Khoa Cấp Cứu

Chương 96: - Kim Ngọc Như Ý (3)

Không ngoài dự đoán, tất cả đều bình thường, khi ra khỏi phòng chủ nhiệm thì gặp được An An cũng được gọi đến nghe kết quả, tuy cũng chung một bệnh viện nhưng do thời gian khác nhau nên hai người cũng khó gặp được mặt.

"Tới chỗ mới có quen không?" Đỗ Hạ Hi quan tâm hỏi.

An An mắc cỡ cúi đầu cười, "Chỉ ngẫu nhiên trực ca đêm thôi, cũng rất thảnh thơi."

Trong lúc hai người trò chuyện thì ở hành lang đột nhiên ồn ào lên, mọi người đều chạy qua đó xem có chuyện gì, sau đó thì nghe nói có người nhảy lầu tự sát.

Chuyện này ở bệnh viện không phải là chuyện mới mẻ, nhưng khi Đỗ Hạ Hi chạy tới đó thì mới kinh ngạc phát hiện, người nhảy lầu là y tá ở khoa mình, hơn nữa nghe nói đang chuẩn bị làm đám cưới, sao lại tự sát được.

Cô ta rớt xuống vườn hoa, máu me toàn thân nằm bất động ở đó, chỉ còn thở thoi thóp. Đỗ Hạ Hi và An An liền chạy qua đó, chưa kịp đợi bọn họ ra tay thì thấy chủ nhiệm chạy tới kêu bọn họ quay về chuẩn bị làm phẫu thuật.

Thấy chủ nhiệm cứ lắc đầu thở dài, Đỗ Hạ Hi bọn họ lập tức hiểu ra chuyện gì, công việc của bọn họ, nguy hiểm không chỉ từ người nhà bệnh nhân làm loạn, mà còn có khả năng bị lây bệnh truyền nhiễm nữa.

Tuy các nhân viên y tế chạy đến rất nhanh nhưng vẫn không cứu sống được, đã từng là đồng nghiệp làm chung với nhau nên ai cũng khóc đỏ cả mắt, đặc biệt là An An, "Nếu lúc đó tôi không nghe lời Tây Môn tiểu thư... thì giờ này chắc..."

Trong số bọn họ, tâm trạng phức tạp nhất cũng là Đỗ Hạ Hi, mọi chuyện có phải do mình mà xảy ra không?

Nhìn thấy An An do khóc mà run rẩy hết cả người, cô lại không dám cho một cái ôm an ủi, bởi vì cô nhớ rõ nhưng lời Tây Môn đã nói, vậy còn Tây Môn? Có phải cũng bị mình ảnh hưởng giống người khác không, đây là điều mình không muốn xảy ra nhất.

Một bóng người từ bên cạnh xẹt tới, rồi ôm An An vào lòng, còn nhè nhẹ vuốt tóc An An, an ủi, "Người ai cũng có số hết, không có liên quan đến ai hết."

Đỗ Hạ Hi thấy Tây Môn dịu dàng an ủi An An, cũng không có gì không vui, bởi vì cô biết Tây Môn hiểu rõ mình, hơn nữa lời nói đó giống như nói cho mình nghe vậy.

"Sao em lại qua đây?" Đỗ Hạ Hi nhỏ tiếng nói, nhưng ánh mắt lại giấu không được vẻ vui mừng khi thấy Tây Môn.

"Trong phòng bệnh đợi hoài không thấy chị về, nên mới đi tìm chị." Lúc nào Tây Môn cũng giữ được vẻ mặt vui vẻ.

"Đã nói là ngoan ngoãn ở đó đợi rồi mà." Tuy nói vậy, nhưng Đỗ Hạ Hi cũng không có bất mãn vì Tây Môn không nghe lời, lời nói có vẻ như đang làm nũng hơn.

An An ngẩng đầu nhìn Tây Môn, sau đó quay đầu lại nhìn Đỗ Hạ Hi, cô cũng nhạy cảm phát hiện được sự thay đổi giữa hai người, bọn họ cuối cùng cũng 'sống trong hòa bình' rồi, An An cảm thấy mừng nhưng cũng có chút chua xót, bởi vì giữa hai người bọn họ không có một khoảng trống nào cho người ngoài xen vào nữa rồi.

An An biết điều rời khỏi vòng tay của Tây Môn, "A... tôi chưa xem kết quả xét nghiệm... hy vọng không có chuyện gì..."

"Yên tâm đi, An An cô sống khỏe mạnh đến 99 tuổi lận đó~" Tây Môn cười cười rồi vỗ vai cô ấy.

Sau khi An An rời khỏi, Tây Môn mới đi qua khoác tay Đỗ Hạ Hi, biết cô ấy không thích quá thân mật ở bệnh viện nên không có khoác chặt lắm, "Em biết một tiệm ngon lắm, mời chị đi ăn~"

Đỗ Hạ Hi tuy do chuyện của đồng nghiệp nên tâm trạng vẫn có chút suy sụp, nhưng khi thấy Tây Môn dỗ ngọt mình thì trong lòng cũng thấy vui lên, "Sang vậy à?"

