"Cũng đã trễ như vậy rồi..." Đỗ Hạ Hi nhìn đồng hồ, đi đi lại lại trong nhà, trời sắp tối rồi, Tây Môn cũng không có tin tức gì.
Con mèo cũng cảm nhận được tâm trạng của cô, cũng bất an theo cô đi đi lại lại trong phòng, lúc này thì Thạch Nam gọi điện đến, chỉ đơn giản nói lại tiến triển, sau đó là hạ thấp giọng xuống nói, "Tôi cảm thấy cô tốt nhất nên tránh xa cô ta ra, cô ta quả thật..." Thạch Nam nhất thời không tìm được từ nào để hình dung. Tất cả quá trình lúc nãy, nếu nói thuận lợi thì cũng rất thuận lợi, Tây Môn thành thật khai báo hết toàn bộ chi tiết câu chuyện. Nếu nói có gì đó không bình thường, thì là Tây Môn cứ một mực cười, thậm chí khi kể lại quá trình ngược sát hai người đó thì vừa diễn tả lại hành động vừa cười nói, "Tôi chỉ rạch một đường vậy nè, bao nhiêu nội tạng bao nhiêu mỡ đều lòi ra ngoài hết, chậc chậc, tôi nói mà, nếu muốn lấy đồ vật từ trong người ra thì phải làm vậy thì mới thấy được rõ ràng chứ~ hơ hơ hơ." Mấy người ở đó cũng biết được vụ án này, liên tưởng đến những bức ảnh chụp ở hiện trường, toàn thân đều nổi hết da gà, "Cô nghiêm túc chút đi!" Thạch Nam hoàn toàn không hiểu sao Đỗ Hạ Hi lại làm bạn với người điên cuồng vậy, lo lắng cho sự an toàn của cô ấy nên mới gọi điện nhắc nhở Đỗ Hạ Hi. Đỗ Hạ Hi vẫn chưa biết gì tưởng là lại có chuyện gì xảy ra, sốt ruột hỏi, "Cô ta sao rồi?" "Cô ta ở chỗ tôi không có gì hết, tôi cảm thấy cô ta nên đi bệnh viện tâm thần khám, không phải bị điên chắc cũng là biến thái." "..." Đỗ Hạ Hi đoán không được Tây Môn lại làm gì trong sở cảnh sát, "Tôi bây giờ qua đón cô ấy." "Không cần đâu, lát nữa tôi cho người đưa cô ấy về." Thạch Nam cảm thấy cần phải tìm thời gian trò chuyện với Đỗ Hạ Hi về Tây Môn rồi. Hôm nay Đỗ Hạ Hi trực ca tối, nhìn thời gian thấy vẫn còn kịp nên cho xe chạy đến nhà Tây Môn, đợi một hồi thì thấy có một xe cảnh sát chạy vào, người lái xe là đồng nghiệp của Thạch Nam nên không quen biết Đỗ Hạ Hi. Tây Môn vừa xuống xe thì thấy xe của Đỗ Hạ Hi dừng đó không xa, đợi xe cảnh sát đi khỏi liền chạy đến chỗ Đỗ Hạ Hi, mặt cười tươi như hoa. Sau khi biết Đỗ Hạ Hi cũng thích mình như vậy, Tây Môn cảm thấy mình đi ngủ chắc cũng bị cười cho tỉnh quá, nếu như tương lai có Đỗ Hạ Hi thì quá khứ không còn là gì nữa cả. Tây Môn bình thường cũng rất lạc quan, có thể cười thì sẽ cười rất lớn, quan trọng nhất là mình vui vẻ, "Hạ Hi~" vừa ngồi lên xe, Tây Môn liền y như không có xương sống ôm chầm lấy cổ Đỗ Hạ Hi, lấy hai má cạ cạ vào đó. Nghiêm túc như Đỗ Hạ Hi sao mà chịu nổi, liền quay đầu qua một bên, "Nói chuyện đàng hoàng." Thấy xung quanh không có ai hết, mới hỏi, "Vụ án sao rồi?" "Người tình cũ của chị nói sẽ điều tra rõ ràng, chắc là tin lời em nói." Tây Môn nằm trên vai Đỗ Hạ Hi. "Ăn nói lung tung." Tuy sớm biết tên này vẫn cứ hay ăn nói lung tung, nhưng hiện giờ quan hệ bọn họ đã như vậy rồi mà còn nói bậy nữa, tức chết đi được. "Hôm nay chị trực ca tối hả? Lát nữa em trực chung với chị nha?