Lâm Như Hứa rất muốn nói không phải như thế, nhưng tất cả những gì vừa mới xảy ra, giọng điệu đầy bình tĩnh của Hà Tâm Ý làm hắn cảm thấy câu nói kia thật lạnh lẽo.
"Không phải như thế." Lâm Như Hứa nói rõ từng chữ.
Giọng điệu của Hà Tâm Ý vẫn thản nhiên như trước, không để lộ biểu cảm gì, "Không phải sao?"
"Không phải."
Nghe được sự kiên định của Lâm Như Hứa làm Hà Tâm Ý mỉm cười, y không biết đang cười bản thân hay cười Lâm Như Hứa nữa.
Đột nhiên Cao Phi từ sau chạy tới, "Lâm ca Lâm ca! Nhanh qua bên kia tập hợp!"
"Tập hợp làm gì?" Lâm Như Hứa thấy thắc mắc.
"Cái gì mà làm gì!" Cao Phi không giải thích được, "Thi tiếp sức đó! Cái gì mà làm gì!"
Lâm Như Hứa phản ứng, hắn kêu Hà Tâm Ý đi tới điểm cuối để xem, hắn sẽ chạy đoạn cuối.
Thái độ của Hà Tâm Ý có chút hờ hững, đi hay không đi cũng chả liên quan, nhưng y vẫn đứng gần điểm cuối nhìn Lâm Như Hứa cách 100m đang làm nóng cơ thể.
Vận khí lớp Một không tốt lắm, mới đấu vòng loại đã gặp đội mạnh, thế nhưng vẫn lấy thành tích hạng hai tiến vào vòng bán kết.
Trong đầu Lâm Như Hứa đều bị lấp đầy biểu tình thờ ơ của Hà Tâm Ý, chờ gậy đưa tới tay cũng chính là lúc hắn bộc phát.
Lâm Như Hứa là người vượt qua vạch dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thậm chí còn đánh bại đội đã giành chiến thắng trong lần đầu tiên.
Hà Tâm Ý thấy Trương Tân Ngữ kích động đến nhảy cẫng lên, cô bạn nói, "Tính theo trận này sẽ hơn lớp Năm hai điểm, đạt hạng 3!"
Đúng rồi, các hạng mục mang tính đồng đội như chạy tiếp sức từ trước đến nay luôn đạt điểm cao, hơn nữa biểu hiện ở vòng thi tiếp sức của lớp Một quả thật phải gọi là hắc mã.
Ván cờ được đảo ngược, bỗng y cảm thấy thật thoải mái.
Giữa tiếng reo hò Lâm Như Hứa đi tới trước mặt Hà Tâm Ý, thở hổn hển gằn từng chữ một:
"Tâm Ý, không phải như vậy."
Một giọt mồ hôi rơi xuống bên sườn mặt Lâm Như Hứa, đọng lại trên cằm trong một chốc, cùng với tuổi trẻ oanh tạc của Lâm Như Hứa dường như đọng lại trong lòng Hà Tâm Ý, khuấy động gợn sóng một chút rồi tan đi.
Hà Tâm Ý bây giờ rất rõ, lời nói vừa rồi của y rất tiêu cực, vô cùng tiêu cực, nhưng sự rõ ràng này không thể thay đổi suy nghĩ của y.
Cho đến giờ phút này Lâm Như Hứa đứa trước mặt, ánh mắt đầy kiên định nói cho y biết không phải như vậy.
Hắn thấy y đã làm được.
"Ừ." Không phải như vậy.
Hạng mục tiếp theo dành cho cán bộ, chủ nhiệm của từng lớp và các giáo viên bộ môn sẽ tham gia, sau khi xác nhận tổng điểm và vị trí hạng 3, tâm tình của mọi người ai nấy cũng tốt, toàn bộ đều chạy tới cổ vũ cho Lão Diệp.
Lão Diệp tham gia mục điền kinh 800 mét, theo như lời ông nói là ông bị bắt buộc, bất đắc dĩ mới đi báo danh, dù sao thì tên cũng đã điểm, vẫn phải chạy 800 mét thôi.
"Lớp Một lớp Một, không giống bình thường! Nhan thần học thần, Lão Diệp thành thần!"
Còn chưa bắt đầu đã hô khẩu hiệu rồi, trên mặt Lâm Như Hứa viết hai chữ bất lực, cũng không thể bỏ bọn họ cổ vũ cho Lão Diệp.