"Hơ hơ hơ, em chỉ mời mình chị đi ăn thôi đó~" Người ta cũng đã nói sẽ đưa hết tiền cho mình giữ rồi, nên giờ đâu sợ tốn tiền nữa, đúng không?

Khi đến cửa bệnh viện, Đỗ Hạ Hi vẫn căng thẳng kéo Tây Môn lại, sau đó ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, sợ sẽ có gì đó rớt xuống nữa.

Còn Tây Môn thì hoàn toàn không quan tâm hiên ngang đi ra cửa, "Yên tâm đi~ Không có xui xẻo vậy đâu." An ủi Đỗ Hạ Hi.

Đỗ Hạ Hi nhướng mày liếc Tây Môn, trong lòng nghĩ chuyện đó thì không chắc, từ lúc bọn họ quen nhau tới giờ, tên này giống như là bị sao chổi ám vậy, cách hai ba ngày là đến chỗ Đỗ Hạ Hi báo danh một lần.

Giờ hai người ở chung với nhau rồi, Đỗ Hạ Hi nghi ngờ không biết là lúc trước có phải là Tây Môn kiếm cớ tiếp cận mình không nữa, "Em có phải là âm mưu từ sớm rồi không?"

"Hả? Hạ Hi chị nói gì vậy, sao em nghe không hiểu~" Tây Môn vẫn cứ cười cái kiểu muốn quánh như thường ngày, cho dù cô có nói sự thật thì cũng làm cho người ta nghĩ là cô đang có 'âm mưu' gì đó.

Ngồi trên xe, Đỗ Hạ Hi giờ mới nhớ ra chuyện mình cứ cắn rứt mấy ngày trước, vốn tính bù lại sinh nhật cho Tây Môn, ai ngờ lại có nhiều chuyện xảy ra nên mới kéo tới bây giờ.

"Em muốn quà sinh nhật như thế nào?" Đỗ Hạ Hi lại sợ mình nói hơi đường đột nên giải thích thêm, "Hôm em sinh nhật chị không biết nên cũng không có tặng quà gì cả."

"Hơ hơ hơ, chuyện này không phải đáng lẽ nên len lén mua tặng cho em bất ngờ hả~" Trong lòng Tây Môn còn tươi hơn hoa nữa.

"Chị sợ mua phải thứ em không thích." Nếu đã tặng quà nên tặng món người ta thích để lấy lòng rồi.

"Cũng đúng ha, những thứ hai chúng ta thích chắc chắn trái ngược nhau, Hạ Hi chị thì thích mấy thứ nho nhã, còn em thì lại thích mấy thứ dung tục hơn." Đỗ Hạ Hi tặng gì thì Tây Môn cũng vui hết, bởi vì người ta là đại gia mà, cho dù tặng thứ mình không thích thì giá cả chắc chắn cũng sẽ rất mắc, Tây Môn không biết lấy đâu ra tự tin như thế.

Tây Môn đột nhiên có chút không hiểu nổi, người ưu tú như Đỗ Hạ Hi sao lại thích mình nhỉ, đúng là một đóa hoa cắm trên.... e hèm... không lẽ là ma che mắt à.

"Dung tục à?" Ngón tay Đỗ Hạ Hi gõ gõ vào tay lái, nghĩ hết cả buổi cũng không biết mấy thứ dung tục rốt cuộc là tục đến cỡ nào, "Ví dụ?"

"Ví dụ..." Tây Môn lấy ngón tay chỉ vào má mình nghiêng đầu cười, "Ví dụ như dây chuyền nè, hơn nữa phải bự y như dây xích mà xích được xe gắn máy đó."

Đỗ Hạ Hi chớp chớp mắt, trong lòng tính nhẩm xem giá cả là bao nhiêu, nghĩ thầm tên này đúng là bụng dạ đen tối mà, rõ ràng là muốn bòn rút mình đây mà.

"A~ chị tưởng thật hả trời?" Tây Môn buồn cười giơ tay huơ huơ trước mặt Đỗ Hạ Hi, sao lại có người nghiêm túc vậy chứ, lời hồi nãy ai nghe cũng biết là nói chơi mà, sao cô ấy lại tưởng thật vậy, sau này sao mình còn dám nói giỡn được nữa chứ, "Thật ra chị tặng em cái gì em cũng vui hết~" Lời này lại là lời thật lòng của Tây Môn.

Tây Môn thừa nhận mình rất tham lam, đặc biệt là đối với tiền bạc, nhưng cô cũng là người rất dễ thỏa mãn, cho nên cô mới cười thường xuyên được.

"Vậy chúng ta đi ăn bánh bao đi." Đỗ Hạ Hi cố tình nói vậy.

