Không Ai Chọc Nổi Ba Nhỏ Nhà Cháu Đâu

Chương 8

"Nghỉ ngơi ở ngoài cũng không phải không được, nhưng mà đây là ở Hoa Đào hỗn tạp loạn xạ, không phải trong trung tâm thành phố, gần đây có hai nhà nghỉ nhỏ 98 tệ một ngày, ông chủ thuê người cả ngày giơ bảng kéo khách ở cửa bệnh viện với trạm xe lửa phía Bắc ấy, anh dẫn Đường Đường đi đi?"

Trời dần tối đen, bước lên bậc thềm cửa tiệm tạp hoá, Sâm Lãng đặt đứa nhỏ ở cửa, nghiêng người mời Thương Vũ Hiền dẫn con vào tiệm.

Ông ngoại từ sòng mạt chược về, đang ngồi trước quầy bắt chuyện với một cặp mẹ con mua đồ, nhìn thấy cháu ngoại bước vào, đẩy chiếc kính lão trên mũi, "Tiểu Lãng à, nghe hàng xóm nói, cháu có bạn thân đến nhà thăm hả?"

"Ơ, bạn thân... sao?"

Sâm Lãng lặp lại từ đó, quay người nhường đường cho Thương Vũ Hiền và đứa nhỏ, "Ông cụ hơn 70 đó là ông ngoại tôi, con mèo mẹ vàng tên Chiêu Tài. Ông ngoại, đây là người "bạn thân" mà ông nói đây, xe hư ở ngoài quốc lộ, cháu giúp anh ta gọi xe tải, tùy tiện nhặt người về, vào cửa hàng tránh gió."

Thương Vũ Hiền đứng lại, dáng người cao to, gật đầu chào, nói: "Chào ông, cháu họ Thương, Thương Vũ Hiền, đây là con cháu, làm phiền rồi ạ."

"Haizz, chỗ làm ăn, cái gì làm phiền với không làm phiền, nhiều người thì vui, tối ở lại ăn cơm đi." Ông ngoại vẫy tay với đứa nhỏ, "Bé con, cháu tên gì thế?"

"Đường Đường." Đứa nhỏ trốn sau lưng bố nhô đầu ra, thấy ông cười híp mắt, cầm trong tay một hộp màu sáp lớn sặc sỡ, bên cạnh còn có một con mèo mập, thấy tay bố đẩy mình một cái ở sau lưng, lúc này mới nhào tới, "Ông ngoại? Ông ngoại! Cháu nhận ra con mèo này, trường mẫu giáo cũng có, be bé, Đại Ca Ca nói, là con của nó."

Ông ngoại vui cười hớn hở: "Phải rồi, phải rồi, cháu nuôi, đây là duyên phận nha."

Sâm Lãng: "..."

Đứa nhỏ này quái gở thật?

Sâm Lãng nghiêng đầu, ngờ vực nhìn về phía Thương Vũ Hiền, phát hiện người đằng sau đang ý vị sâu xa chăm chú nhìn mình.

Sâm Lãng mở khẩu hình miệng: "Sao vậy?"

Thương Vũ Hiền dời tầm mắt, nghiêm túc nói: "Thương Ngôn Diệp, không nên gọi ông ngoại, ông ngoại là ba gọi, con nên gọi ông cố, chào hỏi đâu?"

Sâm Lãng ngẩn người, xưng hô thôi mà, phải nghiêm túc đến vậy sao?

Đường Đường đứng nghiêm lại, ngẩng đầu nhìn ông, "Chào ông cố, cháu tên Thương Ngôn Diệp, học lớp Hoa Hướng Dương, năm nay 5 tuổi ạ." Trên miệng thì mềm mại nói chuyện, mắt to lại liếc về một phía, thất thần nhìn hộp lớn trong tay ông ngoại.

Ông ngoại cười đến thấy răng không thấy mắt, nhanh chóng mở cửa gỗ ở quầy ra, "Đường Đường mau vào đây, ở đây có nắng, ấm lắm."

Đứa nhỏ quay đầu lại nhìn về phía Thương Vũ Hiền, nhận được sự đồng ý của bố, bước đôi chân nhỏ nhắn chui vào, sau khi được ông ôm lấy trèo lên trên, rồi ngồi lên đùi ông, nhìn bạn nhỏ đang mua đồ trước mặt, lại sờ sờ hộp lớn trên quầy.

Ông ngoại thấy Tiểu Đoàn Tử trong lòng thay đổi nét mặt, liền hỏi: "Thích cái này sao? Ông cố tặng cháu làm quà, có được không?"

