“Van xin vô ích, con hổ chết tiệc nhà ngươi”. “Bình thường ta để ngươi ăn rồi ngủ quen rồi đúng không? Nếu ngươi chỉ có thể như thế ta lập tức dùng hắc hỏa đem ngươi làm thành hổ nướng”. Diệp Thiên tức giận. “Thiếu gia, ngài đừng như vậy mà có gì ngài cứ phân phó, ta chắc chắn sẽ làm hết sức mình, liều mạng hoàn thành a”. Lôi Linh hổ chớp chớp con mắt lập tức hiểu ý Diệp Thiên, nó nhảy tới ôm đùi Diệp Thiên than khóc. “Công việc tức nhiên là có, hơn nữa còn rất là nhẹ nhàng thoải mái”. Diệp Thiên cười nói nhẹ nhàng. “Một, sau khi rời khỏi đây mỗi ngày ngươi chỉ cần dùng thiên phú của mình gọi vài tia lôi xuống để ta luyện thể”. “Đây có gì là khó, ngài cứ yên tâm ta sẽ khống chế tốt lực lượng lôi điện lúc đánh xuống”. Lôi Linh hổ dùng đôi chân nhỏ bé của mình vỗ ngực tự tin. Diệp Thiên không để ý nói tiếp. “Hai, ta cần nửa chén tinh huyết của ngươi, ngươi sẽ giúp ta chứ?”. Diệp Thiên nhìn Lôi Linh hổ cười hiền hòa. “Thiếu gia,…”. Lôi Linh hổ nghe đến nửa chén tinh huyết liền hốt hoảng. “Ngài đừng nói chơi chứ, nửa chén? Trích huyết xong sợ là ta cũng đi nửa cái mạng à thiếu gia, ngài không thể như thế được”. Lôi Linh hổ không ngừng kể lể. “Oh… ngươi không muốn cũng không sao, chỉ là nếu cứ tiếp tục như thế này không biết đến khi nào huyết mạch của ngươi mới có thể tinh luyện xong, không biết khi nào ngươi mới có thể đột phá đến cảnh giới cao hơn”. Diệp Thiên nhìn Lôi Linh hổ lắc lắc cái đầu tỏ vẻ đáng tiếc. “Trích tinh huyết có liên quan gì đến huyết mạch của ta?”. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Linh hổ mờ mịt. “Tất nhiên là có nhiều là đằng khác, trích tinh huyết xong ngươi sẽ bước vào thời kỳ suy yếu, không những thân thể mà còn cả huyết mạch của ngươi. Huyết mạch suy yếu thả lỏng nếu có thể đan dược thích hợp để kích phát nó lúc này sẽ có tỷ lệ rất lớn xuất hiện hiện tượng đột phá hoặc ít nhất cũng khiến huyết mạch trở nên tinh khiết không chút vết bẩn, phương pháp này gọi là thay huyết”. “Ngươi nói xem ngươi có lợi hay không có lợi?”. Diệp Thiên dùng âm thanh nhẹ nhàng uyển chuyển không ngừng rót vào tai của Lôi Linh hổ. “T-Thật sao?”. Lôi Linh hổ không ngừng tâm động nhưng cũng không ngừng hoài nghi. “Tất nhiên rồi, ngươi là cái quái gì mà ta phải lừa ngươi, nếu không phải ta nhìn thấy ngươi có tiềm lực lại có thiên phú rất thích hợp để ta dùng để luyện thể thì ngươi nghĩ ta sẽ không công bồi dưỡng ngươi sao? Nếu ngươi đã không muốn thì thôi”. Diệp Thiên thấy tâm tình Lôi Linh hổ chập chờn lập tức thay đổi thái độ để hù dọa nó. “T-Thiếu gia, thiếu gia bình tĩnh, ta chỉ đang suy nghĩ mà thôi đâu có nói là không đồng ý yêu cầu của thiếu gia”. Lôi Linh hổ không ngừng cười gượng uốn lưỡi với Diệp Thiên. Nó không phải là không tin Diệp Thiên mà là từ đầu đã tin, Diệp Thiên mỗi ngày cho nó ăn đan dược kia quả thật khiến cho huyết mạch của hắn không ngừng bị tinh luyện trở nên tinh khiết. Bình cảnh của hắn cũng không ngừng thả lỏng nhưng dù sao lần này là tinh huyết a, tinh huyết của tu sĩ hay huyền thú đều là thứ trân quý a, mất một giọt thôi cũng mất 10 ngày nửa tháng mới bổ lại được, nếu mất quá nhiều có thể tổn hại căn cơ, tai họa ngầm không phải chuyện đùa. Hắn bị bình cảnh dằn dặc quá lâu khiến hắn cũng hơi nhạy cảm với mấy cái liên quan đến tu vi. “Suy nghĩ xong chưa, nếu rồi thì nhanh chóng lập xong lời hứa đừng mất thời gian”. Diệp Thiên bĩu môi trừng mắt với Lôi Linh hổ. “Được được, ta đồng ý chuyện này chỉ mong thiếu gia đảm bảo cho ta trước 1 phần thú đan”. Lôi Linh hổ bất đắc dĩ đồng ý, hết cách rồi muốn mạnh thì phải trả giá. “Chuyện này không có vấn đề, 3 viên thú đan này đưa trước cho người xem như tiền làm tin đi”. Diệp Thiên lấy ra 3 viên thú đan ném cho nó.