Ngược lại ông đứng trước đường băng nghe xong thì cười, còn nói sự thật, "Cảm ơn mấy trò, nhưng mà mấy trò hét thế nào thì thầy cũng không thành thần được đâu."
Chủ nhiệm lớp Hai đứng bên cạnh Lão Diệp cười lớn, "Về hạng mục thể thao thì thầy Diệp của mấy em đội sổ rồi!"
Trong lòng mọi người đều biết chuyện đang xảy ra, thế nhưng khí thế không hề giảm sút mà còn đổ dầu thêm lửa hừng hực, sau đó thấy Lão Diệp chạy thẳng đến vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên, Hồ Nhạc Văn còn học theo bộ dáng ngày thường của Lão Diệp, nói lời thấm thía, "Còn có nhiều chỗ cần phải cải thiện! Không sao, lần sau cố gắng lên nhé!"
Tất cả các hạng mục đều đã hoàn thành, loa phát thanh lại thông báo tập hợp về sân thể dục chuẩn bị cho lễ trao giải, lúc này Hà Tâm Ý mới phát hiện không thấy Lâm Như Hứa đâu, rõ ràng vừa nãy còn đứng bên cạnh y cỗ vũ cho Lão Diệp.
Y nhìn trái nhìn phải không thấy nên đi cùng bọn Tôn Bình Khang đến chỗ tập hợp.
Cho tới khi lễ trao giải diễn ra Lâm Như Hứa mới trở lại, bước vào điểm tập hợp, Triệu Nhất Xuyên hỏi hắn đi đâu hắn cũng chỉ lắc đầu.
Giải thưởng của đại hội thể thao ngoài giải tổng điểm đồng đội thì còn có ba danh hiệu văn minh tinh thần lớp, biểu hiện của lớp Một tốt lắm, tuyên truyền hay giữ vệ sinh đều rất tích cực, rất dễ nhận giải.
Đứng thứ nhất về tổng điểm đồng đội thuộc về lớp Chín, nghe nói lớp bọn họ có ba học sinh chuyên thể dục, tổng điểm cao tới 102 điểm, cao hơn 14 điểm so với lớp Ba về hạng nhì, điều này thu hút nhiều sự chú ý.
"Hạng ba về tổng điểm đồng đội, lớp Một, 85 điểm."
Nụ cười trên mặt Cao Phi nhất thời đông cứng lại.
"Hạng tư về tổng điểm đồng đội, lớp Năm, 80 điểm."
"............"
Sau khi kết thúc nhận giải, Cao Phi nhanh chân bỏ chạy nhưng vẫn bị Trương Tân Ngữ túm lấy quần áo, "Tớ biết cậu không đáng tin mà, tớ điên rồi mới đi tin cậu tính nhẩm điểm!"
Hà Tâm Ý mới đầu còn không hiểu chứ bây giờ nghe xong thì đã ngờ ra mọi chuyện.
Đúng vậy, một Cao Phi bày ra dáng dấp của học bá lớp Một, được sự tín nhiệm cao nhất của bọn họ ở Thủ Minh lại đi tính sai!
Trước khi chạy 3000, điểm của lớp họ chính là xếp hạng 3, cơ bản mà nói là ổn rồi, Cao Phi tính sai điểm khiến mọi người ai nấy đều lo lắng.
Bọn họ láo nháo ở đằng kia, thân cao 182 như Cao Phi còn bị đánh vào đầu, vô cùng ủy khuất bảo, "Tớ thật sự nghiêm túc tính toán, không phải cố ý tính sai đâu!"
Suy nghĩ cả nửa ngày thì ra là ô long*, Lâm Như Hứa cùng Hà Tâm Ý nhìn nhau, đột nhiên nở nụ cười, càng nhìn càng muốn cười lớn.
*ô long trong trà ô long, nhưng ở đây có thể hiểu là một số điều khiến bản thân trở nên ngu ngốc khi bị nhầm lẫn.
Hai người cười ngây ngô một hồi thì trở về phòng học, không ngờ Hà Tâm Ý vừa đi tới cửa liền có người chặn lại, người nọ thấp hơn một cái đầu, y nhìn một lúc mới nhớ ra là người vấp trúng khiến y té ngã lúc chạy 3000 mét.
