Khoảnh khắc

#20: Đối diện hay chạy trốn?

Có lẽ tớ phải tự thú nhận một điều.

Đó là tớ hèn nhát.

Tớ không thích những câu chuyện với kết thúc buồn, hay một bộ drama kịch tính hay đọc một bài báo/bản tin về những mẩu chuyện buồn trong cuộc sống hàng ngày.

Tớ lờ đi, và chỉ chọn đọc, xem, nghe những điều vui vẻ mà tớ muốn nghe.

Nghe qua thì sẽ có người nói rằng: Ồ! Tốt thế còn gì! Như thế thì tinh thần sẽ rất tích cực đấy!

Nhưng sự thật chắc chắc không phải thế. Rằng tớ hèn nhát, không dám đối mặt.

Đã không dám đối mặt thì làm sao có thể giải quyết, nếu như một ngày nào đó trong cuộc sống của tớ sẽ là một chi tiết trong drama hay một phần của câu chuyện buồn?

Tớ cũng không biết nữa, tớ không dám nghĩ đến.

Vô cùng có hại khi tớ cứ mải mê theo đuổi những gì hạnh phúc, những gì có màu hồng trong khi cuộc đời đều không bao giờ là màu hồng, tớ trốn tránh từng nỗi sợ trong khi tớ không bao giờ một lần thử để đối diện với nỗi sợ ấy. Tớ dễ bị tổn thương hơn ai hết và đặc biệt khó có thể vượt qua khi tớ gặp khó khăn thật.

Nhiều lúc tớ không dám nhận trách nhiệm, nhận sai, nhận lỗi lầm, không dám nói thật, và công kích người khác để thỏa mãn bản thân. Những lúc như thế tớ có nhận ra, nhưng tớ vẫn chưa vượt qua được chính mình để nhận điều gì đáng ra phải nhận.

Trước hết tớ thấy có lỗi với chính mình, sau đó thấy có lỗi với mọi người xung quanh.

Tớ lẩm nhẩm trong đầu mỗi ngày rằng mày phải thay đổi đi, phải mạnh mẽ lên.

Tớ cũng đang cố gắng.

Bằng cách tớ cố gắng nhìn, đối diện với nỗi sợ, đơn giản thôi: sợ tối, sợ ma,…sợ chia lìa (với tớ, sự chia lìa luôn là nỗi sợ thật lớn). Tớ lấy cuốn sách tớ sợ hãi từ bé ra đọc một lượt lại, thật kì lạ là nó chẳng hề đáng sợ như tớ vẫn tâm niệm.

Bằng cách tớ lấy hết dũng cảm xem một bộ drama dù nó được quảng cáo là ngược đau ngược đớn. Giờ tớ vẫn chưa viết được bộ truyện nào ngược nam nữ chính đâu, toàn vui vẻ thôi, mà chắc tớ cũng không có ý định đấy ><

Bằng cách tớ nhìn nhận trách nhiệm của bản thân trong một số sự việc, không phải tất cả, vì tớ vẫn đang trong quá trình hoàn thiện.

Tớ vẫn đang cố gắng từng ngày.

Xin lỗi bản thân vì đã hèn nhát, đã không dám đối diện sự thật nào đó đau thương, buồn bã. Nhưng cũng cảm ơn bản thân đã quay lại phía sau mà gắng mình cải thiện bản thân từng ngày, dù chậm chạp.

_Black An.Jell_