Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)

Chương 11: Chương 11

Tên: 空白页 Không Bạch Hiệt (Trang giấy trống)

Tác giả: 文字爱好者3 (Văn Tự Ái Hảo Giả 3)

Thể loại: Trước thâm tình sau tra Công × Thiện lương nghèo nàn nhiều bệnh Thụ, Công hiểu lầm thụ, TRƯỚC ngược SAU ngược, HE

Edit: #TTK

Truyện được làm theo đam mê chỉ số đúng được 75% về nội dung, và ngôn từ sẽ không hề có độ chính xác

___________&&&&__________

CHƯƠNG 11: ⚠️CẢNH BÁO!!! CHƯƠNG NÀY CÓ YẾU TỐ MÁU ME CỘNG KHUYNH HƯỚNG ĐAU TIM NÊN CẨN THẬN⚠️

Đúng bảy giờ tối, những đèn đường thành thị được bật sáng, và bóng tối bị bao phủ bởi các tòa nhà cao tầng khuất trong cơn mưa lớn.

Mùa mưa ở miền nam rất thất thường, ví như sáng nắng, chiều mưa, lúc mưa lúc nắng.

Đúng lúc này, trận cuồng phong ập đến kèm theo mưa to, hạt mưa rơi xuống đất nhanh chóng rớt vào đầu những người đi đường đang hối hả chạy.

A Tá giẫm lên vũng nước bước xuống xe buýt, chiếc áo len rộng rãi bao phủ lên thân hình gầy gò.

Gió mạnh từ mọi hướng thổi tới luồn qua chiếc áo len, cậu siết chặt cơ thể lạnh lẽo,bước đi cẩn thận trên con đường.

Chiếc ô không thể chống lại cơn gió mạnh.

Đôi khi còn bị giật ngược lên trời.

Đôi mắt của cậu nhanh chóng bị cản tầm nhìn.

Cậu không để ý rằng mu bàn tay bị bỏng của mình đã ướt đẫm, hạt mưa dày đặc làm ống quần nhanh chóng ướt một mảng

Khi đến đúng địa điểm đã thỏa thuận, đúng như câu nói "Hoa Nở Trong Mùa Hè".

Cơn mưa lớn lúc nãy đột ngột kết thúc.

Huh? Cậu nhìn trời: Trời ơi, đợi đến khi tôi đến được nơi cần đến thì trời mới tạnh, đúng thật là ông quá hành người.

May mắn thay, sau khi tạnh mưa, cảm giác đau nhức toàn thân giảm nhẹ, đi lại không còn khó khăn như lúc nãy.

Bước vào nơi dành riêng cho "Bạch Cẩn Trại" *, không có ai cả.

(*白瑾寨 [Bái jǐn zhài]: từ nguyên gốc là vậy, kiểu như nơi dành cho những người cao sang, đại loại vậy á, không biết sửa ra sao nên đành để vậy luôn)

Đã lâu rồi cậu không xuất hiện trong một nơi trang trọng như vậy, cậu lúng túng ngồi nhìn xung quanh.

Trên bức tường phía sau là bức ảnh chụp cổng trường đại học, một nhóm sinh viên kéo nhau bước ra khỏi cổng, để lộ nụ cười rạng rỡ, đội mũ chóp lên.

Đứng trước một bức tường đầy ảnh, nhìn những sinh viên cầm bằng tốt nghiệp, hoặc những bức ảnh tốt nghiệp nhóm, mỉm cười trước ống kính đóng băng ở ngã ba cuộc đời.

Sau này, họ phải đi theo con đường riêng của mình.

Màu vàng ấm áp trong phòng phản chiếu một bóng đơn gầy gò, trong mắt có bốn năm bóng kép, vì vậy cậu vội vàng quay lại hiện thực ngửa đầu chậm rãi nhai kẹo.

