Khoa Cấp Cứu

Chương 79: - Giờ âm khắc âm (3)

Đợi đến khi tình trạng em dâu bình ổn được đôi chút, Tây Môn đề nghị mau chóng về nhà chuẩn bị làm phép, tuy Đỗ Hạ Hi vẫn còn có chút lo lắng, nhưng Má Đỗ sớm đã tin răm rắp, dù sao thì bà ấy cũng đã nhìn thấy qua nhiều chuyện như vậy.

Mấy người khó khăn lắm mới dìu được người về nhà Đỗ Hạ Hi, vừa mới vào cửa thì con mèo trắng kêu lên thất thường, âm thanh đó giống như là tiếng gầm rống lên vậy, toàn thân phục xuống đất, dáng vẻ giống như là sắp tấn công ai đó.

Má Đỗ hiển nhiên là bị dọa trúng, bà ấy không thích loại động vật như mèo, Đỗ Hạ Hi cũng không biết con mèo này bị gì nữa, không lẽ mèo giống như trong truyền thuyết nói là có khả năng thông linh hả.

Em dâu vốn không còn chút sức lực nào đang được người khác dìu dắt, thì đột nhiên nhe răng múa máy tay chân ra quơ quào, em trai của Đỗ Hạ Hi cũng bị cào rách mặt, nhưng lại cố gắng khống chế vợ mình lại.

Tây Môn thì giống như là không có chuyện gì hết, chỉ nói một câu, "Giữ chặt cô ta, chuẩn bị cho tôi ít lá bưởi và rượu trắng." Sau đó vào nhà ôm con mèo lên, lấy tay vuốt từng cái một trên lưng nó, thấy dáng vẻ nó vẫn rất kinh sợ, liền lấy tay xoa đầu nó, nhẹ nhàng an ủi, "Ngoan nào, sắp xong rồi~"

Trong giờ phút này mà tên này còn tâm trạng chơi với mèo à, Đỗ Hạ Hi cũng bị làm cho tức đến nghẹn họng, nhưng chưa kịp nổi giận thì Tây Môn nhét con mèo vào trong lòng Đỗ Hạ Hi, "Cô phụ trách ôm mèo là được, đứng xa ra tí."

"Nó còn có tác dụng gì à?" Đỗ Hạ Hi ôm con mèo nghi ngờ hỏi.

"Không có tác dụng gì hết, chỉ là kiếm chuyện cho cô làm thôi~" Nếu không thì mình đang làm phép mà con mèo cứ chạy tới chạy lui thì sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, với lại cô cũng sợ Đỗ Hạ Hi sẽ lo lắng thái quá rồi đột nhiên ra tay, Tây Môn tin rằng trong thời khắc quan trọng thì Đỗ Hạ Hi sẽ không quăng con mèo đi.

Không lâu sau, mọi người mua lá bưởi và rượu về, "Đem tấm gương ra đây, sau đó giữ chặt cô ta lại." Tây Môn dặn dò một lát, rồi chuẩn bị mấy thứ mình có trên tay.

Tây Môn bưng một chén rượu từ nhà bếp ra, miệng thì lẩm bẩm, đầu ngón tay thì kẹp lá bưởi, sau đó nhúng vào rượu rồi rải vào người phụ nữ đó, nước rượu vừa bám trên da thịt thì lập tức bốc hơi thành khói, kèm theo đó là tiếng la hét, người phụ nữ ngồi trên ghế không ngừng vùng vẩy thân mình, ba người kia thiếu điều không giữ được cô ta.

Đỗ Hạ Hi ôm con mèo bồn chồn đứng ở một bên, đây là lần đầu tiên cô thấy Tây Môn dùng phép ở cự ly gần vậy, chuyện con mèo lần trước, mình căn bản là không có để ý đến, nếu không phải sau này coi đoạn clip trong điện thoại thì cũng không tin Tây Môn.

