Khói Bụi Hầm Tử Diệp

Chương 57: Áo Sơ Mi Xanh Nhạt

Tối hôm đó ăn cơm rất muộn, vì hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, mọi người quây quần bên nhau ngồi ăn cơm, lại được sự đồng ý của viện trưởng, cho nên có uống một chút rượu, chắc do ngày thường kiềm chế quá nhiều, nên một khi đã uống liền không dừng lại được.

Điều đáng ngạc nhiên nhất là, Kiểm Diệc uống không nhiều.

Trong trí nhớ của Nghê Tử, Kiểm Diệc và một vò rượu cũ rất giống nhau, mặc dù không thấy anh thường xuyên uống rượu, nhưng chỉ cần anh chạm vào, nhất định sẽ không kiềm chế được.

Đương nhiên, đặc biệt thần kỳ chính là, anh uống nhiều nhưng chưa bao giờ thấy anh say.

Bởi vì sự xuất hiện của viện trưởng Cố, hơn nữa ông còn mang theo hai người, cho nên vị trí có chút điều chỉnh.

Chủ nhiệm Lý ngồi bên phải viện trưởng Cố, đi xuống là chủ nhiệm khoa khác, tình hình bên kia cũng vậy, cuối cùng Nghê Tử và Kiểm Diệc ngồi cùng nhau, bên cạnh là anh em Cố thị.

Khi mọi người đến kính rượu Kiểm Diệc, anh cũng chỉ chạm môi vào cái ly nột chút một cách có chủ ý, có vẻ cực kỳ tự hạn chế, may mắn thay, họ không có lấy câu nói có vẻ quá hư tình giả ý "Tình cảm sâu, một chén uống cạn * " để bắt anh uống hết.

* Trên bàn rượu có câu "Tình cảm sâu, một chén uống cạn" - 感情深,一口闷: Chỉ lời ép rượu khiến người ta không biết làm sao, không uốn cạn là tình cảm không tốt.

Các đồng nghiệp trong bệnh viện của cô đều là người văn minh a...!

Nghê Tử thầm thở dài.

Người không văn minh nhất, hẳn là thuộc về sư phụ cô Lý trưởng lão rồi nhỉ?

"Bác Nghê sĩ làm việc dưới tay chủ nhiệm Lý, có chuyện gì ấn tượng sâu sắc không?" Cố Vân Lan nghiêng mặt nhìn qua, con mắt nhìn thẳng vào cô.

Anh ta đột nhiên nói chuyện với chính mình, Nghê Tử cũng giật mình, tuy cô thường tự xưng là "Ưu tú", nhưng cũng chỉ là mèo khen mèo dài đuôi, anh là một người ưu tú thuần túy, tốt hơn là nên trò chuyện với Kiểm Diệc...!

"Chủ nhiệm Lý là một lão nhân gia đức cao vọng trọng, là ngôi sao sáng trong nghành..." Nghê Tử cũng không biết vị Cố ưu tú này đột nhiên có ý gì khi cùng cô nói về chủ nhiệm Lý, dù sao trường hợp mở miệng hỏi câu này cũng không sai.

Cố Vân Lan có vẻ không đồng ý "Tôi cũng là học trò của chủ nhiệm Lý, đối với ông ấy cũng có chút hiểu biết ít nhiều, ông ấy hẳn là sẽ không vui khi cô dùng từ " lão nhân gia, đức cao vọng trọng " này hình dung ông."

Nghê Tử vẫn cảm thấy rất đồng cảm như cũ, nhưng vẫn không dám nói quá làm càn, chỉ nói: "Thầy ấy trời sinh không chịu bị trói buộc, cũng ít bị quy luật sinh trưởng của tự nhiên hạn chế..."

Không phục lão sao, chẳng phải chỉ là không bị quy luật sinh trưởng của tự nhiên hạn chế thôi sao?

Cố Vân Lan không khỏi mỉm cười, giơ ly rượu lên hướng về cô một cái, tự mình uống cạn.

Nghê Tử đang phân vân không biết phải uống một chén để tỏ lòng thành hay không...!Đúng lúc này bên cạnh đưa một chén trà qua, bàn tay cầm chén trà, năm ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng, ngón tay móng tay được cắt tỉa đẹp đẽ, trắng nuột.

Kiểm Diệc đang trò chuyện với Cố Vân Vi, chỉ để lại cho Nghê Tử thấy cái ót, nhưng tay lại đem chén trà đưa tới trước mặt cô.