Đường Đường không lên tiếng, không lắc đầu, cũng không gật đầu.

Trong lòng ông ngộ ra, nghĩ người lớn không cho trẻ con lấy đồ của người khác, cười ha hả nói: "Đứa nhỏ này, còn rất ngay thẳng nha, cầm đi, chỉ là một hộp sáp màu thôi mà, cũng không phải quà đắt gì."

Đường Đường: "..."

Ông ngoại: "Sao không nói chuyện thế?"

Đường Đường: "..."

Ấn đường Thương Vũ Hiền nhíu chặt, trầm giọng: "Thương Ngôn Diệp!"

Sâm Lãng hoảng hốt, chỉ sợ doạ khóc đứa nhỏ, khoác vai hắn: "Anh đừng xen vào, người lớn tặng không cần phải từ chối. Đường Đường, ông cố không phải người ngoài, cho em lấy, em cứ lấy đi."

Đường Đường: "..."

Sâm Lãng: "Cục cưng, nói chuyện đi chứ."

Đường Đường: "..."

Lại tới nữa rồi.

Cái bình dầu ôi này (*), cứ cứng nhắc cố chấp không thôi, Sâm Lãng bất đắc dĩ xoa trán.

(*) Câu gốc: 闷油瓶子 ám chỉ Muộn Du Bình, biệt danh mà Ngô Tà ngầm đặt cho Trương Khởi Linh (trong truyện Đạo Mộ Bút Ký). Ý nói lầm lì, không thích nói chuyện.

Đứa nhỏ đắm chìm trong thế giới của riêng mình không phản ứng chút nào, khó tránh làm mấy người lớn ở đây hơi lúng túng. Đang băn khoăn không biết nên xoa dịu bầu không khí ra sao, đã thấy Đường Đường khôi phục lại bình thường, vô cùng khổ sở mà suy nghĩ một hồi, không nhịn được lộ ra vẻ xoắn xuýt.

Ngay lúc Sâm Lãng muốn hỏi bé "Có phải muốn đi vệ sinh không", đứa nhỏ đột nhiên ngẩng đầu lên, vỗ vỗ hộp màu sáp trên quầy, nói về ông ngoại: "Ông cố, cháu nghĩ kỹ rồi, vẫn phải nói với ông một chút, sáp màu này hiệu Nha Nha, cháu có tới mấy hộp, dễ dùng hơn hộp của chị ấy nhiều, cái của chị ấy vẽ tí là gãy, nhưng của tụi cháu không có vậy. Ông cố, ông để chị mua hộp của tụi cháu đi, cái này vẽ được lắm."

Sâm Lãng: "???"

Ông ngoại: "..."

Ông lấy lại tinh thần, vui vẻ nói: "Ôi, bé con thành chủ tiệm nhà chúng ta rồi này, bên đây lựa cả buổi rồi, ông già này cũng chả hiểu gì, đứa nhỏ này là cháu gái của Lão Trương, cháu tư vấn cho chị chút đi?"

Thương Vũ Hiền không vui: "Đường Đường, đừng nói lung tung."

Sâm Lãng lo kéo cánh tay hắn, lôi người đàn ông ra đằng sau mình, nhìn người phụ nữ trẻ đang mờ mịt trước quầy, "Là thế này, bé Đường Đường học ở mẫu giáo Quốc tế Cambridge, mới vừa đạt giải nhất vẽ tranh, tôi cũng đã từng thấy tranh sáp màu của bé, vẽ đẹp ghê lắm, tôi thấy, ý kiến của Đường Đường, chị có thể tham khảo."

Nói thế, Sâm Lãng bước tới, cầm lấy bộ sáp màu trên quầy, so sánh với hộp khác một chút.

Cũng không biết làm sao khai thông được với Đường Đường, hai hộp lớn, hộp đựng rất đẹp, số lượng và màu sắc cũng không khác mấy, hai người thì thầm lỗ tai cả buổi, Đường Đường giảng giải từ từ, Sâm Lãng gật đầu liên tục.

Sau đó Sâm Lãng xoay người, nói với người phụ nữ trẻ đó: "Giá tiền chênh nhau 26 tệ, chênh lệch nhiều như vậy, tôi nghĩ, đắt thì chắc chắn chất lượng với có tên tuổi hơn rồi, vụ này tôi cũng không hiểu lắm, cơ mà đồ của Nha Nha cũng rất tốt -- Thực ra, văn phòng phẩm trong tiệm chúng ta đều cung cấp cho Quốc tế Cambridge, không giấu gì chị, hai loại này, tôi bán cho chị cái nào cũng như nhau, tiền lời bên tôi đều lấy 5 tệ, lấy chị phí vận chuyển, nhưng tôi đề xuất chị mua cái tốt chút cho bé, ít nhất phải chắc bền. Nếu lỡ như đồ dùng của mình bị hư trên lớp, thấy các bạn đều đang vẽ, có lẽ bé sẽ rất buồn, đây cũng là đề xuất của Đường Đường."