"Tôi phải đối mặt với chân thân của cô ấy, lát nữa mọi người phải nhắm mắt lại, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không được mở mắt, cũng không được buông tay, nhất định phải nhớ lời tôi dặn." Tây Môn nghiêm túc dặn dò.

Mọi người cũng chỉ biết làm theo lời cô ấy, đối mặt với tình trạng này thì ai cũng sợ hãi.

Đỗ Hạ Hi nhắm mắt lại, ngoại trừ nghe tiếng giọng Tây Môn niệm chú thì còn có tiếng rên rỉ đau khổ của người phụ nữ, con mèo trong lòng cứ vùng vẫy không ngừng muốn tránh thoát, để khỏi làm ảnh hưởng đến Tây Môn khi làm phép, Đỗ Hạ Hi chỉ còn cách ôm chặt con mèo, vuốt nhẹ vào lưng để làm dịu nó lại.

Chắc cũng chỉ qua được mấy phút, sau đó là một tiếng động mạnh, giọng nói của Tây Môn đột nhiên im bặt, căn phòng vốn đóng kín mít hết các cửa đột nhiên nổi gió lên, bàn ghế và đồ vật dường như là bị thổi đến run lên bần bật, phát ra âm thanh loang choang.

Đỗ Hạ Hi cảm giác có chút đứng không vững, miễn cưỡng mới giữ được thăng bằng, sau cùng cũng nhịn không nổi mở mắt ra, chỉ thấy trong cái gương đó lại xuất hiện một cái tay nhỏ màu xanh lá đậm, nhìn kích cỡ chắc khoảng một đứa trẻ sơ sinh.

Do cái gương đặt trước mặt Đỗ Hạ Hi, do góc độ nên cô chỉ thấy được cánh tay giơ ra chứ không thấy được hình ảnh trong gương, tuy không nhìn thấy nhưng lại làm Đỗ Hạ Hi hồi tưởng lại những con quái vật mình đã thấy lúc nhỏ.

Quay đầu lại nhìn, thì thấy em dâu mình không còn dáng vẻ ban đầu nữa, mà là trợn to đôi mắt đầy các mạch máu, đột nhiên quay đầu lại nhìn Đỗ Hạ Hi, mở to miệng ra, lưỡi giống con rắn không ngừng lè lưỡi ra .

Đỗ Hạ Hi sợ đến lui ra sau hai bước, con mèo cũng bị dọa tới liên tục kêu meo meo, còn Tây Môn lúc này hai tay bị cô ta khóa chặt lại, không có cách nào thoát ra được, quay đầu là thì thấy Đỗ Hạ Hi đã sợ tới xanh mặt.

Cánh tay của Tây Môn bị bẻ tới nổi chảy máu ra, từng cơn đau truyền đến, giống như là cánh tay đã bị bẻ gãy đôi vậy, chỉ còn cách hít thở sâu rồi lên tiếng, "Cái gương..."

Nghe giọng Tây Môn nói, Đỗ Hạ Hi mới hoàn hồn lại, hoảng loạn tìm đồ vật, lấy đại một cái ly trên bàn rồi dùng hết sức đập vào cái gương đó.

"Rầm" một tiếng, giống như là tiếng nổ vậy, Đỗ Hạ Hi theo bản năng giơ cánh tay ra chắn trước mặt mình và con mèo, tấm gương đó bị nổ thành từng mảnh vụn, rơi tung tóe khắp cả căn phòng.

Trên đất lại rơi ra một cánh tay trẻ sơ sinh đã mục rữa chỉ còn trơ xương, chưa kịp đợi mọi người thở phào, thì nó lại bắt đầu động đậy, Má Đỗ thấy cảnh tượng này liền ngất xỉu, căn phòng vô cùng hỗn loạn.

Tây Môn cuối cùng cũng lấy tay ra được, cầm cái chén có chứa rượu trắng và lá bưởi trực tiếp úp lên nó, nước rượu giống như là bị nấu chín bốc đầy khói, làm cho Tây Môn ho sặc sụa, những người xung quanh cũng bị hun tới chảy nước mắt.

