Không Ai Cần Tôi

Chương 34: Chương 34

Trình Dư thật sự rất hoảng loạn, đến thành phố Nam này bao nhiêu năm cậu chẳng có nhiều bạn, những người bình thường cậu coi là tốt thì đột nhiên quay lưng lại, khiến cậu trong phút chốc không biết giải quyết như thế nào.

Không thể trông chờ vào bố mẹ, Tạ Lâm thì bận rộn, ngay cả Trình Ngọc lâu rồi cậu cũng không nhắn tin, giờ phút này Trình Dư mới nhận ra cậu không có gì thay đổi cả, đến lúc cần ngay cả một người để tâm sự cũng không có.

Đang lúc không biết làm sao thì điện thoại đột nhiên có tin nhắn.

Lương Niên: [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]

Lương Niên: [Cậu xem tôi có đẹp trai không?]

Trong hình Lương Niên đã nhuộm thành mái tóc đen, vứt bỏ mái tóc quậy phá kia nhìn đẹp hơn hẳn, nếu Trình Dư vui vẻ còn có thể đùa vài câu, hắn mà đi làm diễn viên chắc chắn sẽ nổi tiếng, thế nhưng giờ đây cậu không có tâm trạng nào mà trả lời.

Không lâu sau Lương Niên lại gửi tin nhắn đến.

Lương Niên: [Cậu bạn nhỏ, cậu bơ tôi đấy à? T^T]

Trình Dư ngập ngừng một lúc nhập tin nhắn: [Tôi đang không ổn cho lắm.]

Lương Niên lập tức hỏi lại cậu xảy ra chuyện gì.

Gặng hỏi một hồi Cuối cùng Trình Dư cũng đem hết chuyện xảy ra trong thời gian này kể lại với hắn, cậu cũng không thể ngờ rằng người mà mình tâm sự cùng lại là một người mới quen biết không được bao lâu, thậm chí là mới chỉ gặp duy nhất một lần.

Nhưng Lương Niên có vẻ không giỏi an ủi người khác, càng không phải là người biết lắng nghe, Trình Dư mới nói được một nửa hắn ta đã xen ngang kể chuyện đi tận đâu.

Lương Niên: [Trước kia tôi cũng vậy, cậu không biết đâu tôi còn gặp mấy kẻ khốn nạn hơn nhiều…]

Tin nhắn liên tiếp ập đến khiến Trình Dư chán nản không muốn nhìn, bao nhiêu lời muốn nói đều lặng lẽ nuốt lại.

Chẳng có ai đang tâm trạng không tốt còn có sức đi nghe chuyện của người khác đâu.

Cậu lặng lẽ úp điện thoại xuống vùi mặt vào trong khuỷu tay, tin nhắn của Lương Niên vẫn ồ ập đến như thủy triều, câu chuyện của cậu ta không biết bao giờ mới đến điểm dừng.

Phải qua tầm nửa tiếng sau Trình Dư mới cầm điện thoại lên, chỉ đọc duy nhất tin nhắn cuối cùng, nhưng ngoài tưởng tượng của cậu lại thấy Lương Niên nói.

Lương Niên: [Nhưng tôi có thể giúp được cậu.

Cậu có bằng chứng họ bắt cậu nhận tội thay không?]

Trình Dư không tin lắm hỏi lại: [Cậu thì giúp tôi thế nào được chứ?]

Lương Niên: [Cậu không nhớ bạn trai cũ của tôi là phó giám đốc công ty cậu à? Giờ hắn ta muốn tôi đi nhanh nhanh còn không kịp, chắc nhờ một chuyện cũng được thôi...!nhỉ?]

Trình Dư: [Không phải cậu nói cậu không muốn gặp lại hắn ta sao?]

Lương Niên: [Nhưng tôi cũng không thể ngồi im nhìn cậu bạn nhỏ của tôi bị bắt nạt như vậy được.

Chuyện không đâu này lại rơi vào một nhân viên bình thường như cậu, tôi cảm thấy người đứng sau không đơn giản như cậu nghĩ đâu.].

