Khoảnh khắc

#18: Viết cho người em thương

Gửi anh,

Có thể em không thể hiểu hết bản thân, nhưng những gì em đã biết em sẽ viết vào đây.

Em là đứa hay nói, chưa cần hỏi đã tự khai, nên chắc anh không có chuyện phải đoán xem trông em như này là như nào, hay ăn gì lúc mệt đâu. Lắm khi bạn nó nghe em lầm bầm nhiều quá còn quát ẩm lên, nhưng mà ít thôi, vì mấy đứa nó cũng hiểu em kha khá rồi. Cái này là quan điểm mỗi người. Với em, cuộc sống ngắn lắm, hãy cứ thành thật với nhau để có thêm thời gian yêu thương nhau thật nhiều.

Em là đứa thiếu sự nhạy cảm. Thằng bạn em còn nhận nó nhạy cảm hơn em nhiều. Em sẽ cố gắng để hiểu và thông cảm cho mọi người hơn, nhưng hiện tại, thật khó cho em để nhìn khuôn mặt hay biểu cảm để lựa cách cư xử. Thế nên nhiều khi em thấy mình vô tâm, lâu lâu có hơi vô duyên. Nhưng cũng vì thế em tiến bộ từng ngày. Luôn có những cơ hội mà nhỉ?

Em là đứa dễ khóc. Hơi tí là khóc được, thật đấy. Bởi vì dễ tủi thân, hay suy nghĩ vẩn vơ nên đôi khi có hành động vô ý hay lời nói như nào đó, em sẽ khóc luôn. Dễ khóc nên dễ nín, không lâu đâu nên anh đừng xa lánh.

Em không phải là đứa thích sự nhõng nhẽo, nhún nhường. Em cứng đầu, khó tính trong một số vấn đề, cứng nhắc và hay chỉ trích sự nhõng nhẽo, mềm yếu. Vậy thì lúc cãi nhau em sẽ không nói xin lỗi, dù em sai lè. Lúc ấy, anh hãy đừng bỏ đi, nhé?

Em là đứa rất mâu thuẫn, mâu thuẫn một cách kì lạ. Anh đọc những dòng trên có thấy nó đánh nhau bôm bốp không? Vâng, em đấy. Đừng cố gắng nói lí luận với em vì em chắc chắn sẽ mâu thuẫn, có thể sẽ cãi cùn, và sẽ khóc nhè. Lúc ấy thì chẳng ra làm sao, anh có say goodbye với em không?

Lâu lâu em lười, lâu lâu em chăm, cái gì em cũng làm theo hứng. Thích thì làm hùng hục đến mệt nhoài, không thích thì qua loa đại khái, có khi kệ luôn.

Em ngại thay đổi, em thích cái gì đó cứ ổn định, bình thường, lên xuống thì có tí cho vui nhưng ít thôi.

Em là đứa siêu mơ mộng. Cái gì cũng màu hồng, màu tươi sáng. Xem phim cũng xem phim lãng mạn nhẹ nhàng vui vẻ, tự viết truyện cũng viết truyện vui đầy ảo tưởng, đôi lứa xứng đôi bên nhau đầu bạc răng long không yêu ai khác nữa trên đời ngoài em. Như thế có ảo tưởng không?

Em thi thoảng hay chỉ trích, nói xấu vài người em không ưa, xấu tính ghê gớm ấy. Và người nghe, cụ thể là bố mẹ, bạn thân em, hay là anh, phải ra vẻ đồng tình với em cơ.

Ai quý em thì em quý lại, quý lắm. Có thể nghĩ cả ngày làm sao cho người đó vui, hoặc khi họ buồn thì em chẳng vui nổi.

Em sợ sự chia lìa, tạm biệt. Dẫu biết sự kết thúc luôn là khởi đầu mới cho một cái gì đó, em vẫn sợ. Em vẫn vượt qua được, nhưng sẽ có lúc chạm vào sợi dây đã đứt đó, em lại ám ảnh, và buồn.

Em đôi khi ngại nhờ vả, ngại sự nhiệt tình của bất kì một ai đó. Dù là em rất thích đi giúp đỡ hoặc được giúp đỡ. Em mâu thuẫn mà. Ví dụ mấy đứa bạn nhờ bọn con trai xách đồ, em ngại nhờ, tự xách. Thoải mái, sung sướng, không ai nợ ai.

Em có tính xấu, em bỏ dần rồi đã bỏ rồi. Em không kể đâu, không ai biết, chỉ em thôi, và chắc mấy nữa em sẽ quên tịt luôn, tính xấu ấy sẽ đi vào vũ trụ bao la không tồn tại nữa.

Em thích nấu ăn, việc một mình nấu một mâm cơm to bự cho cả nhà ăn làm em vui vẻ. Nhưng em không thích dọn mâm đâu, cả rửa bát nữa. Vì thế chắc anh sẽ dọn mâm, chúng ta cùng rửa bát, anh nhỉ?

Còn nhiều điều, em sẽ nói tiếp sau nhé!

Em không đoán được tương lai, em đang đợi anh đó.

Hẹn anh vào một ngày đẹp trời, chúng ta gặp nhau.