói không chừng sẽ có y tá đi tuần tra, Tây Môn không biết xấu hổ, nhưng mình thì biết, liền nhấn nút từ chối liền, "Bậy bạ." Tây Môn cá là Đỗ Hạ Hi không dám mở ra, cho nên cười rất tươi, tốt hơn hết là không nên cười ra tiếng, mắc công Đỗ Hạ Hi phát hiện thì mệt. "Hay là... chị nghe tiếng thôi cũng được~" Tây Môn vẫn chưa chịu ngừng lại. Mặt Đỗ Hạ Hi đang rất nóng, tên này sao dâm đãng như vậy, còn dám nói sẽ cho mình nghe giọng cô ta khi làm 'chuyện đó' nữa chứ, thật là... đợi mấy ngày sau về nhà phải lên lớp giáo dục công dân lại mới được. "Chị cúp đây." Đỗ Hạ Hi quả thật không thể nào chịu nổi khi nghe những tiếng rên rỉ đó nữa, âm thanh đó nghe gần bên tai, giống như hiện giờ Tây Môn đang ở sát bên mình vậy. Đỗ Hạ Hi cúp điện thoại xong, đi tắm cho bình tĩnh lại, sau đó sấy tóc, thấy điện thoại không có cuộc gọi nhỡ nào, chắc Tây Môn giờ này đi ngủ rồi, nên không có gọi qua. Nằm trên giường, Đỗ Hạ Hi chỉ mở một ngọn đèn ở đầu giường, giở sách ra, coi tiếp phần còn lại, nhưng Đỗ Hạ Hi cảm thấy mấy chữ đó giống như là có lực đẩy vậy, đọc hoài vẫn không vô. Tiếng thở dốc của Tây Môn vẫn cứ vang vảng bên tai mình, Đỗ Hạ Hi chỉ còn cách đóng sách lại, đặt lên trên bàn. Cầm điện thoại do dự một hồi lâu cũng không có gọi đi, quấy rầy Tây Môn ngủ là chuyện nhỏ, cô sợ nửa đêm nửa hôm Tây Môn cho mình coi 'truyền hình trực tiếp' là khỏi ngủ luôn! Ai ngờ Đỗ Hạ Hi vừa đặt điện thoại xuống thì điện thoại lại reo lên, đêm khuya yên tĩnh nên tiếng chuông nghe rất lớn tiếng, Đỗ Hạ Hi mau mau bắt máy, "Khuya vậy rồi, sao không ngủ đi?" "Một mình cô đơn lạnh lẽo khó ngủ~" Tây Môn kéo dài âm cuối cố ý nhõng nhẽo. "Hít sâu vào, từ từ thở ra." Đỗ Hạ Hi muốn dạy Tây Môn mẹo trị mất ngủ. Nhưng Tây Môn làm gì muốn học, "Chị nói chuyện với em đi~" "Nói chuyện gì?" Đỗ Hạ Hi là người chỉ biết lắng nghe, nên có rất ít đề tài để trò chuyện, bình thường toàn là Tây Môn nói thôi. "Chị kể em nghe những chuyện ma quái xảy ra trong bệnh viện đi~" Tây Môn rõ ràng là cố tình mà. "Stop! Sao lại nói chuyện này?" Trong căn phòng đã tắt đèn, chỉ còn ngọn đèn đầu giường mờ mờ ảo ảo, làm cho mấy cái bóng trong hình nghiêng dài ra, Đỗ Hạ Hi rùng mình. Tây Môn còn cố ý giả giọng run rẩy nữa, "Em nghe nói buổi tối trong bệnh viện, phòng cuối cùng ở hành lang thường có tiếng khóc của ai đó~" Tây Môn vừa nói xong thì Đỗ Hạ Hi nghe thấy hình như có tiếng khóc thật, làm cho cô run tay, điện thoại cũng rớt xuống giường. Nghe thấy tiếng động, Tây Môn chớp chớp mắt, không lẽ cô ấy gặp phải thứ ấy thật à, miệng mình đâu có xui vậy đâu, "Hạ Hi? Sao vậy?" Đỗ Hạ Hi căng thẳng nuốt nước bọt, "Chị... chị nghe thấy hành lang có tiếng