Anh có mắt hay tai ở phía sau đầu sao?

Nghê Tử thuận thế nhận lấy, sau đó ngượng ngùng cười nhìn Cố Vân Lan, uống cạn trà, trà vẫn còn nóng, như thể vừa mới được rót vào.

Cố Vân Lan lộ ra nụ cười có thâm ý khác, ánh mắt lướt qua vị trí của Kiểm Diệc một cách nhẹ nhàng.

Hầu hết mọi người đều uống rượu, cũng may không có nhiều người lái xe đến đây lắm, những người không uống rượu đưa những người uống rượu về, viện trưởng Cố ngồi xe riêng trở về.

những người không uống rượu, Cố Vân Lan còn nói riêng vài lời với Nghê Tử "Tôi rất vui vì tối nay có thể làm quen được với bác sĩ Nghê, sau này chúng ta có khả năng sẽ trở thành đồng nghiệp, tôi rất mong chờ điều đó."

Đồng nghiệp? Không thể nào...!

Nghê Tử cười, khách sáo nói: "Tôi cũng...!Rất mong chờ."

Sau đó anh ta nhìn về phía người tự coi mình như người ngoài cuộc Kiểm Diệc, gật đầu với anh, Kiểm Diệc đút hai tay vào túi, tư thế như vậy thực sự đem bản thân như một kẻ không liên quan đến sự việc, sau đó cũng gật đầu với Cố Vân Lan.

Dù sao thì người ta cũng đang ở dưới mí mắt anh, không thể làm ra chuyện gì.

Cố Vân Vi đang đợi Cố Vân Lan ở phía trước, sau khi anh ta đi qua, cô ấy nói: "Em có ấn tượng rất tốt về vị bác sĩ Kiểm kia, cảm thấy anh ấy là một người đáng tin cậy, anh, anh thấy anh ấy thế nào?"

Cố Vân Lan nói: "Qủa thật không tồi, nhưng anh ta đáng tin cậy hay không, dường như không liên quan gì đến em."

Cố Vân Vi sửng sốt một chút "Ý của anh là?"

Cố Vân Lan cười nói: "Thích một người, không thể chỉ biết anh ta là người đáng tin cậy."

Dọc theo đường đi, Nghê Tử có chút trầm mặc.

Cố ưu tú lại nhiều lần tìm cô nói chuyện, thái độ còn rất nhiệt tình, thậm chí còn đến chào hỏi trước khi rời đi, hay là...!Bị khí chất tươi mát thoát tục của cô trấn giữ?

Không thể rời đi?

Mặc dù với khí chất và vẻ đẹp của cô, quả thực có thể được giải nhất trong phân đội tướng mạo lĩnh vực y học.

Trong khi đi bộ, Nghê Tử phát hiện bước chân phía trước dừng lại, vừa ngẩng đầu liền nhìn, liền thấy vẻ mặt cười như không cười của Kiểm Diệc —— Cô nói: "Sao anh lại nhìn em như vậy?"

Nói xong nhận ra tay mình tư nhiên lại bị anh dắt đi hết quãng đường, vội rụt tay lại: "Không biết xấu hổ." Nghê Tử đưa mắt nhìn xung quanh, hiện tại bọn họ đang đứng ở giữa cầu.

Kiểm Diệc dựa vào lan can đá bên cầu nói, nói: "Việc lớn không câu nệ tiểu tiết, còn việc nhỏ thì tính toán chi li?"

"Cái gì mà việc lớn việc nhỏ?" Nghê Tử nhìn anh, ánh đèn từ dưới chân cầu chiếu vào, nửa khuôn mặt anh lộ ra ngoài ánh đèn, một nửa khuất trong bóng tối, khiến anh có vẻ thanh thoát có hình.

"Lúc hôn anh như lang tựa hổ, nắm tay thì giống như phá trời." Kiểm Diệc mặt không đổi sắc nói.

"Ai hôn anh! Ai như lang tựa hổ!" Nghê Tử lo lắng rống lên.

Cô trong lòng căm giận, càng ngày càng không biết xấu hổ! Cách tìm từ dùng từ đã đột phá điểm rụt rè mấu chốt của xã hội loài người!

Kiểm Diệc: "...!"