Đường Đường nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hôm đó, màu vẽ gãy từng mảnh, cháu khóc nhiều lắm."

Người phụ huynh kia vừa nghe trường mẫu giáo Quốc tế Cambridge, có chút kinh ngạc quan sát bé gái khuôn mặt như tranh đó, liền quay đầu nhìn về phía ông bố anh tuấn của đứa trẻ.

Vốn là trường mẫu giáo nổi tiếng nhất, được công nhận là lựa chọn hàng đầu cho hệ giáo dục mầm non, xã hội thượng lưu chen nhau vỡ đầu, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đưa con mình vào đó.

Nghe nói đợt trước lúc tuyển sinh, trường mẫu giáo thuê cả đoàn kịch nói, thí sinh đứng giữa sân khấu trả lời câu hỏi của giáo viên, rồi phải tiến hành thuyết trình chủ đề trên lá thăm 90 giây, phụ huynh ngồi trong thính phòng tối om, lúc đó còn có đứa trẻ sợ đến tè ra quần.

Xem ra, vị tiên sinh đó có thể thành công đưa con gái vào, chắc chắn cũng không đơn giản nhỉ?

Còn gì để lo lắng, người phụ nữ trẻ ngay lập tức gật đầu: "Nếu như vậy, thì mua bộ 88 tệ đi, bố chồng tôi cố ý giới thiệu tôi tới đây mua, nói chỗ này sẽ không lừa gạt."

Bạn nhỏ liền theo ý kiến của Đường Đường, chọn một cái hộp bút bút chì màu lớn "nhãn hiệu có cục tẩy màu hồng", một đống loại bút chì phác hoạ, một xấp bản ký hoạ "giấy không giòn", và hai cục tẩy "tẩy siêu sạch" với "tẩy không sạch lắm". Mấy người lớn ngơ ngác nhìn Tiểu Đoàn Tử bày cho chị, từ đầu đến cuối không thể chen lời vào được.

Sau khi khách đi, Chiêu Tài biếng nhác giơ móng vuốt, đè hộp thu tiền trên quầy.

Sâm Lãng đứng bên ngoài quầy hàng, nháy mày với Đường Đường, so ngón tay cái, đứa nhỏ ngay tức khắc đã hiểu ý, hai người ăn ý hai tay nắm lấy nhau, dùng ngón cái đóng dấu, rồi thuần thục lấy lòng bàn tay mu bàn tay đập 3 cái.

Ông ngoại ôm lấy Tiểu Đoàn Tử, vô cùng hài lòng và vui sướng, hết sức thích thú, không ngừng khen đứa nhỏ thông minh lanh lợi, nói năng lưu loát.

Thương Vũ Hiền lộ ra vẻ mệt mỏi, giơ tay đè nặn lên góc mắt, nói với ông ngoại: "Con bé không hiểu chuyện, vừa quấy rầy tới nhà, đã gây loạn thêm cho ông rồi."

"Đâu có gây loạn, Đường Đường giúp ông cố đại ân đây này!" Ông ngoại cười khen liên tục, lôi ra hai chiếc khăn mặt, vội vã lau mồ hôi cho đứa nhỏ, "Con bé mới mấy tuổi đầu, đã nói năng rõ ràng như thế rồi, tương lai rất xán lạn nha, cũng là cháu nuôi tốt, cha mẹ làm gương cho con cái, không giống như Lãng Lãng nhà ông, từ nhỏ..."

"Ông già, vậy được rồi." Sâm Lãng cắt ngang.

Ông ngoại cười cười: "Haizz, được được, không nhắc tới cái này, tới đây Đường Đường, ông cố cởi áo phao giúp cháu, nắng chiếu nóng lắm."

"Nuôi tốt? Tốt chỗ nào, hội thao đến muộn, tan học không đón, cơm tối ăn nhà ăn, hay là bỏ con bé một mình trong xe?" Sâm Lãng nhịn không được, đúng lúc cắm xuống mấy con dao, liếc ngang qua Thương Vũ Hiền mặt đang ráng hồng, đi tới quầy đồ sau tiệm tạp hóa, "Phòng tôi ở trên lầu, cái phòng mở cửa đó, lát nữa anh dẫn Đường Đường lên nghỉ ngơi đi, con bé một ngày hai giấc mới khoẻ, hắt xì... tôi xuống bếp làm vài món, đúng rồi, ch... à không, Đại Thương, nhà anh ở đâu?"