"Đại Văn Hào!" *

(*大文豪! [Dà wénháo!] cũng có nghĩa là nhà văn lớn hoặc là người viết truyện tuyệt vời)

Sau lưng hẳn là một trận hỗn chiến, chưa kịp quay đầu đã nhận một cú đánh mạnh vào lưng khiến cậu cười gượng đến muốn hộc ra máu, mặt nhìn xuống khăn trải bàn tái nhợt như tờ giấy, da đầu run lên vì đau, không thốt nên lời, thầm nguyền rủa trong đầu

"Này, cậu giảm cân thành công rồi sao! Tóc cũng nhuộm thêm một ít màu xám của mấy lão già luôn sao! Nhìn xem, mắt thâm quầng như vậy có phải là ham muốn quá mức rồi không!"

(Do máu của thụ đã thiếu rồi cộng thêm việc từng bị xuất huyết nên tóc của thụ bạc gần hết nên thụ đã nhuộm thêm màu xám để che đi nhưng vẫn sẽ thấy là một ít xám bạc trắng đen lẫn lộn)

Hôm nay, A Tá cố ý mặc một chiếc áo len rộng sẫm màu để che đi phần eo sưng vù của mình, cậu lặng lẽ đỡ thắt lưng của mình đứng dậy, cố gắng làm cho người khác không nhìn thấy được, vì vậy cậu siết chặt tay, củi đầu và mỉm cười: "Cháu của ta ơi, lần sau đừng có đánh mạnh như vậy.

Gia gia của cậu không chịu nổi một đứa cháu thế này đâu".

Đặng Tử Bằng giãy dụa nói: "Này, cậu không nể mặt tôi khi vừa trở về sao?"

Cậu lưu manh nói: "Không tính, không tính..."

Chưa kịp dứt lời, cánh cửa đã khẽ mở ra, Đỗ Triết trong bộ vest và giày da đứng cùng một cậu bé khác mặc áo phông trắng, trong mắt Đỗ Triết như muốn bắn ra một tia lạnh băng, tất cả đều đập vào tim cậu.

Chàng trai mặc áo phông vô cùng đẹp và hoàn mỹ.

Lúc này suy nghĩ: Hôm nay không ai nói mang người nhà đi, hơn nữa Vương Hy không phải nữ nhân sao? Đây là rõ ràng là nam nhân mà, hay là mình hoa mắt, chóng mặt, không phân biệt được.

Đặng Tử Bằng cố gắng thoát ra và đi ra ngoài để kéo mỹ nam mặc áo phông trắng và giới thiệu với họ: "Đây là bạn trai của tôi, Đặng Gia Hào."

Đặng Gia Hào không hề kiêu ngạo mà ngược lại còn ngượng ngùng đỏ mặt sau khi giới thiệu về mình, hội tụ đủ các ưu điểm như dễ thương, duyên dáng, quyến rũ, cư xử tốt và ngoan ngoãn.

Sau khi Đỗ Triết đi vào, cậu hiển nhiên bị rối đến mức không biết nên ngồi chỗ thế nào, thậm chí còn không biết nói gì nhiều.

Cuộc sống mấy năm nay quả thực rất bình thường, không có gì để kể, cậu không thể chủ động nhắc đến những chiến công "anh hùng" đã sản sinh ra khi trên lưng cậu phải khâu hàng chục mũi, chưa nói đến chuyện sau này của cậu.

Thứ hai, cậu không biết Đỗ Triết sẽ làm gì, nhưng từ đầu đến cuối cậu chưa bao giờ đề cập đến Nhu Nhu.

Cậu biết rằng mình không nên đưa ra một số chủ đề về chuyện này,

Ba người có cùng chủ đề, từ thị trường quốc tế ở nước ngoài đến tình hình kinh tế trong nước, từ tình hình doanh nhân chủ yếu tập trung vào mạng ảo cho đến sự suy giảm sản xuất trong nước hiện nay, ánh mắt cậu không rời Đỗ Triết, tất nhiên chỉ dám ôm tay và vùi đầu vào tầm nhìn lén lút.