Đam Mỹ Hay

Trình Dư do dự một hồi lâu, cậu không biết mình có nên tin tưởng Lương Niên hay không, nhưng bây giờ cậu cũng chẳng còn ai cả, suy nghĩ nửa buổi Trình Dư vẫn gửi file ghi âm cậu nói chuyện với Lưu Trương cho Lương Niên.

Lưu Trương nói chuyện rất cẩn thận không nhắc đến Lã Tứ, càng không nhắc đến sổ sách gì, hắn còn không phải người trong công ty, cho dù cậu có đem chứng cứ này cho thanh tra cũng chưa chắc có tác dụng, nhưng Lương Niên lại bảo như vậy là được rồi còn lại để hắn lo.

Còn bảo thì ra cậu cũng không ngốc lắm nhỉ, còn biết ghi âm lại cuộc trò chuyện.

Trái tim Trình Dư nhảy thình thịch trong lồng ngực, nhưng cậu không dám quá kì vọng vào Lương Niên.

Nhìn đồng hồ trên tường đã qua một giờ sáng, Tạ Lâm còn chưa về, Trình Dư thở dài một tiếng không đợi nữa.

Hôm sau Trình Dư vẫn đi làm bình thường, xung quanh không có gì thay đổi, Lã Tứ không tìm cậu nói chuyện cứ như từ trước đến nay không xảy ra chuyện gì.

Mãi đến một hôm Lương Niên nhắn tin cho cậu hỏi:

Lương Niên: [Cậu có được đắc tội gì với ai không? Cái tên khốn kiếp kia nói thật sự có người muốn cảnh cáo cậu đó.]

Trình Dư lục lại trong kí ức, từ trước đến nay cậu có bao giờ làm gì ai đâu, làm sao có thể đắc tội người khác.

Lương Niên: [Vậy thì lạ nhỉ.

Nhưng mà tên khốn nạn kia còn một chút lương tâm, hắn nói hắn xử lý xong rồi, nhưng dặn tôi sau này cút xa hắn một chút, hắn sắp tổ chức đám cưới rồi đừng vì mấy chuyện như này tiếp cận hắn nữa.]

Lương Niên: [Nếu không vì cậu tôi còn lâu mới đến tìm hắn, tưởng mình là ai chứ, Lương Niên tôi đẹp trai ngời ngợi, lại còn lo không kiếm được người tốt hơn hắn à? T^T ]

Trình Dư nhìn thấy tin nhắn khóe môi hơi cong lên, cậu không ngờ Lương Niên thật sự sẽ vì cậu mà hạ mình đi xin xỏ người khác, rõ ràng là hắn còn chẳng biết gì về cậu, chỉ đơn thuần nói chuyện qua điện thoại.

Cậu đang định trả lời thì đột nhiên bên ngoài có vài thanh tra bước đến, tất cả người trong phòng đều ngơ ngác nhìn về phía họ, thanh tra đi đầu cất tiếng hỏi:

"Ai là Lã Tứ?"

Lã Tứ bị chỉ mặt điểm tên đầu tiên là giật mình, sau đó mới lắp bắp trả lời: "Là tôi, có, có chuyện gì vậy?"

"Có người tố cáo anh lạm dụng chức quyền ăn chặn tiền của công ty làm việc riêng, mời anh đi theo chúng tôi để điều tra."

Lã Tứ ngơ ngác đứng yên một chỗ, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, mãi đến khi có thanh tra đến gần muốn giải hắn đi hắn mới điên cuồng gào lên:

"Trình Dư là cậu đúng không? Chính cậu đã tố cáo tôi đúng không? Nhất định là cậu!"

Đột nhiên Lã Tứ lao đến phía Trình Dư muốn túm lấy cổ áo cậu, thanh tra nhanh tay giữ hắn lại không ngờ hắn lại chuyển qua đẩy cậu một cái mạnh, Trình Dư không tránh kịp eo đập vào bàn đau điếng, mặt cũng tái cả đi.

Lã Tứ vẫn không ngừng gào lên: "Đúng là đồ ăn cháo đá bát, không ngờ cậu lại dám quay lại cắn tôi như vậy, cậu nhất định không xong với tôi đâu!".