Thương Vũ Hiền: "..."

Lại tính gọi "chú"?

"Hỏi anh đó."

Sâm Lãng lười biếng dựa lên quầy, mặc dù đang lấy tiệm tạp hóa làm phông nền, chuyện thường ngày gia đình làm BGM, trong hình tượng chợ búa, vì anh cực kì đẹp trai, đường nét cơ thể xinh đẹp, nhìn qua đã vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác.

Thương Vũ Hiền cũng không kiêng kị: "Long Đình Thế kỷ."

Sâm Lãng ồ một tiếng: "Bất động sản của Hằng Thương Thế kỷ, ở ngay chếch đối diện Hằng Thương, biệt thự à?"

Thương Vũ Hiền: "Cậu rất quen thuộc với chỗ đó nhỉ?"

Sâm Lãng: "Cách không xa trường mẫu giáo, tôi với Đại Bạch nhà chúng tôi đi bỏ sỉ, hay đi ngang qua Hằng Thương Thế kỷ, không hổ là trung tâm mua sắm số 1 số 2 cả nước, người ra người vào tấp nập, làm ăn tốt thật."

Thương Vũ Hiền: "Lát cho tôi mượn điện thoại, tôi gọi người đến đón."

Đề tài chuyển hơi nhanh, Sâm Lãng có chút bối rối, gật đầu nói: "Được, dự báo đêm nay có tuyết rơi, Đại Huy nhà anh cũng bị tha đi rồi, nếu như không có ai đón, cũng chỉ có thể gọi xe trên app, nếu kẹt xe, tới 2 3 tiếng mới đến được gần trung tâm thành phố... Khoan hãy chạy tới chạy lui, để Đường Đường ở đây ăn miếng cơm với tôi đi."

Thương Vũ Hiền theo bản năng muốn khéo léo từ chối, nhưng lo cho con bèn từ bỏ ý nghĩ này, dừng một chút, xuyên qua khe hở của kệ hàng, nhìn thấy đối phương mặt mày đỏ ửng, "Cậu uống thuốc chưa?"

"Không cần, cảm vặt thôi, còn chịu được." Sâm Lãng lấy ra hai bộ kem đánh răng bàn chải một lớn một nhỏ, còn có thêm khăn mặt, dép lê và đồ dùng tắm rửa, "Lên lầu tắm đi, anh không tắm thì cũng tắm cho con bé một chút, ở ngoài quần quật cả ngày trời, không vệ sinh dễ bị bệnh lắm. Trong phòng tôi có phòng tắm, khăn mặt nhúng nước nóng một chút rồi hẵng dùng, lát tôi nấu hai túi giấm, phun hết từ trong ra ngoài, nếu không lây cho anh với... hắt xì..."

Thương Vũ Hiền có chút sững sờ, nhìn Sâm Lãng vừa loanh quanh trong quầy hàng khắp phòng, vừa căn dặn chuyện lông gà vỏ tỏi, không bao lâu đã ôm trong người đầy đồ trở lại. Gần tới, Sâm Lãng đưa giỏ đồ mua sắm qua, cả khuôn mặt cũng đột nhiên tới gần theo.

Thương Vũ Hiền chỉ cảm thấy người trước mặt áp sát đến, theo bản năng tránh qua bên cạnh, đưa tay chặn lồng ngực đối phương.

Đối phương cao hơn mình nửa cái đầu, hắn cảm thấy Sâm Lãng nghiêng người, ghé sát lỗ tai mình, lúc này mới biết đối phương có lời muốn nói, tuy nói có hơi bài xích người khác gần mình, nhưng cũng không đường đột né tránh nữa.

Sâm Lãng nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói: "Anh 'bạn thân' này, ông ngoại hỏi, thì nói chúng ta làm việc quen biết nhau, chuyện ân oán giữa Đại Huy với Đại Bạch, đừng để cho ông cụ biết. Ngoài ra, tôi tên Sâm Lãng, Lãng trong trời đất trong xanh thiên hạ thái bình, nhớ chưa?"

Thương Vũ Hiền nhớ tới tấm danh thiếp "Đại bách hóa" đó, đáy mắt chợt loé lên tia cười, "Hôm nay đã làm phiền cậu rồi."

"Khách sáo quá, ông đây với bạn nhỏ Đường Đường là anh em kết nghĩa." Sâm Lãng ngồi dậy, đi tới phòng bếp, "Anh đi lên trước đi, mở điều hòa trong phòng ra, cơm tối nay tôi bao, Đường Đường, đợi Đại Ca Ca trổ tài cho em."