Đỗ Triết rõ ràng là vội vã chạy tới sau khi tan sở, không có thời gian để thay một bộ quần áo bình thường, hắn không hợp với nơi này, nhưng cậu nhìn rất quen thuộc.

Đó là, bắt đầu từ đại học, khi những người khác đã mặc áo phông và quần thể thao, không có tuổi tác nghiêm túc.

Đỗ Triết ngày nào cũng mặc áo sơ mi và quần tây, không cười trông rất mất mỹ quan.

Ở đường Hoa Hạng này, cậu nhìn thấy chiếc áo sơ mi tùy chỉnh của anh ấy được vén lên ba phân, để lộ cánh tay đầy đặn, khi suy nghĩ hoặc lắng nghe, anh ấy đã dùng ngón tay siết chặt lại.

Anh ấy mỉm cười và nói chuyện với thời gian vừa phải như kích thích tức tố tràn ngập không khí.

Giọng anh ấy trầm và thân thiện, anh ấy phân tích và giới thiệu nó một cách logic, từng lớp một và vô tình tạo một văn phòng do chính mình dựng lên.

Nói cách khác, nếu đây là một bữa tối công việc, tất cả mọi người nổi bật ở đây sẽ là anh.

A Tá rất chăm chú lắng nghe, dù sao những năm gần đây, cậu không có cơ hội nghe bài phân tích độc đáo của Đỗ Triết về vấn đề, ngay cả với số lượng nhớ đến Nhu Nhu, giữa họ cũng chỉ có một số ít trao đổi, không đề cập đến, nếu không phải bởi vì Nhu Nhu, cậu hiểu được Đỗ Triết sẽ không mở miệng ra với mình, cho nên hiếm có cơ hội ngồi ở chỗ này nghe hắn nói một câu chuyện bình thường.

"A Tá, cậu vẫn đang viết tiểu thuyết à? Câu chuyện về tinh linh chuột và loài người đã kết thúc chưa? Thật sự là đã có ai đang xem hay không?"

Đặng Tử Bằng đã ở nước ngoài nhiều năm và không biết gì về vụ đạo văn năm đó, anh cho rằng cậu vẫn đang trên con đường sáng tạo không bị cản trở.

Nhưng cậu bây giờ là một tác giả ra giá thôi (ý nói là làm đệm phía sau cho người khác lấy truyện của mình đưa cho người khác)

Cậu bị Đặng Tử Bằng làm cho chỉ có thể cười khẩy đáp lại, "Ta không viết nữa."

Đặng Gia Hào miệng lại mở ra thành hình chữ O: "Cái gì? Tinh linh chuột? Anh Đồ, bộ não của anh thật khéo tưởng tượng a, nhưng thành thật mà nói, loài chuột thực sự ghê tởm, và với con người sẽ không có kết cục!"

A Tá giữ một nụ cười lịch sự và nói, "Đúng vậy, cho nên tôi mới không viết nữa."

Đặng Tử Bằng đối mặt với Đặng Gia Hào và không ngừng khua môi múa mép: "Khi A Tá nói về cái cốt truyện này trong ký túc xá của cậu ta, điều đó hoàn toàn cho thấy tình bạn của cậu ta với Đỗ Triết thực sự bền chặt còn hơn cả kim cương, Chỉ có mình Đỗ Triết mới có thể xử lý được cái tình huống này, và nói rằng con người với chuột tinh sẽ cùng sinh ra ổ chuột tinh con nữa."

Một sự cay đắng thoang thoảng hiện lên trên khuôn mặt bình tĩnh của cậu.

Đương nhiên cậu nhớ tới câu chuyện này, Đỗ Triết đã từng đọc bản phác thảo này, luôn là một kẻ tọc mạch, nhưng lại hỏi cậu tại sao lại muốn viết truyện này.

Cậu vẫn nhớ câu trả lời của mình.

Linh hồn chuột sống trong bóng tối và ẩm thấp, không có bộ lông sạch sẽ.

Nguồn gốc của nó đã bị tước quyền kiếm ăn một cách ngay thẳng.

