Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)

Chương 22: Chương 22

Tên: 空白页 Không Bạch Hiệt (Trang giấy trống)

Tác giả: 文字爱好者3 (Văn Tự Ái Hảo Giả 3)

Truyện được làm theo đam mê chỉ số đúng được 75% về nội dung, và ngôn từ sẽ không hề có độ chính xác

______________

Một số bạn bảo đổi xưng hô thụ không hay lắm, nên chắc mình để lại cách cũ vậy

chương 22

Gió mãi cứ thổi, tim đập loạn xạ.

Nhìn thấy Đặng Gia Hào cau mày, cậu biết rằng cậu ta thực sự đang nghĩ gì.

A Tá sợ cái đầu nhỏ của mình sẽ không đấu lại, nên tiến lên vài bước để ôm lấy Nhu Nhu vòng tay của y tá, xoay người lại cố ý chặn mặt con bé, nhẹ nhàng ấn đầu nhỏ vào sâu trong lồng ngực mình, trong tiềm thức đáp: "Đương nhiên là giống tôi rồi, trước kia tôi cũng rất đẹp trai mà phải không?"

“Hả?" Đặng Gia Hào ngớ ngẩn đáp lại câu nói của hắn, liền chuyển tầm mắt từ Nhu Nhu sang A Tá.

Nhìn lên nhìn xuống trong vài giây, ngay lập tức nhận được khuôn mặt của A Tá nói, “Đừng nghi ngờ về độ đẹp trai của tôi."

Đặng Gia Hào nhận ra sự bất hợp lí của mình, sở sở xoay đầu ngượng ngùng, miệng ngọt như mật: "Đồ ca bây giờ cũng rất đẹp trai a!"

"Đúng vậy, ba người chúng ta hồi đó rất đẹp." Đặng Tử Bằng bắt đầu lấy ký ức thời cao trung để nói, A Tá cong miệng cười haha, Nhu Nhu trong tay chật vật chui ra khỏi vòng tay hắn nói “Daddy thật đẹp trai”

Đứng từ nãy giờ cậu đã thật sự kiệt sức vì cơn đau, muốn ngất đi trong vòng hai giây tới.

Cậu đếm thời gian, nhẹ nhàng áp nhẹ cái đầu Nhu Nhu lên vai của mình rồi thường xuyên vỗ nhẹ vào lưng có để xoa dịu cô bé.

khi được vỗ về thì tròng vòng hai giây con bé đã nhắm mắt lại, cậu lập tức đưa tay lên miệng ra hiệu hai người kia im lặng, vì Nhu Nhu đã ngủ rồi.

Rồi ôm con bé về lại phòng mình.

Đặng Tử Bằng ngừng nói, đi theo cậu với tốc độ chậm rãi, không tin vào mắt mình khi nhìn thấy cậu nhẹ nhàng đặt đứa bé trên tay xuống, còn khéo léo lau mồ hôi trên người của con bé.

Y sửng sốt, thái độ chăm sóc này không phải là A Tá mà y biết, cậu ta đã hoàn toàn là một con người khác, liền không nhịn được thì thầm với Đặng Gia Hào: "Làm cha có khác."

Đặng Gia Hào mỉm cười với hắn: "Em hy vọng anh cũng sẽ giống vậy trong tương lai"

A Tá quay đầu định đem nước cho bọn họ thì thấy cả hai đứng thầm thì vui vẻ.

Thật sự "cơm troá" này nuốt không trôi được mà.

Đưa nước cho hai người rồi lôi cả hai ra bên ngoài, A Tá thở phào giải thích cho họ: "Con bé bị thương ở cánh tay, gần đây rất hay đau nên ngủ không ngon, khó khăn lắm mới dỗ ngủ được.

Nên để con bé yên tĩnh."

Đặng Gia Hào nhìn thấy tốc độ bước đi kỳ quái của cậu: "Đồ ca, anh đang tập nhảy vũ đạo nào vậy? Đi bộ ngoài không gian sao?"

(Ý thấy thụ đi chậm nhẹ nhàng không phát ra tiếng động nào hết????)

