Khởi Nguyên Hệ Thống

Chương 84: Sinh nhật công chúa

“Thiếu gia, sắp đến giờ tổ chức sinh nhật cho công chúa rồi”.

Đang tu luyện bên trong phòng Diệp Thiên liền nghe thấy tiếng nhắc nhở của Kim Sơn.

“Ta ra ngay”.

Hắn trả lời rồi dừng tu luyện, thay đổi một bộ áo bào xanh, đeo một miếng ngọc bên hông.

Mỗi lần mặc y phục của người ở đây hắn đều cảm giác thật phiền phức nhưng hiện tại hắn đang là Diệp Hàn muốn không bị người để ý chỉ có thể như thế, còn ở hình dáng thật của hắn thì chỉ là một đứa trẻ mặc kì lạ hơn cũng không bao nhiêu người để ý.

“Két…Đi thôi”.

Mở cửa đi ra, Diệp Thiên nói.

*******

Sinh nhật lần thứ 10 của công chúa, hơn nữa người đến tham dự đều nghĩ đây là sinh nhật cuối cùng của nàng nên người đến rất đông chỉ là phần lớn đều bên phe của Lý gia mà thôi.

Bọn họ tới chắc chắn là muốn để Vân gia khó chịu rồi.

“Diệp Th… à Diệp Hàn, ở bên này”.

Đi vào hoàng cung Diệp Thiên liền nghe thấy tiếng gọi, quay đầu xung quanh thì thấy đám Vân Phong đang ở phía trước vãy tay chỉ chỉ, gần đó có một bàn tiệc người ngồi ở bàn đều là người hắn quen, Dương Phượng Vũ, Thiên Vũ, Trương Hổ.

Lần sinh nhật này được tổ chức ở khu vực trống phía trước nơi thượng triều, người đến rất nhiều, tất cả đều là người của các gia tộc trong vương thành, phần còn lại là các thành chủ của các thành trong Vân Lam vương quốc.

“Các ngươi cũng đến sao?”.

Diệp Thiên đi đến ngồi xuống hỏi.

“Tất nhiên rồi, mà ta thật không ngờ ngươi lại chính là tên Diệp Hàn lần đó”.

Dương Phượng Vũ cười nói.

“Haha… chỉ là tình cảnh bắt ép mà thôi”.

Diệp Thiên cười nghiêng cho qua chuyện.

“Ta cũng không biết Diệp Hàn ca ca lại là một tên nhóc”.

Dương Thiên Vũ nhìn trái nhìn phải mặt hắn hờn dỗi nói.

“Hahaha…”.

Cả đám nói cười vui vẻ.

“Haha… các ngươi vui cái gì chứ? Sợ rằng tiếp theo cái sinh nhật này là một cái đám tang”.

Lúc cả đám đang vui vẻ nói chuyện thì một tiếng nói đáng ghét vang lên ở phía sau, không chỉ đám người Diệp Thiên mà những người xung quanh đó cũng nhìn qua.

“Lý Hạo, ngươi đừng có ăn nói bậy bạ”.

Vân Phong lạnh giọng nói.

Người nói những lời kia không ai khác chình là nhị thiếu gia của Lý gia Lý Hạo, hắn là người thay mặt Lý gia đến dự, bên người hắn còn có một nữ tử đi kế bên, Diệp Thiên nhìn nàng thì nhận ra không phải là người yêu cũ của Kim Sơn.

“Ha, xem ra cô nàng kia đã thành món đồ bị Lý Hạo vứt đi rồi”.

Diệp Thiên cười cợt giùm Kim Sơn.

“Hừ, ta nói có sai sao? Cả vương thành ai không biết muội muội ngươi tính mạng đã khó giữ chứ? Không cần dối mình dối người làm gì".

Lý Hạo hả hê cười lạnh.

"Ngươi…".

Trương Hổ tình tình nóng nảy muốn xong lên thì bị Vân Phong cản lại.

"Bình tĩnh, cứ để hắn nói gì thì nói".

Vân Phong vẫn bình tĩnh, thong dong ngồi xuống tiếp tục uống trà trò chuyện.

"Hừ…".

Lý Hạo thấy Vân Phong không có biểu hiện gì thì cụt hứng rời đi.

Người xung quanh thấy sóng gió đã qua thì cũng không nhìn nữa tiếp tục nói chuyện với nhau.

"Các ngươi đem quà gì tặng cho Vân Ngọc thế?".

Để thay đổi không khí Diệp Thiên hỏi.

"Ta tìm được một chiếc vòng tay, là Tứ giai thượng phẩm trang sức trong lúc nguy cấp có thể đỡ được một chiêu toàn lực của Huyền Quang cảnh đỉnh phong".

Vân Phong lấy ra một chiếc hộp gỗ rồi mở ra, bên trong là một chiếc vòng màu bạc thiết kế tin sảo, cực kì xinh đẹp.

"Lợi hại".

Đám người nhìn chiếc vòng gật đầu khen.

"Trang sức lại hình huyền binh rất hiếm thấy công dụng lại tốt như thế rất quý giá".

Dương Phượng Vũ là con thương nhân nên hiểu rất rõ giá trị vật phẩm.

"Còn ngươi?".

Diệp Thiên quay sang hỏi Trương Hổ.

"Lão đầu nhà ta không nói nên ta cũng không biết lão định tặng cái gì".

Trương Hổ nhún vai nói.

"Thế còn Dương gia ngươi?".

"Dương gia ta mấy ngày trước tìm được một quả trứng của Xích Hỏa hồ, lần này sẽ làm quà tặng công chúa".

Dương Phượng Vũ nói.

"Oh… Xích hỏa hồ, không những xinh đẹp đáng yêu mà còn có chiến lực rất mạnh làm sủng thú rất thích hợp, quả nhiên không hổ là thương hội lớn nhất quốc".

Vân Phong ngạc nhiên.

"Không tệ không tệ".

Diệp Thiên mừng thầm cho đồ đệ của mình.

"Ngươi hỏi chúng ta vậy còn ngươi?".

Dương Phượng Vũ quay sang hỏi Diệp Thiên.

"Quà của ta hơi đặt biệt nói ra các ngươi cũng không biết".

Diệp Thiên cười cười.