Cửa lớp người đến người đi rất ồn, Hà Tâm Ý nghe người nọ đứng bên cạnh nói, trong lúc vô tình thấy đối phương liếc nhìn Lâm Như Hứa, mắt có chút oán hận.
"Thật xin lỗi, vừa rồi tôi làm cậu ngã."
"Không sao."
Người nọ nghe được câu đó liền bước đi, không nói thêm một từ nào nữa, giống như đã hoàn thành nhiệm vụ vậy.
Hà Tâm Ý liếc nhìn bóng lưng người kia khuất khỏi góc rẽ, ngay lập tức hiểu ra, khi y quay trở lại chỗ ngồi của mình thì Lâm Như Hứa đang dọn một số đồ, tùy ý nhét hai cuốn sách vào cặp.
"Có phải vừa rồi cậu đi tìm người kia hay không?"
"Ừ."
"Không cần phải thế, cậu ta cũng không cẩn thận thôi."
Lâm Như Hứa đã dọn xong sách vở, "Tôi không biết cậu ta không cẩn thận hay là cố ý, tôi chỉ biết cậu ta không giải thích."
Lần đầu tiên Hà Tâm Ý phát hiện ra Lâm Như Hứa cố chấp như thế, y cũng bắt đầu gom sách vở, hai ngày hôm nay diễn ra đại hội thể thao nên không có bài tập, nhét hai cuốn sách vào túi, "Cảm ơn."
Tôn Bình Khang và Triệu Nhất Xuyên cũng đã dọn xong hết rồi, thấy bọn họ chuẩn bị xong thì cùng nhau rời đi, Lâm Như Hứa đeo balo vào, đột nhiên nói, "Đừng nói cảm ơn với tôi."
Tôn Bình Khang cũng nghe thấy, giải thích hộ, "Ý thần, cậu đừng nghĩ nhiều, Lâm ca mình ghét nhất là bạn bè lại nói tiếng cảm ơn, cậu ta cảm thấy chỉ có những người không quen biết với nhau cần nói cảm ơn thôi."
Hà Tâm Ý gật gật đầu, không nói thêm nữa.
Đại hội thể thao chấm dứt, tất cả mọi thứ đều trở về quỹ đạo, đối với Hà Tâm Ý mà nói ảnh hưởng duy nhất chính là ngày đó y nhìn thấy người kia ở lớp Bảy, không biết người kia có thấy y hay không.
Thật vất vả y mới rời khỏi nơi đó, vốn tưởng rằng mình đã thoát khỏi những thứ liên quan rồi.
Kỳ thi tháng vừa kết thúc, Trình Hâm ở tiết toán học lại gửi tờ đáp án tới, sẵn điểm danh phê bình vài người, lời lẽ rất khó nghe khiến không khí lớp học bỗng trùng xuống.
Lâm Như Hứa nhàn đến vô sự mở điện thoại ra chơi game, bỗng nhiên Tào Dần Kiều đi tới đá nhẹ vào bàn hắn, Lâm Như Hứa ngẩng đầu lên nhìn với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, mà người nọ sớm đã quen với vẻ mặt này của Lâm Như Hứa rồi, hất cằm ra phía cửa sau "Giai Giai đến kìa."
Giai Giai? Lâm Như Hứa liếc nhìn về bên phải, Phó Tư Giai mặc áo sơ mi trắng, váy xếp ly màu xanh, làn da trắng nõn cùng mái tóc xoăn xõa ngang vai, thật sự là một mỹ nhân thu hút không ít sự chú ý, cô bạn thấy Lâm Như Hứa nhìn qua thì liền cười phất tay.
Tôn Bình Khang thấy Lâm Như Hứa buông di động, cậu ta thở dài hỏi Triệu Nhất Xuyên, "Gần năm năm rồi phải không?"
"Cái gì mà năm năm, chẳng qua năm năm trước mới vờn mèo thôi."
Hà Tâm Ý cũng thấy bạn nữ kia, quả thực là rất dễ nhìn, nghe bọn Tôn Bình Khang nói thì trong lòng đoán được đại khái, nhưng lại nghĩ cũng bình thường thôi, Lâm Như Hứa chính là kiểu mẫu được nhiều cô gái yêu thích, hẳn là có vài cuộc tình rồi.