Cậu chậm rãi đặt eo ngồi xuống ghế sắt bên ngoài hành lang, cười hai tiếng: "Cậu có biết xu hướng gần đây là sống chậm không, cái gì cũng phải từ từ."

Đặng Gia Hào mặt mày biến sắc, quay đầu chạy vào toilet, nôn ra các thứ trong dạ dày chưa kịp tiêu hoá, Đặng Tử Bằng cũng chạy tới, đưa cho cậu ta nước ấm để súc miệng, khăn giấy lau sạch vết bẩn trên khóe miệng.

Ảnh đèn lờ mờ soi sáng hai người, dáng người âu yếm được phủ một thứ ánh sáng ấm áp, tuy miệng vẫn thao thao bất tuyệt nhưng động tác của tay y rất nhẹ nhàng, Đặng Gia Hào không quên đánh trả vài câu trong lúc đang vẫn khó chịu.

A Tá đứng ở cửa, nhếch lên khóe miệng, ánh mắt đầy đường nhìn cả hai người phong cảnh hữu tình, cho nên cốt truyện của bộ truyện tám giờ cũng đã trở thành một bộ phim mỹ miều.

Đặng Tử Bằng thấy Đặng Gia Hào sắc mặt tái mét và cơ thể thực sự không thoải mái, chạy đi nói với A Tá lời tạm biệt.

A Tá tiễn họ đến cửa, sau đó quay về không ngừng đánh chữ, giao bản thảo trước hai ngày mới có rảnh rỗi cả ngày hôm sau.

Để đón sinh nhật của Nhu Nhu, A Tá làm gấp gáp hai đêm liền, vô tình ngủ gục ở mép giường bệnh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bước chân, khó khăn nhướng mi, như ở trong tiên cảnh.

Gió nâng gạc trắng bồng bềnh, như sóng trong biển mây cuộn từng lớp, ánh sáng ảm đạm lọt qua cửa sổ, lông mày của người ngồi trước mặt tinh sảo như lưỡi dao, nơi mi mắt sụp xuống ẩn sâu, chóp mũi cao trong suốt, ánh mắt có chút nhẹ nhàng, hai má mát lạnh như lá trúc, vừa như gió hè, vừa như bạc hà ngậm vào miệng, mát ngọt.

Cậu nghiêng đầu chớp chớp mắt, khóe miệng dần dần nhếch lên, trong lòng tim đập sung sướng, hiển nhiên người đối diện không giận cũng không cười, chỉ cần anh ngồi ở chỗ đó, đầu ngón tay sẽ khiêu khích nhịp tim và hơi thở của anh ta.

Tất cả đều như chơi một bản giai điệu vui vẻ.

"Lạ thật.” cậu bàng hoàng lẩm bẩm, "Trong mơ anh trông đẹp hơn”.

"Ba ~" Khẽ kêu lên một tiếng, cánh tay phải bị thương muốn nhấc lên, Đỗ Triết cầm đầu ngón tay ấn nhẹ, xoa xoa gò má xanh xanh ốm yếu của con bé, buồn rầu nói: "Ba ba đã về rồi, sinh nhật vui vẻ, Nhu Nhu."

“!”

Giọng nói rất rõ ràng, A Tá nghe thấy câu chúc mừng sinh nhật, cười tỉnh táo, vội vàng đứng lên, nói: “Anh đến rồi à?

“Ừ.” Đỗ Triết ngẩng đầu liếc hắn một cái, sau đó đáp: "Cùng Nhu Nhu sinh nhật cũng vậy!"

(Chúc người ta sinh nhật zui zẻ một câu cũng kiệm, cũng hên là con nhớ sinh nhật ẻm, không là ta cho mi ra đảo ????)

Vừa rồi chính mình phản ứng thái quá đứng dậy, ánh mắt tối sầm một hồi, Cậu ôm đầu giường lắng lặng chớp mắt ba lần, lúc này mới nhìn rõ sắc mặt Đỗ Triết rõ ràng là phờ phạc mà anh ấy đâu ở đây đêm qua.

Chắc phải rất vất vả mới có thể từ thành phố khác quay lại nơi này.