khóc thật... hình như là ở phòng bên cạnh..." Người cô cứng đờ, không dám nhúc nhích. "Thật hả?!" Tây Môn không biết Đỗ Hạ Hi có phải là cố ý gạt mình không nữa, làm gì có chuyện trùng hợp thế, nhưng cô ấy cũng lo lắng Đỗ Hạ Hi sẽ dụ mấy thứ ấy đến thật, "Vậy bên chị có giấy với viết không? Em vẽ một tấm bùa, chị nhìn rồi vẽ theo nha, sau đó em sẽ chỉ cách chị xài." Đỗ Hạ Hi đứng dậy tìm giấy, do ở phòng sát bên cạnh, nên ngoại trừ nghe thấy tiếng khóc, còn nghe thấy tiếng nói chuyện nữa, Đỗ Hạ Hi liền lấy hết can đảm ghé sát tai nghe thử. "Huhuhuhu, nếu chúng ta đều bị truyền nhiễm thì sao giờ, có phải không ra được ngoài không... huhuhu..." Giọng này nghe rất quen, hình như là cô y tá ở khoa cấp cứu. "Hạ Hi?" Tây Môn chờ hoài mà vẫn không nghe thấy tiếng của Đỗ Hạ Hi, bắt đầu thấy sốt ruột. "Chị không sao, chị qua kế bên xem thử." Nghe thấy cuộc nói chuyện đó, Đỗ Hạ Hi yên tâm được phần nào, trong bụng nghĩ mình đúng là nhạy cảm quá mức. "Alo, không tìm đường chết thì sẽ không chết, chị đừng có tò mò!" Tây Môn kinh sợ nhảy từ giường xuống, đi lòng vòng trong phòng ngủ, Đỗ Hạ Hi không phải sợ mấy thứ ấy sao, sao tự nhiên lại tò mò như thế. "Không sao, chắc là đồng nghiệp đang khóc, chị đi xem thử." Đỗ Hạ Hi bình tĩnh nói. "Thiệt không?" Tây Môn đang lo lắng chết đi được. "Yên tâm, không sao mà, lát nữa gọi cho em." Đợi Tây Môn dặn dò thêm một vài chuyện thì Đỗ Hạ Hi mới cúp máy, đi ra ngoài. Từ cửa sổ nhìn vào thì thấy bên trong tối thui, Đỗ Hạ Hi giơ tay qua gõ cửa, không thấy ai trả lời, do đó thò đầu vào muốn nhìn xem bên trong, ai ngờ trên cửa kính đang tối thui đột nhiên hiện ra một người phụ nữ mặt mày trắng bệch, còn có ánh đèn chiếu từ dưới lên nữa, nhìn rất kinh dị. "A!!" Đỗ Hạ Hi hoảng sợ lui ra sau mấy bước, trong lòng oán trách mình sao không nghe lời Tây Môn, cừ tò mò làm chi, không biết giờ chạy trở về phòng có được không nữa. Đỗ Hạ Hi liền cúi đầu gọi điện cho Tây Môn, ngón tay run rẩy không nhấn được bàn phím, chắc là do ở chung với Tây Môn lâu quá nên đã lơ là cảnh giác với mấy chuyện này. Lúc này cánh cửa đó từ từ mở ra, Đỗ Hạ Hi theo bản năng nhắm mắt lại lấy tay che trước mặt, thì nghe có một giọng nói, "Bác sĩ Đỗ?" Đỗ Hạ Hi giờ mới nheo mắt nhìn qua, quả nhiên là cô y tá của khoa mình. "Cô thật là... dọa chết tôi rồi." Tim Đỗ Hạ Hi đập nhanh như muốn rớt ra ngoài, "Lúc nãy sao cô dán mặt vào cửa kính chi vậy?" Cô y tá mở đèn, mời Đỗ Hạ Hi vào, "Do tôi không có đeo kính sát tròng nên không nhìn rõ được bên ngoài là ai..." "Alo? Alo? Hạ Hi, xảy ra chuyện gì vậy?" Giọng Tây Môn nghe rất nôn nóng. Đỗ Hạ Hi mỉm cười rồi nói, "Không có gì hết, tự mình hù mình thôi."