Khi trở về nhà, Nghê Tử đi tới trước mặt anh, giống như cô không muốn cùng anh đi song song, đánh giá tần suất bước chân cô đi nhìn ra được, trong lòng cô có một ngọn lửa không thể giải thích được.

Hai người lần lượt lên lầu, đi ra khỏi thang máy, vừa tới cửa thì Nghê Tử trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa, vừa vặn cửa bước vào phòng, cánh tay đã bị anh giữ chặt, Nghê Tử quay đầu lại ánh mắt hung hăng nhìn anh.

Kiểm Diệc xem như không thấy, nói: "Bôi thuốc."

Cô không thể lập tức tức giận, chỉ nói: "Tắm rửa xong rồi nói." Sau đó, cô đẩy tay anh ra, đi vào nhà.

Cố làm ra vẻ hổ giấy, Kiểm Diệc trong lòng cảm thấy buồn cười.

...!

Sau khi tắm xong, Kiểm Diệc chuẩn bị sẵn thuốc, ngồi trên sô pha chờ cô gõ cửa.

Nghê Tử động tác rất nhanh, tắm rửa xong trực tiếp đi qua gõ cửa, lúc cửa mở còn banh cái mặt ủ rũ đối với anh, trông rất nghiêm túc và đứng đắn.

Sau khi đi vào, quen cửa quen nẻo không chút khách sáo, cầm thuốc rồi mở nắp chai, sau đó đi tới nâng một góc áo của anh lên, bôi thuốc rồi chậm rãi đẩy ra.

Vết bầm đã mờ đi một chút, nhìn qua không đến nỗi giật mình, nhưng vết thương vẫn còn, thấy anh ngày thường phẫu thuật xong, phải đỡ tường để hoãn một chút.

Nghê Tử đột nhiên nói: "Viện trưởng rất thích anh."

Kiểm Diệc cho rằng cô đang nói đến là "Coi trọng", nhất thời không hiểu cô muốn nói gì, vì thế trầm mặc chờ cô nói tiếp.

Cô nói: "Nếu có thể để con gái gả cho anh, cũng không uổng phí ông ấy bỏ ra một số tiền lớn mời anh vào bệnh viện làm việc, một công đôi việc."

Kiểm Diệc nghe đến đó, gần như có thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cô "Em cho rằng anh đồng ý về đây, là vì cái gì?"

Nghê Tử dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn anh.

Anh rũ mắt, nói: "Anh biết em ở chỗ này, cho nên mới đến."

Anh biết?

Có lẽ là Kiểm Từ tiết lộ tin tức cho anh.

Nghê Tử suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Nếu được viện trưởng dùng số tiền lớn mời về, anh có nhận số tiền lớn đó không?"

Khóe miệng Kiểm Diệc từ từ nhếch lên một nụ cười, nói: "Ban đầu anh không muốn số tiền lớn gì hết, nhưng nếu viện trưởng đã mở lời, anh không tiện từ chối, cũng chỉ biết nhận lấy."

Nghê Tử: "...!"

Thật, thật là không biết xấu hổ.

Sau khi Nghê Tử giúp anh bôi thuốc xong, thì thời gian quả thật không còn sớm, cô cũng không đợi nhiều, thu dọn bàn trà chuẩn bị về, còn dặn dò anh "Anh ngủ sớm đi, nếu đau quá chịu không nổi, thì gọi điên thoại cho tôi."

Anh nói: "Hiện tại anh đau chịu không nổi."

"...!"

Nghê Tử cũng không coi là thật, cúi người bỏ hết thuốc vào trong hòm thuốc, bỗng nhiên eo bị anh ôm lấy, cả người cô ngã về phía sau, ngồi xuống, ngã vào trong lòng ngực anh.

Kiểm Diệc vòng tay qua người cô, chậm rãi siết chặt, đặt cằm anh lên vai cô, cảm giác người trong lòng ngực gầy hơn trước, như thể anh dùng một chút lực là có thể nghiền nát xương cốt cô.

"Em biết" Nghê Tử thả lỏng dựa vào trong lòng ngực anh "Tiểu Từ có nói với em rồi."

Anh dựa vào vai cô, môi anh gần như muốn chạm vào tai cô "Anh ở bên đó chín năm, không chạm đến nửa điếu thuốc hay một giọt rượu nào."Hơi thở của anh phả ra, mang theo hơi ấm, làm cô nổi hết cả da gà.

