Khoảnh khắc

#3: With All My Love

Vài câu trò chuyện giữa bố mẹ với tôi:

Tôi: "Bố ơi, ăn dâu tây đi bố. Con vừa mua được khá nhiều này!"

Bố: "Tao thèm vào mới ăn cái quả ấy! Cái hạt lạo xạo kinh chết đi được!"

...

Tôi: "Sao mẹ không ăn canh yến xào?"

Mẹ: "Ngọt quá, mẹ không thích ăn."

...

Tôi: Bố mẹ ơi, sao lâu rồi mình chưa mua...( các bạn có thể tự hiểu)?"

Mẹ: "Cũng lâu thật rồi nhỉ? Để mẹ đi mua cho con nhé!"

...

Rất nhiều, rất nhiều những cuộc trò chuyện như thế.

Ừ đúng, gia đình tôi, và những gia đình khác, không đủ khá giả để ngày nào cũng ăn sơn hào hải vị, vận đồ đẹp, đi chơi, đi du lịch quanh năm. Thế nhưng cái tình cảm, sự chắt chiu của đấng sinh thành ấy, lại dành hết cho con cái, như một sự hi sinh thầm lặng, không mảy may nghĩ tới bản thân mình.

Tôi bây giờ đương nhiên cũng cảm nhận được, và thấu hiểu được sự khó khăn ấy, nên cũng không dám đòi hỏi gì, chỉ dám mong có đủ điều kiện cần thiết để sinh hoạt và đi học là được rồi.

Tôi sống ngần đó năm trên đời, bố mẹ tóc đã bạc đi, nếp nhăn trên trán, ở khóe mắt mỗi ngày mỗi ngày một sâu. Vì bươn chải cuộc sống, vì để lo cho đứa con như tôi được bằng bạn bằng bè.

Một khía cạnh khác, tôi vẫn chưa yêu một người nào cả, nên toàn bộ tình yêu của tôi, dành trọn cho bố mẹ.