Khoa Cấp Cứu

Chương 76: - Tòng Tâm cư sĩ (2)

Thời khắc này nhà nhà đang tất bật chuẩn bị mua đồ tết để đón tết, nhưng vẫn có không ít tín đồ đến đây giúp đỡ, bởi vì đầu năm mới sẽ được ngắm hoa đăng, là tục lệ quan trọng một năm một lần của người dân ở đây.

Mỗi năm tới ngày này, trong miếu người đông như kiến, ai cũng muốn được dâng nén hương đầu tiên trong ngày đầu năm, cầu cho một năm sẽ được may mắn.

Chắc là do mấy năm nay những người đến đốt nhang cầu nguyện cũng linh nghiệm nhiều nên danh tiếng Độ Tâm Tự cũng vang xa hơn, người đến ngày càng đông.

Cục trưởng của công an cục lại phái người đến nữa, hy vọng sư thái có thể nhường lần dâng nén hương đầu cho ông ta, sư thái rất muốn cự tuyệt, bởi vì cứ như vậy thì sẽ không công bằng với người khác, không thể cúi đầu trước quyền uy được.

Nhưng sư thái lại nghĩ lại, nếu hiện giờ nhường cho ông ta, thì sau này nếu mà Lý Ngôn Tâm gặp chuyện thì không biết ông ta có giúp được không nữa, dù sao thì những người thấp cổ bé họng như mình mà chỉ dựa vào bản thân thì không làm được việc gì hết.

Sư thái tiễn viên cảnh sát đó đi, liền nhìn thấy Lý Ngôn Tâm đang lén lút quan sát ở cửa sau, "Sao lại ra đây vậy, nếu lỡ bị phát hiện thì nguy đó." Sư thái quay đầu lại nhìn viên cảnh sát đó xem có đi khỏi chưa.

Lý Ngôn Tâm lúc nãy vốn muốn ra giúp đỡ, ai ngờ mới đi đến đại điện thì xa xa đã thấy có người mặc cảnh phục đứng ở đó, cứ tưởng là đến điều tra mình, làm Lý Ngôn Tâm sợ tới nỗi trốn qua một bên.

Sau đó nghe được bọn họ nói chuyện, hình như là chuyện dâng hương gì đó chứ không có đề cập đến mình, mới thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy ngoại trừ lo lắng mình bị phát hiện ra, không ngờ mình lại lo cho sư thái không biết có bị liên lụy vì bao che cho tội phạm không nữa.

"Nếu bọn họ điều tra đến đây thì tôi sẽ tự thú, để tránh cô cũng bị vạ lây."

"Nói bậy bạ gì vậy, cô cứ yên tâm ở đây, với lại cô cũng đâu có giết người, bọn họ là vu oan mà, cô cần gì đi tự thú." Sư thái bất giác nói nhanh hơn.

"Tôi không phải là đang lo lắng cho cô sao, nếu như là trước đây chúng ta không quen thân nhau thì không nói, nhưng hiện giờ cô cũng là sư phụ tôi rồi, làm đệ tử tất nhiên không được để sư phụ gặp nạn, đúng không?" Lý Ngôn Tâm lại bắt đầu nổi hứng trêu chọc, mỉm cười kéo tay áo của sư thái.

"Nhưng mà tôi lại lo cho cô hơn!" Sư thái nói cao giọng gần như là hét lên, thậm chí kinh động đến mấy tiểu ni cô gần đó.

Phát giác thấy mình thất lễ, sư thái ho nhẹ một tiếng, sau đó xua đuổi những người muốn coi náo nhiệt, "E hèm, tôi đưa cô về trước, hôm nay nghỉ ngơi sớm, mai sáng phải dậy sớm đó." sư thái dẫn Lý Ngôn Tâm về phòng ở phía tây.

Lý Ngôn Tâm nghiêng mặt qua nhìn sư thái đi bên cạnh mình, cô ta mặt đầy tâm sự cúi đầu suy nghĩ gì thế, trên mặt đầy nỗi lo âu, hoàn toàn không giống với người cứ luôn bình tĩnh thường ngày.

"Đời người chằng qua cũng chỉ có mấy chục năm thôi, ngoại trừ ba mẹ ra, tôi còn gặp được người quan tâm lo lắng cho tôi giống như vậy là cũng mãn nguyện rồi. Đời người tuy có hạn nhưng nếu nghiêm túc sống thêm mấy ngày nữa thì cũng không có lãng phí. Cô xem, tôi cũng không có lo lắng gì nữa, cho nên cô cũng đừng nên phiền não nữa."