Nhưng Tây Môn lại không có lộ vẻ thất vọng như Đỗ Hạ Hi tưởng tượng, "Được thôi~" Tây Môn vẫn cứ cười đến tít cả mắt, ánh mắt say đắm nhìn Đỗ Hạ Hi.

Vốn tính trêu cô ta, ai ngờ lại bị cô ta trêu lại, Đỗ Hạ Hi cho xe chạy đến trước cửa tiệm bánh bao thiệt, làm cho nụ cười trên mặt Tây Môn khựng lại.

Bác sĩ Đỗ quả thật không nói đùa được mà, nhưng Tây Môn chỉ dám nói trong lòng thôi, sau đó vui vẻ theo Đỗ Hạ Hi vào trong nhà sau.

Cách ngày mà bọn họ lần đầu tiên đến đây ăn thì cũng chỉ có mấy ngày thôi, khi mà đến lần nữa thì hai người lại có quan hệ này rồi, đây là điều mà Đỗ Hạ Hi không ngờ tới được.

Thấy Đỗ Hạ Hi vẫn cứ nho nhã cắn từng miếng nhỏ, xem ra tâm trạng cô ấy tốt hơn lúc rời khỏi bệnh viện rồi, Tây Môn chỉ cười cười rồi cúi đầu rồi ăn ngấu nghiến, do ăn vội quá nên bị bỏng lưỡi, lè lưỡi ra thổi.

"Thích ăn thì mua thêm là được chứ gì, sao ăn vội vậy." Đỗ Hạ Hi cạn lời nhìn người đối diện, Tây Môn không bao giờ ý tứ gì cả, ngay đến mép miệng dính dầu cũng không biết nữa.

Đỗ Hạ Hi nghiêng người qua lấy khăn giấy chùi mép miệng cô ấy, dịu dàng chết đi được, trái tim Tây Môn không ngừng đập liên hồi, nhìn nhìn Đỗ Hạ Hi, đây là lần đầu tiên Tây Môn muốn 'gần gũi' một người.

Đột nhiên bị Tây Môn hôn như vậy, Đỗ Hạ Hi nhất thời hơi hoảng loạn, dù gì cũng đang ở nhà người ta, cũng may là Tây Môn chỉ hôn nhẹ vào môi rồi rời khỏi.

Tây Môn đã ngồi xuống, nhưng tay mình thì vẫn bị cô ấy nắm, Đỗ Hạ Hi cúi đầu rút tay lại, "Ăn sao mà để dầu dính tùm lum."

Tây Môn thấy cô ấy như vậy, cũng không nói chuyện, chỉ ngồi ở đối diện cười hi hi, càng làm Đỗ Hạ Hi thấy không thoải mái hơn, đứng dậy tính tiền, ông chủ lại từ chối, nhưng Đỗ Hạ Hi vẫn kiên quyết trả tiền, nói lần này là mình mời Tây Môn ăn, lần trước là cô ấy mời mình ăn, không có giống nhau.

Trước khi đi, ông chủ nói với Tây Môn, "Tây Môn tiểu thư là người tốt, chắc sẽ gặp lành thôi." Cũng không hiểu tại sao ông ta lại nói như vậy, Tây Môn chỉ vẫy tay với ông ta, "Cám ơn~"

Xe lại chạy đi, lần này không có về nhà Tây Môn, cũng không có về nhà Đỗ Hạ Hi, "Ủa? Giờ chúng ta đi đâu?"

Tây Môn tuy không có lo lắng Đỗ Hạ Hi sẽ làm gì bất lợi cho mình, nhưng cũng rất hiếu kỳ, bởi vì càng tiếp xúc với Đỗ Hạ Hi thì cũng dần dần phát hiện được là Đỗ Hạ Hi không có khô khan vô vị như mình nghĩ, cô ấy lúc nào cũng cho mình bất ngờ.

Đỗ Hạ Hi chỉ mím chặt môi, không có trả lời Tây Môn, thì ra thích một người, lại là điều thú vị vậy, giống như có một người đang đứng đó đợi mình, tuy quay lưng lại nhưng tay vẫn giơ ra phía sau, mỉm cười đợi mình qua nắm lấy tay.

Trước kia, Đỗ Hạ Hi rất cô độc, không ai nương tựa, luôn có đầy tâm sự nhưng chỉ biết giấu trong lòng, dần dần rồi cũng quen sống một mình, nhưng giờ mới phát hiện, đó không phải bản tính của mình, chỉ là mình cố che đậy lại mà thôi.

Cô cũng không phải là thánh nhân không có thất tình lục dục, cô cũng có hỉ nộ ái ố, cũng khắt khao có người chia ngọt sẻ bùi. Khi có một người như vậy xuất hiện thì không suy nghĩ tính toán đến được mất gì nữa, chỉ là bản năng muốn tiếp cận, đem lại niềm vui cho người đó mà thôi.