Nó chỉ có thể lẻn ra ngoài vào ban đêm.

Nếu bị phát hiện, con người sẽ nhốt nó lại bằng một cái lồng, rồi bôi dầu nóng lên, chỉ cần nó xuất hiện là mọi người sẽ vác gậy đuổi nó đi khắp phố cho đến khi nó chết.

Cho đến khi nhân vật chính xuất hiện, hắn đã bí mật giấu giếm và nuôi nấng cậu, yêu lâu nhưng không tránh khỏi những ánh mắt dị nghị của mọi người, nhân vật chính bị xác định là kẻ phản bội, và kết cục là rằng linh hồn chuột chết trong sự nguyền rủa cùng với con người.

Vì vậy, khi bản phác thảo này một lần nữa bị Đặng Tử Bằng, kẻ ác mồm độc miệng lật lại, đọc to với vẻ châm chọc, Đỗ Triết dừng tay lật sách, quay đầu nhìn cậu một cách nghiêm túc, nói với một nụ cười trên khuôn mặt lạnh lùng thường ngày.

(Khúc này công chưa nói nha)

Hãy thay đổi cái kết đi loài nào không bị linh hồn chuột điều khiển.

Tinh linh chuột có bộ lông bẩn thỉu nhưng tâm hồn lại vô tội.

Kiếm mồi cũng là bản năng.

Con người che giấu, nuôi nấng chúng cũng là một điều tốt, Tại sao chúng phải tiếp xúc với con người? Chết trong sự khinh bỉ, tìm thấy thiên đường và sinh ra một lứa tinh linh chuột chẳng phải là điều tốt sao?

Nhưng câu chuyện này không có hồi kết.

Cậu chưa bao giờ nói với Đỗ Triết nguyên mẫu của tinh linh chuột là chính mình, và mỗi từ cậu viết ra đều nghĩ về quá khứ, vì vậy cảm giác thay thế cho nhân vật này quá mạnh mẽ để có thể thoát ra khỏi nó, và cậu phải cho không có thiên đường trên thế giới, và không còn mong đợi sự cứu rỗi của nhân loại.

Đỗ Triết chậm rãi rót trà, vừa nghiêng người liền bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của cậu, không chút khách khí nói: "Bây giờ sau khi tôi tận mắt nhìn thấy lũ chuột thì tôi cảm thấy...!" Hắn nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi nói: "Thật là ghê tởm."

Lời nói của Đỗ Triết rất nhẹ, vẻ ngoài dịu dàng chặt chẽ, nhưng mỗi lời nói đều như một mũi dao sắc bén, đâm vào tim máu của cậu.

Đặng Gia Hào không biết gì tiếp tục đâm dao: "Này, để tôi nói đi.

Lúc đó chắc anh Đỗ còn quá nhỏ để nói như vậy."

Nét cười của cậu càng sâu hơn, má lúm đồng tiền chìm sâu vào vòng cung ẩn chứa sự yếu đuối tuyệt vọng.

Đặng Tử Bằng nói, "Hắn ta á, cũng bằng tuổi bọn anh vào thời điểm đó."

"Đúng vậy, anh còn nhỏ sẽ bị người ta lừa, còn phải học thêm mấy năm nữa..."

"Khoảng vài năm nữa thì sao?"

"Ồ, vài năm nữa em vẫn sẽ lấy anh."

Đặng Tử Bằng nhớ lại những việc cần làm hôm nay, và nói: "Nhân tiện tôi muốn kết hôn khi tôi trở về Trung Quốc.

Bây giờ tôi chính thức mời hai người làm phù rể của tôi!"

Tin mừng cẩu lương đến bất ngờ khiến cậu vui vẻ, chưa kịp suy nghĩ xem Đỗ Triết sẽ phản ứng như thế nào, Đỗ Triết đã nhanh chóng đáp lại, "Tôi không có vấn đề gì."

A Tá do dự một chút, sau đó lại nhìn Đỗ Triết.