"Em không biết, anh sinh hoạt lành mạnh, bởi vì muốn khỏe mạnh mà về nước gặp em" Kiểm Diệc siết chặt hai tay lần nữa "Ở bên đó, anh không gây gổ đánh nhau với ai, một lần cũng không có...!"

Cô muốn quay người lại, mới vừa động anh liền lập tức khóa hai tay lại "Mấy năm nay, anh nghe lời chú nhỏ nói, sinh hoạt có quy luật, cố gắng bình tĩnh, tích cực tham gia hoạt động ngoài trời, leo núi, đi bộ đường dài, anh đều đã làm rất tốt."

"Em biết, em đều biết." Lòng bàn tay của Nghê Tử nắm lấy bàn tay anh đang ôm ngang eo cô.

Khi còn học đại học, lúc tiểu Từ gọi điện thoại cho cô có nói: "Chị ơi, anh trai em đang cố gắng sống một cuộc sống bình thường."

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Nghê Tử mới biết được, anh luôn cảm thấy cuộc sống của mình không được bình thường, bởi vì thái độ sống của anh rất không thân thiện, quá thờ ơ với mọi người xung quanh.

Nhưng anh lại thích cô dưới tình huống đó.

Đêm đó Nghê Tử không về, đương nhiên, cũng không có phát sinh việc gì phải xấu hổ...!Nói cho cùng vết thương ở thắt lưng, anh muốn làm gì, có lẽ cũng có lòng mà không đủ sức.

Tuy nhiên, ban đêm ngủ cô cảm thấy hơi nóng, mặc dù trong phòng có bật điều hòa, cũng không thắng nổi nhiệt độ cơ thể thấm người của anh.

Vì vậy, Nghê Tử là bị nóng làm tỉnh giấc.

Khi cô mở mắt ra, phòng trong rất tối, bởi vì rèm cửa trông rất dày và nặng nề, cho dù bên ngoài là nắng hè chói chang, chỉ cần kéo rèm lại, căn bản không cách nào biết được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Nghê Tử cử động người muốn lấy điện thoại di động xem mấy giờ rồi, cô hơi di chuyển một chút, Kiểm Diệc cũng di chuyển theo, sau đó lại ôm cô vào lòng...!

Cô đang ngơ ngác nhìn, thì chuông điện thoại reo lên.

Tốc độ của Kiểm Diệc rất nahanh, xoay người cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường tắt máy, vừa quay người đã thấy cô đứng dậy "Em ngủ tiếp đi, anh đi chuẩn bị bữa sáng."

"Không ngủ nữa." Nghê Tử sờ cái trán, có chút mồ hôi.

Kiểm Diệc xuống giường mở rèm cửa, bên ngoài trời đã sáng, là màu của ánh sáng lúc sáu giờ sáng.

Nghê Tử chống mép giường xuống giường, hai chân vừa mới chạm đất, anh bỗng nhiên bước tới kéo cô lại gần mình, bộ dạng giống như có chuyện muốn nói, Nghê Tử ngẩng mặt lên chờ anh nói.

Kiểm Diệc do dự một lúc rồi nói: "Tối nay còn lại đây ngủ không?"

Nghê Tử: "...!"

Cô giật giật khóe miệng hai cái, thấy anh chậm rãi giơ khóe miệng lên, đột nhiên muốn ném một ánh mắt xem thường cho anh, cuối cùng cô chỉ xoay người bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói: "Không tới."

Anh đi theo phía sau cô "Anh sẽ đưa cho em một thiệp mời chính thức, tự tay viết, lối chữ khải*, in đậm."

*Là lỗi viết chữ đọc từ trên xuống dưới.

Nghê Tử trêu chọc anh nói: "Dùng số tiền lớn mời cũng không muốn tới."

Kiểm Diệc đi theo cô tới cửa, sau khi cô mở cửa, anh kéo cô lại, nói: "Nhớ ghé qua ăn sáng, anh thêm hai quả trứng gà cho em."

"...!"

Nghê Tử bất đắc dĩ...!Gật đầu.

Ngày thường cô chỉ toàn ăn bánh mì với uống sữa, vì đã có sẵn bữa sáng, nên cô vô cùng vui vẻ.

Cuối cùng lúc ra cửa có chút muộn, nhìn đèn xanh khi sang đường, đi giày cao gót chạy loạn xạ, may mắn là có Kiểm Diệc ở bên cạnh kéo cô lại, cô không đến mức bị ngã.

...!

*Lỗi chữ Khải..