Nói không rõ đó là mùi vị gì, có chút giống mùi cồn xông vào phổi, còn kèm theo một mùi vị thối rữa nữa, làm cho người ta buồn nôn.

Những tình cảnh hỗn loạn đó cuối cùng cũng bình ổn lại, Tây Môn có chút mất sức ngồi trên đất, Đỗ Hạ Hi thả con mèo xuống, liền chạy qua xem tình trạng của Má Đỗ, người phụ nữ bị phụ thể tỉnh dậy, còn chưa rõ là đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy trong nhà hỗn loạn và Má Đỗ ngất xỉu, mới hỏi, "Xảy ra... chuyện gì vậy?"

Tay của Tây Môn đau đớn dữ dội, tức giận hỏi lại, "Cô có phá qua thai hả?"

"Không có... chỉ có một lần sơ ý bị sảy thai thôi..." Người phụ nữ sợ sệt trả lời.

"Ủa? Không lý nào, nếu là ngoài ý muốn thì không thể nào có vong linh trẻ em được." Tây Môn đoán chuyện không có đơn giản vậy, nếu chỉ là vong linh bình thường thì không thể nào có oán niệm nặng như vậy.

"Vậy... có khi là đứa trẻ của nhà người khác không?" Má Đỗ tỉnh dậy thì nghe bọn họ đang nói chuyện.

"Không thể nào, vong linh trẻ em thường do oán hận người mẹ mà thành, không thể nào ám lên người lạ được." Nếu là người khác thì Tây Môn cũng không thèm tìm hiểu kỹ, làm xong phép thì cô sẽ lấy tiền rồi biến mất, ai mà còn lo sau này còn có vấn đề gì không nữa, có vấn đề thì mới tốt chứ, cô lại có thể kiếm tiền!

Ai kêu đây là người thân của Đỗ Hạ Hi chứ, chỉ còn cách người tốt thì làm cho trót, "Cô nghĩ kỹ lại chút, người nhà cô có từng xảy ra chuyện gì có liên quan đến trẻ em không."

"Liên quan đến trẻ em à..." Người phụ nữ cau mày bắt đầu nhớ lại.

Trong nhà Đỗ Hạ Hi bình thường đều có hộp cứu thương dự phòng, lần này có đất dụng võ rồi, cô cẩn thận giúp Tây Môn xử lý vết thương, bàn tay vốn đã khô khốc rồi, giờ lại bị thương nữa, làm cho người ta lo lắng mà, "Còn đau chỗ nào không?"

"Ui da~ đau chứ, tay, mặt, cổ nè, đây nữa nè, còn đây nữa... ui~~~" Tây Môn được nước chỉ hết khắp người, làm cho Đỗ Hạ Hi chỉ muốn bóp chết cô ta cho rồi, "Đưa tôi xem!"

Xoắn tay áo Tây Môn lên, cánh tay quả thật có dấu vết bị mảnh vỡ quẹt trúng, tuy không nghiêm trọng, nhưng Đỗ Hạ Hi vẫn cứ rất nhẹ nhàng, cẩn thận quấn băng lại.

Nhìn thấy Đỗ Hạ Hi ngồi quỳ trước mặt nhìn cúi đầu chăm chú băng vết thương, trong lòng Tây Môn có chút vui mừng, cô thích cảm giác được một ai đó chăm sóc dịu dàng như vậy.

"Tuy chỉ là vết thương ngoài da, nhưng nếu cô thấy có chỗ nào không khỏe thì tốt nhất nên đi xét nghiệm toàn thân." Đỗ Hạ Hi thu dọn đồ đạc trong tay, ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt Tây Môn cứ chăm chú nhìn mình, có chút bối rối, "Cô... cô nhìn tôi làm gì..."

"Thấy cô xinh đẹp nên tôi nhìn~" Tây Môn nghiêng đầu mỉm cười.

"Cô... vô lại..." Đỗ Hạ Hi liếc cô ta, nhỏ tiếng mắng.