Đặng Tử Bằng bóp cảm xúc, bắt cậu máy móc quay đầu lại, vẻ mặt ghen tị nói: "Tại sao, A Triết là anh trai của cậu mà tôi không phải anh trai của cậu? Tôi yêu cầu cậu làm phù rể của mình sao cậu lại nhìn hắn?"

"...!Không phải, ta là đang nghĩ, cháu trai ta kết hôn ta sẽ làm phù rể, vậy ngươi sẽ dâng trà cho ta như thế nào."

Đặng Gia Hào ôm bụng cười, Đặng Tử Bằng dùng đũa gõ vào cốc và nói: "...!Cậu thực sự không bao giờ nể mặt tôi.

Tôi không còn chơi cái đó nữa.

Tôi là người có gia đình.

Chú ý đến ảnh hưởng! Chú ý đến hình ảnh!"

Cậu nghi vấn hỏi: "Ngươi có hình tượng sao?"

Các món ăn nhanh chóng được dọn ra, cậu nhờ người phục vụ cho một cốc nước ấm, sau đó cậu mới có thể nuốt cùng với cơm.

Đặng Tử Bằng trên mặt viết bốn chữ to không thể tưởng tượng nổi, từ trong túi xách lấy ra hai cái bình màu trắng, đặt ở trước mặt cậu một tiếng "cạch", trợn to hai mắt nói: "Ngươi từng là ngàn chén không say sao, sao lại uống nước.

Cậu đã không gặp bạn bè quá lâu rồi, hôm nay không say không về, A Triết cậu có ý kiến gì không?"

Tại sao lại không hỏi ý kiến của mình trước?!

Đỗ Triết nới lỏng cà vạt nói: "Tôi không quan tâm."

Đặng Gia Hào vọng lại: "Em cũng uống được."

"..."

Lúc trước, học được cái gì cũng muốn thử, do khi đó hại bao tử cũng không ảnh hưởng gì.

Nhưng bây giờ mũi tên đã lên dây, cậu phải bắn đi, cho nên nắm chặt tay, bụng đau quặn thắt vẫn phải cắn răng chịu đựng: "Được rồi, hôm nay uống không say không về."

"Trước khi vô chuyện, chúng ta hãy uống một ly trước đi, chán lắm rồi!"

Đặng Tử Bằng uống một hơi với cậu, khinh thường nói: "Chậc chậc chậc, xem có được không, cứ giả làm một người e thẹn làm chi vậy."

Rượu trắng cay bùng lên trong bụng, A Tá tái mặt vì đau, vẫn tội nghiệp nói: "Hảo hảo, đừng dùng lời nếu không biết dùng"

Đặng Gia Hào đáng yêu giả bộ vô tội thở dài: "Làm sao tôi có thể gả cho một kẻ thất học như vậy được chứ?"

Có lẽ là anh ta được giới kinh doanh rửa tội nên Đỗ Triết vốn luôn ít nói, cũng chủ động nâng ly chúc mừng nhau và nói chuyện theo kiểu được lập trình sẵn, cậu đứng dậy chờ đợi chào hỏi, nhưng Đỗ Triết chỉ chạm nhẹ vào nó.

Gật đầu và uống kỹ lưỡng sau đó cầm chừng.

A Tá nghiêng đầu về một hướng không thể nhìn thấy, xóa đi nét mặt khó kiềm chế của mình, xoa dịu cơn đau do toàn thân đang kêu lên.

Khi ngẩng đầu lên, cậu cười rạng rỡ, ôm eo mình và không ngừng cười.

Mọi người đều vậy, chén sạch không còn gì, thật sự từng ly không còn một giọt, đã đều lăn lộn trong bụng.

Bốn người, hai chai, sạch sẽ.

Đặng Gia Hào vốn "tửu lượng rất giỏi" đã gục ngã trước, Đặng Tử Bằng đành loạng choạng đưa cậu ta ra xe rồi cùng nhau chia tay nhau.