~" Tây Môn trước giờ cũng không phát hiện thì ra mình thích đeo bám người khác đến vậy, cô chỉ muốn lúc nào cũng được ở bên cạnh Đỗ Hạ Hi, chỉ cần nhìn thấy Đỗ Hạ Hi là khóe miệng bất giác cong lên. "Sao em biết chị trực ca tối?" Đỗ Hạ Hi vẫn không quen thân mật như vậy, nhè nhẹ đẩy Tây Môn ra, cho xe chạy về bệnh viện. "Em bấm tay một phát là bói ra được à~" Tây Môn cười hi hi trở về chỗ ngồi, thời gian làm việc của Đỗ Hạ Hi, mình nắm được gần hết mà. Biết Tây Môn lại đang đắc ý, Đỗ Hạ Hi lấy ngón tay chỉ vào đầu Tây Môn, "Lát nữa đến bệnh viện, không được ảnh hưởng công việc của chị đó." "Vâng~" Tây Môn cười còn tươi hơn nữa. "Cũng không được đi lừa gạt." Đây mới là điều Đỗ Hạ Hi lo lắng nhất. "Vâng~ vâng~ nghe lời chị hết đó~" Tây Môn một tay chống lên cửa số, nghiêng đầu nhìn Đỗ Hạ Hi, hình như cô ấy xinh đẹp hơn lúc trước nhiều rồi thì phải. Trên đường đi cứ bị ánh mắt rạo rực của Tây Môn chăm chú nhìn, mặt Đỗ Hạ Hi đỏ ửng lên, nhưng mình lại không nói lại Tây Môn, nên cứ kệ cô ta đi. Đến bệnh viện, Đỗ Hạ Hi đến phòng nghỉ thay đồ, Tây Môn tất nhiên là theo cô, vừa vào cửa thì bị Đỗ Hạ Hi ngăn lại, "Chị đi thay đồ, em đi theo làm gì." Tây Môn chớp chớp mắt, mặt ngây thơ hỏi, "Chị đâu phải là cởi hết quần áo ra đâu, sao em không vào được?" Đỗ Hạ Hi suýt chút nữa bị nghẹn họng, không biết Tây Môn ngây thơ thiệt hay là cố ý trêu ghẹo mình nữa, chỉ là khi thấy khuôn mặt ngây thơ vô số tội đó thì trong lòng nghĩ, tên này thật biết giả bộ. Thấy Đỗ Hạ Hi quay lưng đi cởi áo khoác, không có để ý đến mình, Tây Môn cũng không hổ danh với tài diễn của mình, lập tức đổi thái độ, "Chị giận rồi à?" Đỗ Hạ Hi thật ra cố ý không thèm để ý cô ta, nếu cứ để Tây Môn cứ được voi đòi tiên thì sau này chắc sẽ trèo lên đầu mình quá, tuyệt đối không được để chuyện này xảy ra. Tây Môn cười hi hi đợi cả buổi mà cũng không thấy Đỗ Hạ Hi để ý tới mình, thay xong quần áo thì đi sắp xếp lại tủ, lúc này Tây Môn đột nhiên thấy hoảng, "Chuyện của Đoạn Huyên cũng do em, nếu lúc đó..." Tây Môn nhớ lại dáng vẻ Đỗ Hạ Hi kiềm nén nước mắt mà thấy đau lòng, người trọng tình nghĩa như cô ấy chắc đau lòng lắm. Đỗ Hạ Hi quay người lại, nghiêm túc nhìn Tây Môn, "Chị lúc đó quả thật rất đau lòng, nhưng cũng do em không nói sự thật cho chị biết, nên chị mới nghĩ ngợi lung tung, mới nóng giận." Giơ tay qua vén tóc của Tây Môn, "Cái chết của Đoạn Huyên, không phải lỗi của em." "Em sợ chị không tin." Đây là điều mà Tây Môn lo lắng nhất, lúc trước cô không cần biết người ta có tin mình hay không, bởi vì không tin cũng không sao, tìm người khác là được, nhưng Đỗ Hạ Hi thì lại khác, từ khi bọn họ biết nhau thì cô chưa tin qua mình bao giờ, cho nên bây giờ Tây Môn cũng sợ cô ấy không tin tưởng mình. "Sau này có chuyện không được giấu chị nữa." Đỗ Hạ Hi cố gắng nói cho dịu dàng, cảm thấy yêu cầu của mình hình như hơi quá, cho dù hai người ở chung với nhau thì cũng phải có không gian riêng, mình chỉ muốn 'nắm chặt' Tây Môn hơn thôi, bởi vì tên này nhìn sao cũng giống như một đám mây, có thể bị gió thổi đi bất cứ lúc nào. "Vâng." Tây Môn nhìn thẳng vào ánh mắt của Đỗ Hạ Hi, đôi mắt ấy chỉ có hình bóng của mình, cô ấy