Mấy hôm nay Lý Ngôn Tâm suy nghĩ rất thấu đáo, cô có thể trốn trong một nơi giống đào viên như thế này là trời ban phước rồi, thà trân trọng khoảng thời gian quý báu này còn hơn là cứ sống trong nơm nớp lo sợ.

Cho dù có một ngày nào đó mình hóa thành cát bụi, nhưng thế giới này cũng đã in sâu vào trong tim, hòa quyện vào trong cát bụi đó, cũng là chứng cứ cho thấy mình đã từng tồn tại qua.

"Được rồi, đừng cau mày nữa, người dễ thương như vậy mà để có nếp nhăn là không tốt đâu." Về đến phòng, Lý Ngôn Tâm nâng niu khuôn mặt sư thái, lấy tay làm bằng chân mày đang nhíu lại đó.

Bốn mắt nhìn nhau, sư thái liền né tránh ánh mắt của Lý Ngôn Tâm, đôi mắt của cô ta giống như giọt nước đang phát sáng, có thể làm cho người khác chìm đắm trong đó.

Hai má của sư thái hơi đỏ lên, đôi mắt thuần khiết không một chút tạp niệm, Lý Ngôn Tâm nhìn đến mê mệt, cô ấy cũng không hổ danh với pháp danh mà sư phụ đã đặt cho, hành động luôn tuân theo ý muốn của mình.

Một nụ hôn nhè nhẹ đặt lên trán sư thái, sư thái nhất thời đơ người không có phản ứng gì, qua một hồi lâu mới giương mắt lên nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang cười tươi như hoa này, trong lòng lúc này chỉ có một suy nghĩ, ta muốn hoàn tục.

Sư thái liền bị suy nghĩ này của mình làm cho giật mình, sao lại muốn hoàn tục được, chẳng qua là bị một người phụ nữ hôn lên trán mà thôi, trong phim truyền hình dài tập thì bạn thân với nhau cũng có những cử chỉ thân mật như vậy, mình sao lại nghĩ đến chuyện hoàn tục được chứ.

"A... A di đà phật..." Sư thái căng thẳng đến niệm kinh cũng cà lăm luôn, hai tay chắp lại cúi đầu xuống, "Bần ni... à không, vi sư hôm nay không ở đây nữa... mau ngủ sớm đi, 12h cô phải theo tôi đi dâng hương đầu năm đó."

"Cô không phải nhường cho ông cục trưởng đó rồi sao?" Lý Ngôn Tâm cũng không có để ý mấy chuyện này lắm.

"Cái đó quả thật là nén hương đầu của các tín đồ, nhưng nghiêm khắc mà nói, mỗi năm nén hương đầu tiên cũng là do chúng tôi dâng, giờ cô đã là người của tôi rồi, năm nay nên để cô làm." Sư thái không có nói thật ra là do chủ trì dâng hương, năm nay phá lệ đôi chút, "Tuy cô có thể cảm thấy mấy thứ này không có tác dụng gì, nhưng ít ra cũng là lời cầu nguyện tốt đẹp."

"Uhm, nếu đã vào 'giáo' rồi, tất nhiên phải nhập gia tùy tục." Lý Ngôn Tâm cũng học theo sư thái chắp hai tay lại hành lễ.

Sư thái cười, "Cũng đâu phải là vào tà giáo đâu, nói gì nghe ghê vậy."

Đêm đến, ngôi miếu náo nhiệt cuối cùng cũng yên tĩnh, chưa đến 12h, sư thái đi kêu Lý Ngôn Tâm dậy.

"Sớm quá vậy..." Lý Ngôn Tâm ôm chăn nũng nịu, không muốn dậy chút nào.

"Mau lên, tranh thủ thời gian tôi dắt cô đi dâng hương." Sư thái khó khăn lắm mới kiếm cớ trốn ra được.

"Ưm, được..." Thấy sư thái nhiệt tình vì chuyện này, Lý Ngôn Tâm cũng không muốn đả kích cô ấy, do đó liền ngồi dậy, mặc áo tăng rồi theo sư thái ra hậu điện.

Lý Ngôn Tâm quay đầu lại nhìn, nghi ngờ hỏi, "Không phải đến đại điện hả, chúng ta đi đâu?"

"Bên đó người đông lắm." Sư thái nhìn xung quanh, sợ có ai sẽ phát hiện ra hai người bọn họ, giải thích với Lý Ngôn Tâm, "Chỉ cần thành tâm thành khẩn thì hình thức nào cũng không quan trọng, nếu trong tâm có phật thì cho dù ở hồng trần cũng tu hành được."