Không lâu sau Lâm Như Hứa đã trở lại, Tôn Bình Khang mang theo vẻ mặt hóng chuyện, "Lâm ca, Phó Tư Giai nói gì với cậu vậy?"
"Cô ấy mới vừa về nước, hy vọng cuối tuần tôi có thể đến dự sinh nhật, nhân tiện kêu tôi nói với mấy cậu tiếng, không được thiếu một người."
"Cậu nói sao?"
Lâm Như Hứa lấy di động ra, màn hình đã chuyển sang màu xám, "Tôi đồng ý giúp mấy cậu rồi."
Triệu Nhất Xuyên có dự cảm không tốt, "Còn cậu thì sao?"
Lâm Như Hứa mở một ván game mới, đầu không ngẩng lên, "Tôi không có thời gian."
Nháy mắt Tôn Bình Khang không vui, "Vậy cậu cần gì thay mặt tụi này đồng ý chứ?"
"Rất phiền."
Hà Tâm Ý nhìn biểu cảm của Lâm Như Hứa, cảm thấy hắn có lẽ rất ghét Phó Tư Giai giống như chán ghét Tào Dần Kiều vậy, cho nên mới cảm thấy phiền không muốn nhiều lời, chỉ muốn nhanh chóng qua chuyện.
Thực ra Tôn Bình Khang rất rõ, chỉ cần gửi tin nhắn hay gọi điện thoại là được rồi, căn bản là Phó Tư Giai không không quan tâm bọn họ có mặt hay không, huống chi Lâm Như Hứa còn từ chối.
Tôn Bình Khang thở dài, "Nương Nương của chúng ta là một sát thủ không cảm xúc, tụi này không thể sinh tồn được mà!"
Cái gì mà sinh tồn với không sinh tồn, nói giống như chuyện hậu cung vậy.
Hà Tâm Ý tò mò từ lâu, lúc Lâm Như Hứa không đùa thấy thế nào cũng là một chàng trai ngầu, không giống với cách gọi Nương Nương lắm, thế là chịu không được liền hỏi, "Tại sao bọn họ lại cậu là Nương Nương vậy?"
Tay Lâm Như Hứa bỗng dừng, giao diện điện thoại lại xám xịt, hắn còn chưa nói thì Tôn Bình Khang đã cướp lời, "Ý thần cuối cùng cũng chịu hỏi, cái này tớ biết, tớ muốn nói lâu lắm rồi!"
Tôn Bình Khang lại nhìn vẻ mặt của Lâm Như Hứa mang theo chút bất lực, cậu ta biết đây chính là cam chịu, Triệu Nhất Xuyên cũng đã buông bút xoay người lại, giống như rất có hứng thú với chuyện này, "Cậu thì biết cái gì! Không ai biết rõ hơn tôi đâu!"
Tôn Bình Khang chìa tay ra phía trước, "Mời ngài."
"Năm đó tôi sáu tuổi, vào một buổi sáng nắng trời tươi đẹp, tôi xách đồ cùng gia đình dọn đến tiểu khu hiện tại, phía trước nhà của tôi có một khu giải trí dành cho trẻ em.
Ngay khi tôi vừa đến tiểu khu thì thấy có mấy bạn nữ cùng một cậu bạn đang chơi trò gia đình ở đó, sau đó tôi nghe một ban nữ gọi cậu bạn kia là Nương Nương."
Triệu Nhất Xuyên duỗi thẳng tay ra, "Quá rõ ràng, cậu bạn kia chính là Lâm đại giáo thảo của chúng ta."
Mặt Lâm Như Hứa vô cảm, "Lúc đó trong tiểu khu chỉ có một thằng con trai, mấy bạn nữ thấy tôi đẹp nên cả ngày đều lôi kéo chơi trò gia đình, bảo tôi là Hoàng Đế, mỗi ngày đều như vậy, hôm đó cũng như cũ kéo nhau chơi, tôi đã nói hôm nay tớ không làm Hoàng Đế, làm Nương Nương, đúng lúc đó bị tên này bắt gặp."
Hà Tâm Ý bật cười, y bỗng nhớ tới buổi tối hôm ấy mình gặp Lâm Như Hứa.
Trên đời này có rất nhiều người sẽ bước vào thế giới của nhau vào một thời điểm thích hợp nào đó, bắt đầu từ những câu chuyện, có lẽ sự thật chính là như vậy, bởi vì trong đám đông nhưng tôi chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy cậu..