Những lời lẽ xấu hổ trêu chọc gái nhà lành này mà cô ta cũng nói ra được, mình rốt cuộc bị bỏ bùa mê thuốc lú gì mà lại thấy thích cô ta nhỉ?!

Trong lúc hai người thả thính nhau thì em dâu cuối cùng cũng nhớ tới một chuyện mà lúc trước không để ý cho lắm, "Má tôi lúc trước có sinh qua một đứa trẻ, nhưng nghe nói là chết yểu, ngoài trừ việc này ra thì nhà tôi cũng không có việc gì liên quan đến trẻ em hết, em trai tôi chưa kết hôn, chắc cũng không có liên quan gì."

"Nhà cô chỉ có cô với em trai à?" Tây Môn nghĩ một hồi rồi hỏi, "Nhà cô ở đâu?"

Người phụ nữ nói ra địa chỉ, Tây Môn liền cười cười rồi hỏi tiếp, "Đứa bé chết yểu là bé gái à?"

"Hình như vậy." Người phụ nữ cũng không chắc chắn.

"Chôn ở đâu?" Tây Môn đứng dậy phủi bụi đất bám trên người mình.

"Cái này thì tôi không biết, thời đại lúc đó, đứa trẻ chết yểu chắc cũng chôn đại đâu đó, không lẽ là nó à?" Người phụ nữ không hiểu hỏi lại.

"Hưm hưm." Tây Môn cười mỉa rồi tiếp tục nói, "Về hỏi lại má cô đi, theo tôi thấy thì đứa trẻ này không thể nào tùy tiện chôn đại đâu đó đâu, nói không chừng không phải là chết yểu nữa đó."

"Ơ.." Cả nhà nhìn nhau, không biết là rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Người phụ nữ liền gọi điện về nhà, hỏi má cô liên quan đến chuyện của đứa bé đó, má cô nghe thấy liền hoảng sợ, bèn đem những chuyện bà biết kể cho con gái nghe.

Thì ra năm đó bà ấy sinh được một bé gái, mẹ chồng thì lại muốn có đứa con trai, liên tục than thở trách con dâu vô dụng, bà ấy vẫn còn đang ở cữ thì lại hối sinh thêm một đứa nữa.

Qua năm sau, đi cầu thần cầu phật dùng đủ mọi phương thuốc nhưng sinh ra lại vẫn là con gái, làm mẹ chồng càng nôn nóng hơn, thái độ đối với hai mẹ con cũng thay đổi, đến con gái lớn bệnh cũng không thèm lo.

Bệnh viện nhỏ của nông thôn, cùng lắm thì chỉ trị được những bệnh đau đầu cảm cúm thôi, thuốc cần uống cũng đã uống rồi, đứa trẻ vẫn không khỏi, chưa đến hai tuổi thì ra đi.

Dù sao thì vẫn còn con gái nhỏ, tuy đau lòng nhưng vẫn phải tiếp tục sống, nhưng mẹ chồng lại nói, để cho cái thai sau là đứa con trai thì phải đem xác đứa lớn chôn ở ngã tư đường ở đầu thôn, mỗi năm cho xe cán qua người dẫm phải, để cho cái ma quỷ nữ không dám đầu thai vào nhà bà ấy thì mới sinh được con trai.

Tuy hành vi như vậy là không thể chấp nhận được, nhưng dù sao thì đứa trẻ cũng đã chết rồi, mình cũng là gả đi xa nhà không làm chủ được, chỉ còn cách nghe lời mẹ chồng.

Quả nhiên, lại thêm một năm nữa, thì sinh được con trai, mẹ chồng vui mừng mở tiệc ăn mừng, cảm thấy đời người cuối cùng cũng viên mãn.

Nhưng không lâu sau, thì lại mắc căn bệnh lạ, đến bệnh viện lớn cũng khám không ra, vết thương bị lở loét rất đau đớn nhưng lại không chí mạng, cứ như thế mà chịu đựng hết hai mươi mấy năm, năm ngoái mới vừa qua đời.