"Cái này tôi biết, nhưng tôi cảm thấy hiện giờ tụi mình lén lút giống như đang trộm tình vậy, đường đường chính chính qua đây chắc không sao đâu."

Câu nói này làm cho sư thái suýt nghẹn chết, cô đương nhiên không muốn lén lút, nhưng Lý Ngôn Tâm xinh đẹp vậy, nếu bị người khác phát hiện nói không chừng sẽ làm lộ nơi cô ta đang trốn, cho nên càng ít người thấy cô ta càng tốt, "Cẩn thận xíu vẫn tốt hơn."

Hai người đi ngang qua Tàng Bảo Các ở hậu viện, không lâu sau thì tới điện nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy điện nhỏ này lại có kết cấu hai tầng.

Sư thái dẫn Lý Ngôn Tâm đi vào rồi tìm cầu thang bên hông đi lên lầu hai, vừa nhấc áo tăng để đi lên, vừa phải chăm chú nhìn Lý Ngôn Tâm đi ở phía trên, sợ cầu thang nhỏ hẹp này có vấn đề nên mới đi sau Lý Ngôn Tâm.

Lên đến tầng hai, thấy nơi đây không có tu sửa hoàn chỉnh giống đại điện, đồ vật trong phòng đều rất cổ xưa, "Lúc sư phụ vẫn còn thì nơi đây là pháp đường, là nơi giảng kinh phật cho bọn tôi, còn ở lầu hai là nơi nghỉ ngơi của sư phụ, sư phụ rất thích đồ vật cổ xưa, cho nên đồ đạc ở đây không có thay đổi qua, vẫn cứ duy trì như lúc trước." Do bình thường ít ai tới nên đệm ngồi đóng một lớp bụi, sư thái tìm một miếng vải lau nó.

Lý Ngôn Tâm nhìn bức tượng trong phòng, hai tay chắp lại cung kính lạy một lạy, sau đó thắp 3 cây nhang. Sau đó bên cạnh lại vang lên tiếng niệm kinh chậm rãi, giống như là sợ sẽ làm ồn người khác vậy, giọng niệm kinh nhẹ nhàng đều đều từ từ thấm vào trong tim. Lý Ngôn Tâm nhắm mắt lại yên lặng lắng nghe, để nội tâm cũng được gột rửa, nhưng khi nhắm mắt thì các giác quan khác lại nhạy cảm hơn, giọng của sư thái như gần ở bên tai, chỉ cần nghe giọng nói đó là trước mắt lại hiện ra dáng vẻ của sư thái.

Lý Ngôn Tâm hơi cau mày lại, sao đang nghe niệm kinh mà cũng nhớ qua tới sư thái vậy, rõ ràng là người đang ở bên cạnh, nhưng khi nhắm mắt lại thì trong đầu mình chỉ có cô ấy.

"Chỗ của cô năm mới có ăn bánh trôi nước không? Cô thích ăn vị gì?" Sư thái đột nhiên lên tiếng làm Lý Ngôn Tâm giật mình, cô thất thần lâu quá đến nỗi sư thái niệm xong kinh cũng không biết.

"Hử? Năm mới không phải ăn sủi cảo hả? Chỗ chúng tôi tết Nguyên Tiêu mới ăn bánh trôi nước..." Nói đến rằm tháng giêng, ánh mắt Lý Ngôn Tâm hơi tối lại, cô không biết ba mẹ mình hiện giờ ra sau, không biết sau này còn được đoàn tụ với gia đình không, nghĩ đến đây mắt của Lý Ngôn Tâm đỏ lên.

Sư thái nhạy cảm phát hiện được tâm trạng cô ấy, liền tiến lại gần nói, "Bánh trôi nước là chúng tôi tự tay làm đó, tôi giỏi nhất là vị đậu phộng mè đen, trong đó có hạnh nhân là được hái từ trên núi xuống, rất ngon."

"Uhm." Lý Ngôn Tâm mỉm cười gật đầu, trong lòng vẫn còn chút chua xót.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng người, chắc là tiểu ni cô lại đang đi tìm sư thái, "Chúng ta mau xuống đó đi, để bọn họ khỏi lo lắng."

Trời bên ngoài vẫn còn tối đen, nhưng trong lòng Lý Ngôn Tâm lại được chiếu sáng hết một mảng, cứ để bàn tay ấm áp đó nắm lấy tay mình, vẫn là đi bên dưới chú ý an toàn cho cô, chỉ một hành động nhỏ cũng cảm thấy mãn nguyện.