Đỗ Triết "hờ hững" sắc mặt đỏ bừng, cậu sợ hắn té xỉu không dám đụng vào hắn khi còn chưa hoàn toàn bất tỉnh, chỉ có thể bảo người phục vụ ôm giúp đỡ, loạng choạng đi về phía trước xe của hắn.

Người lái xe đã ở đó chờ hắn.

Cửa xe đóng lại Đỗ Triết ngẩng đầu xoa bóp thái dương, hỏi:

"Một mình trở về sao?"

Sau đó nhìn cậu thật sắc, nhẹ nhàng nói: "Để tôi đưa cậu về"

Rượu trong bụng cậu đã lên men chua, lên xe còn sợ nôn, cười nói: "Em không say, không sao."

Không đợi hắn nói hết, cậu đã bảo tài xế chú ý an toàn và đóng mạnh cửa xe để cắt đứt liên hệ giữa xe và thế giới bên ngoài.

Ngay lúc cánh cửa đóng lại, Đỗ Triết ngồi thẳng ra khỏi chỗ ngồi, nhướng mày, ánh mắt sắc bén xuyên thấu qua tấm kính xe,

A Tá chậm rãi lui về phía sau, không chút sợ hãi mỉm cười với hắn, trong tư thế tạm biệt.

Cậu giữ nguyên tư thế cứng đờ trong vài giây, cơ thể hoạt động không biết mệt mỏi, rồi dường như không còn chịu đựng được nữa, liền chống tay trên con đường lầy lội sau cơn mưa, cúi đầu quỳ xuống đất.

Trong một cái hẻm nhỏ thả thắt lưng lỏng ra, thắt chặt chiếc quần dài trống rỗng,

"Khụ...oẹ.....oẹ....oẹ..."

Một tiếng ho đục ngầu bùng lên trong cổ họng, và tất cả những thứ trong bụng trộn lẫn với máu đỏ tươi trào ra khỏi cổ họng.

Người đi bộ qua lại vội vã, đội mưa trên đầu lo chạy không ai dừng lại, cũng chẳng ai để ý đến bóng dáng gầy guộc trong ngõ.

Cậu vẫn nằm trên mặt đất một mình cảm nhận được cái bụng đang co giật, dị vật trượt qua cổ họng nóng rực, chiếc áo len ướt sũng dính vào người, giọng nói khó nghe vang lên trong con hẻm vắng lặng và tối tăm.

Nếu ai đó đến gần hơn và kiên nhẫn lắng nghe, họ có thể biết ai đang gọi tên một người rất nhẹ nhàng, nhưng người đó rõ ràng sẽ không ghé thăm một góc tối và ẩm ướt, cũng không đưa người đó đến một thiên đường đầy nắng.

Cậu chỉ có thể chịu đựng nỗi đau khi chết một mình, và sau đó cảm nhận được niềm vui thoát khỏi cái chết một mình.

Trong bụng không nôn được nữa, trong bụng sạch sẽ không còn thứ gì, toàn thân tự nhiên thoái mái dễ chịu, ngồi dựa vào tường cạnh thùng rác, khoanh tay ôm đầu gối một cách tự nhiên, lắc lư, toàn thân rỉ sét, mùi tanh nồng bốc lên nồng nặc.

Một ngụm lớn màu đỏ son đi ra, trên đầu lưỡi máu tươi đặc quánh, phun ra cực kỳ đột ngột.

Cậu chớp mắt, sững sờ nhìn một vũng nước đen phản chiếu trên mặt đất, và bắt đầu suy nghĩ về một câu hỏi.

Uh, nên dùng thuốc gì cho chứng nôn ra máu đây?

______________&&&&&__________

2 vk ck nhà họ Đặng này khổ ghê edit viết sai miết.

Mà 2 người đó không ác ý nha giúp đỡ thụ kha khá nhiều, (bé thụ đó cũng rất tốt, đọc tránh hiểu lầm).

Khúc cuối đau lòng gì đâu á trời,con tui sao khổ thế này ????????

_____________&.