“Thiên Bạo đan là Lục giai đan dược, ở Vân Lam vương quốc cơ bản không tìm được”. Bạch Linh nói. “Ừm… theo tình báo thì Thạch gia từng phát hiện một động phủ của luyện dược sư, Thiên Bạo đan hẳn là từ đó tìm được”. Trúc Lý nói. “Thiên Bạo đan dược lực cực kì mãnh liệt, nhẹ thì tu vi tụt lùi nặng thì thành phế nhân, trừ phi dùng là hoàn mỹ phẩm Thiên Bạo đan chỉ làm thực lực yếu ớt trong mười ngày thì bình thường chỉ lúc nguy cấp mới dùng”. Bạch Linh nói. Nàng từ nhỏ nhìn qua không biết bao nhiêu kì trân dị bảo, những loại đan dược này tuy hiếm thấy nhưng không đến nổi xem là bảo vật. “Lúc nãy ta có quan sát, viên đan của Lý Thương dược lực nội liễm, to tròn óng ánh nên hẳn là hoàn mỹ phẩm đan dược, tác dụng phụ không lớn”. Trúc Lý giải thích. “Vậy thì lần này bên Vân gia khó làm việc rồi, Thạch Minh còn chưa dùng Thiên Bạo đan nữa mà”. Bạch Linh híp mắt nói. ******* “Ầm…Ầm…Vụt…vụt…”. “Thạch Minh huynh mau xử lý tên kia rồi đến giúp ta nếu không chiến đấu càng dài chúng ta càng bất lợi”. Lý Thương vừa cùng Vân Long, Liễu Mộc giao thủ vừa nói với Thạch Minh. “Được”. Thạch Minh cũng nhận thấy tình hình không ổn nên nuốt xuống một viên Thiên Bạo đan, khí thế không ngừng dâng cao, hắn lập tức đổi từ thế bị động thành chủ động tấn công dồn dập Dương Bá Nhật. “Khốn nạn”. Dương Bá Nhật càng đánh càng lui tức giận mắng, tiếp tục đối chiến. “ĐÙNG!!!”. Bỗng nhiên một đạo lôi đình đánh thẳng xuống chỗ Thạch Minh. “Hừ…”. Thạch Minh lắc người né tránh. “Rầm…”. Lôi đình đánh xuống đất nổ ra một lỗ to. “Đùng… Đùng…”. Tiếp theo đó không ngừng có lôi đình từ trên trời đánh xuống, nhưng kì lạ là lôi đình chỉ đánh một mình Thạch Minh. “Chết tiệt, chuyện gì thế này?”. Thạch Minh không ngừng né tranh và dùng huyền kĩ đánh chặn lôi đình. “Bá Nhật, ta đến hỗ trợ ngươi đây”. Vân Hồng bay đến bên cạnh Dương Bá Nhật cười ha hả nói. Trước khi khai chiến Diệp Thiên đã cho mấy vị trưởng lão mỗi người một sợi dây chuyền bay để dễ hành động. “Là ngươi dùng lôi đánh hắn à? Không phải ngươi tu công pháp thủy thuộc tính sao?”. Dương Bá Nhật nhận ra sợi dây chuyền nên hiểu vì sao Vân Hông bay được, nhưng hắn không hiểu vì sao Vân Hồng có thể khiển lôi đánh Thạch Minh. "Đúng vậy, hahaha…". Vân Hông chỉ trả lời câu hỏi trước rồi chỉ cười ha hả. Dương Bá Nhật thấy hắn không muốn trả lời cũng thôi, nhưng vẫn còn ngạc nhiên tên này vậy mà có thể dùng ra lôi đình có uy lực lớn đến như vậy, hoàn toàn có thể so với uy lực huyền lực của Đan Linh cảnh như hắn rồi. "Được rồi, ngươi lên đánh hắn ta hỗ trợ". Vân Hông lập tức nghiêm túc trở lại nói. "Tốt". Dương Bá Nhật đáp một tiếng rồi lao lên tự tin cùng Thạch Minh đối chiến. Thạch Minh ăn đan dược xong thực lực không thập nhưng công pháp không bá đạo bằng hắn nên hắn chỉ hơi bị động mà thôi, bây giờ có ngươi hỗ trợ lập tức đánh trả Thạch Minh nhẹ nhàng. Phía trên không chiến đấu lại lần nữa trở lại sự cân bằng nhưng bên dưới đất thì khác. "Rắc Rắc…". "Rầm…Rầm…". "Chíu chíu… ầm ầm…". Xung quanh đại trận phòng thủ không ngừng bị binh lính công kích, nhưng không hề có chút chuyển biến gì. Ngay lúc này, một phần của đại trận bỗng nhiên bị một lớp băng bao phủ, một bên lại bị những nắm đấm dung nham khổng lồ tấn công và một bên bị những chùm ánh sáng bay đến nổ tung. 3 vị trưởng lão của Vân gia trấn thủ xung quanh gia viên của hai gia tộc nhìn thấy đại trận bị tấn không có dấu hiệu sụp đổ thì lập tức hợp lực ra tay. "Rắc rắc…". Vân Hoa tạo ra một con phượng băng phóng tới đại trận. "Bùm…". Vân Phi tập trung dung nham tạo ra một cánh tay dung nham khổng lồ rồi dùng lực đẩy đi như hỏa tiễn tấn công đại trận. "Chíu…". Vân Nhạc dùng hai tay tập trung ánh sáng rồi giải phóng nó như một tia laser bắn vào đại trận. "Rắc rắc… rắc rắc… lách tách lách tách…". Chỉ trong chớp mắt màn sáng của đại trận xuất hiện từng đạo vết nứt khếch tán khắp nơi, cuối cùng đại trận vỡ tung như một mảnh thủy tinh. "GIẾT~…". Binh lính thấy đại trận vỡ tan thì lập tức hô lớn xông lên.