Hai mắt Đường Đường sáng bừng: "Em muốn ăn nhiều đồ ngon ơi là ngon."

"Vâng, công chúa điện hạ."

---

Một căn nhà cũ, cầu thang gỗ cũ kỹ lại rất chắc chắn, bên trái lầu hai chắc là dùng làm kho hàng, trước cửa phía cuối bên phải có treo tấm mành bông dày cộm, chắc là sợ người già lạnh, đoán chừng là phòng của ông ngoại.

Căn phòng trước mắt này, cửa phòng mở lớn ra, Thương Vũ Hiền không do dự, ôm đứa nhỏ đi vào trong.

Phòng ngủ khoảng 30m², rộng rãi sáng sủa, trang trí đơn giản, không có gì ngăn cách, có một chiếc giường lớn 2m×3m sát tường, chắc là giường Cao Ly nhà tự tìm người làm, gần đây lưu hành ở phương Bắc, lầu 6 của Hằng Thương cũng có bán loại vật liệu nhiệt điện này (?).

Đằng xa là tủ sách gỗ tự làm và bàn gỗ để máy tính, đệm chân vải nhung là hoạt hình Totoro, trên bàn có một ít đồ thủ công mỹ nghệ bằng tre trúc, góc tường có một chậu xương rồng bóng vàng lớn, trên tường có đính lưới bóng rổ phong cách đường phố, còn dán hai tấm poster trắng đen thời còn trẻ của Marlon Brando... Cái phong cách "Mix and match" này cũng cuồng quá rồi.

Cửa phòng vẫn mở rộng, Thương Vũ Hiền không đụng vào đồ vật trong phòng, chỉ mở máy điều hòa sưởi ấm, đổi dép cho Đường Đường, áo khoác cũng cởi, vào phòng tắm tắm nước nóng cho con.

Lúc tắm gội đi ra, thấy cửa phòng ngủ đóng, nghĩ là Sâm Lãng vừa lên lầu.

Trên giường có để một cây lược cho nữ, một máy sấy tóc, chăn bông đã được xốc lên, có lẽ là vì nhiệt độ trong chăn không tốt lắm, còn chu đáo ngay cả tấm sưởi điện trên giường cũng mở ở mức ấm.

Thương Vũ Hiền rũ mắt cười cười, thấy mình lại phát hiện ra một phẩm chất gì đó rất thú vị từ người chàng thanh niên này.

Thực ra, sau khi xe bị chết máy, dù thế nào cũng có cách để gọi xe tải hay trợ lý -- nếu như trong lòng thật sự muốn giải quyết, Thương Vũ Hiền làm sao có thể để bản thân rơi vào tình cảnh túng quẫn chênh vênh giữa đồng không mông quạnh đó được?

Khi hắn chú ý tới địa điểm trên hướng dẫn, liền nghĩ ngay tới tiệm tạp hoá của chàng thanh niên ở gần đây không xa, lúc đó bèn quyết định tới nhà, tìm rõ thực hư, dù cho chỉ là để biết đường, hoặc là để nói tiếng cảm ơn với anh.

Bản thân đúng là không tin người thanh niên mới có duyên gặp mặt một lần này lắm, nói cách khác, hắn thấy ai cũng đáng nghi, ai cũng không dễ tin. Nói câu khó nghe, không có xảy ra chuyện gì đã cảm tạ trời đất rồi, sau này con bé xảy ra chuyện gì trong trường, tất cả những người lạ đã từng tiếp xúc với con bé đều là manh mối quan trọng.

Nhưng theo sự tiến triển của tình hình này, không ngờ lại thật sự trở thành "Đến nhà thăm hỏi", không chỉ vào phòng ngủ người ta, cả phòng tắm cũng dùng, thậm chí còn phải ở đây dùng cơm, nói vài ba câu với chàng thanh niên và ông cụ, mục đích trước mắt vậy mà đã từ từ nhạt dần.

Cảm giác Tiểu Đoàn Tử mặc bộ đồ mùa thu nằm trong lòng run cầm cập, trực tiếp nhét đứa nhỏ vào trong chăn.

Thương Vũ Hiền cầm cây lược loay hoay, túm mái tóc dài vò thành một đống của đứa nhỏ, mới chải một chút, Đường Đường đã kêu đau, sửa sang lại vẫn còn rối nùi, đã vậy còn vón lại thành cục.

Thương Vũ Hiền: "..."

Đành phải từ bỏ, hắn đắp kín chăn bông cho Tiểu