Khởi Nguyên Hệ Thống

Chương 80: Đi dạo

“Woah… ở đây đẹp thật, thiết kế cũng thật lạ”.

“Woah… món này là gì mà lại lạnh như vậy!”.

“Woah… mấy món trang sức này thật là tinh sảo”.

Bạch Linh ngạc nhiên không ngừng.

Dương Thiên dẫn nàng đi khắp nơi, cũng không dừng giải thích cho nàng biết mọi thứ ở đây như tại liệu mà Diệp Thiên đã đưa cho bọn hắn.

“Thứ này là gì?”.

Bạch Linh đi chỉ một chiếc xe thể thao phía trước hỏi.

Có một vài nơi Diệp Thiên để một chiếc xe để trang trí đây chỉ là một trong số đó.

“Haha… đây là xe hơi công dụng giống như xe ngựa nhưng dùng huyền thạch để kích hoạt, tốc độ nhanh hơn xe ngựa hơn nữa thiết kế rất đẹp và còn nhiêu thứ khác”.

Dương Thiên nhìn thấy thứ nàng chỉ thì cười tươi nói.

Hắn là người thay mặt Dương gia tham gia quản lý ở đây nên mấy ngày nay hắn tìm hiểu rất nhiều về mọi thứ ở đây, xe hơi hắn cũng học lái xong rồi, cảm giác lúc lái rất tuyệt vời hắn còn đặt mua sẵn một chiếc mình thích với Kim Sơn rồi.

“Oh… ta có thể thử không?”.

Bạch Linh quan sát, sờ sờ chiếc xe rồi hỏi.

“Chiếc này chỉ để trang trí mà thôi, mấy chiếc có thể dùng ở nơi khác, nếu Bạch các chủ thích có thể lấy một chiếc xem như quà”.

Dương Thiên giải thích.

“Vậy thì có cơ hội ta sẽ thử một lần mới được”.

Bạch Linh cười nói.

Tiếp đó 4 người tiếp tục đi tham quan nơi khác.

Đến khu giải trí, Bạch Linh đặc biệt thích thú không ngừng chơi thử các trò chơi, từ bài bạc đến game điện tử, nàng còn bỏ ra một khoảng thời gian để xem phim chiếu ở rạp.

Rạp chiếu chiếu hầu hết đều là những bộ anime movie, phần còn lại là những bộ dài đã hoàn thành, ban đầu không ít người đến xem vì tò mò nhưng khó hiểu nội dung nhưng dần dần không ít người bị nó lôi cuốn trở thành khách thường xuyên, cũng xem như là một thành công.

Bạch linh dành chút thời gian để xem vài tập Naruto, dù chỉ vài tập những có vẻ nàng rất thích nó, nếu không phải Trúc Ly nhắc nhở chắc nàng đã tiếp tục xem không ngừng.

Tốn thật nhiều thời gian, Bạch Linh rốt cuộc xem hết một vòng Thượng Vân lâu, nơi cuối cùng nàng đến là tầng cao nhất của Thượng Vân lâu.

“Khung cảnh thật tuyệt hảo”.

Bạch Linh nhìn qua lớp kính trong suốt ngắm nhìn cả vương thành nói.

“Những căn phòng ở những tầng cao nhất này có thể nhìn ngắm cả vương thành, đẹp nhất là vào buồi tối, lúc đó Bạch các chủ có thể nhìn thấy một diện mạo khác của vương thành này”.

Dương Thiên nói.

“Hả? những thứ bay trên kia là gì?”.

Bạch Linh nhìn lên trời nhìn thấy những hòn đảo bay mập mở trong mây hỏi.

“Bạch các chủ thật tinh mắt, trên mỗi hòn đảo đó đều là những nơi cao cấp nhất của Thượng Vân lâu”.

“Trên mỗi đảo đều có một sân viện, phong cảnh càng đẹp hơn nơi này lại bay trong mây, có thể nói không khác nào bồng lai tiên cảnh”.

Dương Thiên giới thiệu.

“Quan trọng nhất là trên mỗi hòn đảo đều có một cái Tụ linh trận, chính vì thế huyền khí trên đảo ít nhất gấp 3 lần bình thường”.

“Oh… không ngờ còn một nơi như thế”.

Bạch Linh cùng Trúc Ly bất ngờ, sau đó hai người nhìn nhau trao đổi gì đó rồi cùng gật đầu.

“Vậy chúng ta lên đó quan sát một chút”.

Bạch Linh nói.

“Tất nhiên rồi”.

Dương Thiên dẫn đường lên sân thượng.

“Huýt…”.

Lên đên sân thượng Bạch Linh khẽ huýt sáo một cái.

“Ó…”.

Không bao lâu sao, một con bạch điểu khổng lồ bay đến đậu lên sân thượng.

Bạch điểu hình dáng giống đại bàng nhưng đuôi dài hơn rất nhiều, Bạch Linh vuốt ve nó vài cái rồi ngồi lên lưng nó võ võ nhẹ.

“Ó…”.

Bạch điểu nhận lệnh bay lên không trung di chuyển theo hướng nàng muốn.

“Thiên Phong điểu, bên trong phi hành huyền thú chi vương tốc độ khó có loài sánh kịp, quý hiếm khó thuần”.

Liễu Mộc kiến thức rộng rãi nhìn một cái ra ngay.

“Không hổ là Thiên Nguyệt các”.

Dương Thiên cảm thán.

“Vút…”.

Trúc Ly lão bà phòng người bay lên theo sau Bạch Linh.

“Má… Đan Linh cảnh”.

Dương Thiên nhìn thấy thì hết hồn chửi tục.

“Giờ người mới biết sao?”.

Liễu Mộc trừng mắt hắn nói.

“Thì làm sao ta biết được chứ, tu vi ta kém hơn người ta”.

Dương Thiên biện minh.

“Biết thì cẩn thận một chút, chỉ có thể là bạn không thể là thù”.

Liễu Mộc nhắc nhở hắn một câu rồi cũng phi người bay lên.

“Haiz… không hổ là Thiên Nguyệt các, Đan Linh cảnh cũng chỉ làm người hầu”.

Dương Thiên lắc đầu lẩm bẩm rồi lấy ra một chiếc dây chuyền đeo lên cổ.

“Fly”.

Một tiếng ra lệnh cơ thể hắn bay lên theo sau 3 người phía trước.