quả nhiên là người rất đơn giản, rất dễ nắm bắt, "Em nói từ trước rồi, cái gì cũng nghe chị mà." Lời nói đó tuy không phải là lời đường mật, nhưng lại hơn tất cả, không khí giữa hai người cũng thêm chút ngọt ngào, ánh mắt của Đỗ Hạ Hi hơi hướng xuống phía dưới một chút, dừng lại ngồi trên môi của Tây Môn. Đó không phải là đôi môi đầy đặn, nhưng giờ lại nhìn rất hấp dẫn, Đỗ Hạ Hi trước giờ luôn là người bảo thủ, hiếm khi nghĩ tới chuyện yêu đương, thậm chí đến hôn môi cũng không có nghĩ tới, cho dù lúc trước rất thích Thạch Nam, nhưng cũng chưa nghĩ tới sẽ thân mật với anh ta. Chắc là, mình cong bẩm sinh mà mình không biết thôi, cho nên mới thu hút nhiều người đồng giới như vậy, bây giờ, gặp được một người như vậy, hiểu được cái gọi là tình yêu, cũng muốn thưởng thức hương vị của nó. Đôi môi hai người nhè nhẹ dán vào nhau rồi lại từ từ tách ra, Tây Môn có chút luống cuống, tim đập cực nhanh nhưng lại nghĩ đến một số chuyện khác, lúc nãy vừa mới hứa với Đỗ Hạ Hi là sẽ không giấu giếm chuyện gì, nhưng lần này chắc không tính ha? Đỗ Hạ Hi cũng ngại ngùng nhìn sang một bên, bỏ lỡ biểu hiện trầm tư suy nghĩ của Tây Môn, ngón tay sờ lên miệng nhỏ tiếng nói, "Lúc nãy... đột nhiên muốn... xin lỗi... trước giờ chị cũng..." muốn giải thích nhưng lại thành nói năng lộn xộn. "Em trước giờ cũng chưa từng hôn ai." Tây Môn cười, chỉ là Đỗ Hạ Hi không chú ý nụ cười của cô ấy lại đan xen tâm trạng khác. "Vậy hả? Vậy thì tốt..." Đỗ Hạ Hi thở phào, lúc nãy còn sợ mình hôn quá non nớt, nếu đối phương lấy ra so sánh với người khác thì xấu hổ chết đi được. Lời này vừa nói ra thì trên mặt Tây Môn có chút không tự nhiên, nhưng lại che đậy ngay, hồi phục lại dáng vẻ thường ngày, "Hơ hơ, môi của Hạ Hi mềm thiệt~" rồi ôm lấy người Đỗ Hạ Hi. "Được rồi, đừng để đồng nghiệp chị nhìn thấy.. chị đi làm việc đây." Đỗ Hạ Hi vừa nói xong thì thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa rất nóng vội, y tá nôn nóng nói, "Bác sĩ Đỗ có trong đó không vậy? Bên nhà xưởng xảy ra sự cố, có mấy bệnh nhân được đưa vào, bác sĩ Vương lo không xuể." "Được, tôi qua đó liền." Gặp ngay công việc là Đỗ Hạ Hi cứ luôn hồi phục lại dáng vẻ bình tĩnh của ngày thường. Năm nay tuyết rơi rất lớn, tuy nói tuyết rơi nhiều là điềm lành, nhưng cũng vì mấy trận tuyết này mà xảy ra rất nhiều tai nạn ngoài ý muốn, nhà xưởng cũng do tuyết tích tụ nhiều quá trên nóc nhà nên bị sụp đổ, chôn vùi ký túc xá của nhân viên, nạn nhân được chia ra đến các bệnh viện. Khoa cấp cứu ở nơi Đỗ Hạ Hi công tác không lớn lắm, sức chứa cũng có hạn, phòng cấp cứu trong chốc lát đã đầy hết các nạn nhân, trong lúc này lại có bệnh nhân của tai nạn xe cộ được đưa đến. Cầm điện thoại tính từ chối, nhưng nghe người nhà bệnh nhân van xin dữ dội, Đỗ Hạ Hi hơi mềm lòng, bọn họ cũng bị các bệnh viện khác từ chối vì quá tải, nếu không cứu chữa kịp thì người đó sẽ chết chắc, đây là tia hy vọng cuối cùng của bọn họ. Nhìn vào phòng cấp cứu, Đỗ Hạ Hi do dự một lát, cuối cùng cũng tiếp nhận, bởi vì cô biết, quyết định của mình sẽ ảnh hưởng đến một sinh mạng.