Không biết anh ta đã ngồi ở đây bao lâu rồi, chắc là chưa ăn sáng, hiện chắc là đói rồi, từ hàng loạt suy nghĩ trong đầu cậu, đến bây giờ Đỗ Triết vẫn chưa ăn gì mà đồng hồ đã điểm đã mười rưỡi rồi.

Vì vậy, cậu vội vàng cầm lấy áo khoác mặc vào, lúng túng đi ra cửa, quay đầu lại nói với bọn họ, nhưng ánh mắt lại nhìn theo Đỗ Triết vẫn chưa từng ngẩng đầu lên, nói: "Chờ đã, em sẽ mua bữa sáng cho Nhu Nhu.

Đừng đi, ăn xong bữa sáng rồi hãy đi.

"

Nói xong, như sợ bọn họ vẫn rời đi, cậu khập khiễng đi đến nhà ăn bệnh viện, nhanh chóng mua bữa sáng thịnh soạn theo sở thích của bọn họ rồi xách túi lớn trở về.

Sốc.....!

Những màn cửa sổ như lớp biển máy vẫn bồng bềnh từng lớp, nhưng căn phòng vắng tanh

Đừng đi như vậy a....!

Cậu ngồi xuống trên ghế sô pha với cái miệng lẫm bẫm của mình, làm thế nào mình có thể ăn hết một bàn ăn sáng đầy đủ như thế này?

Nhưng dù thế nào đi nữa, không có đồ ăn nào có thể lãng phí được, cậu nhấp một ngụm sữa đậu nành, cầm hộp thịt bò lên định chuẩn bị thưởng thức bữa sáng một mình.

Quý ông mặc quần áo chỉnh tề mở cửa chậm rãi đi tới, tim cậu hẫng một nhịp ngỡ ngàng nhìn anh.

Cậu hơi ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Triết, sợ Đỗ Triết không thưởng thức bữa sáng của "gia đình ba người", nuốt nước bọt, tự nhiên bỏ hộp thịt bò xuống, ôm lấy cái bụng đang đau nhức rồi ngả người ra sau, nhìn người trong vòng tay anh ấy.

Nhu Nhu tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Con bé xinh đẹp như một nàng công chúa nhỏ, nét mặt tinh xảo biểu lộ sự vui mừng, vương miện nhỏ sáng bóng đỉnh trên đầu, trên người mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, váy xếp tầng, và một đôi giày mới bằng da giày, có một chiếc vòng cổ của "viên ngọc quý" yêu thích của cô bé trên cổ.

Nói là vòng cổ "ngọc", nhưng thực ra là một vài món đồ chơi bằng nhựa có màu sắc khác nhau được nối thành chuỗi bằng sợi chỉ trong suốt.

Cô ấy lấy son môi lau miệng rồi cười hỏi: "Cha ơi, Nhu Nhu có đẹp không? "

“Thật xinh đẹp." A Tá không thích sự tỉ mỉ của Đỗ Triết, cậu chỉ đưa cho con bé một cuốn sách ảnh đã chuẩn bị sẵn, cười nói: "Con là công chúa nhỏ của ta, đương nhiên rất xinh đẹp, sinh nhật vui vẻ."

Nhu Nhu kề tai nói: "Cảm ơn Cha, Cha là cha của công chúa nhỏ."

“Và là ánh sáng dịu dàng của chúng ta." A Tá nhìn con bé mỉm cười, Nhu Nhu lập tức nói: "Ba, đến ăn sáng đi."

Đỗ Triết ngồi ở bên kia sô pha, hơi nhằm mắt lại, Nhu Nhu nhìn thấy anh không động đậy, gấp hai cái bánh bao nhét vào trong miệng, Đỗ Triết mệt mỏi bất lực cầm lấy bánh trong tay con bé, cười cười: "Ba ăn đi."

Đương nhiên A Tá biết anh không muốn ba người ngồi ăn cơm chung, nhưng đây không phải là nhà, nhất thời không biết nên tránh đi chỗ nào.

Thấy bây giờ anh mới thực sự ăn sáng, tội hơi bớt đi, là do anh ở đây nên mua cái bánh bao hấp về, chứ thà đói bụng để bụng đau còn hơn ăn vào thì càng thêm tội.

Có lẽ là ma lực do chiếc váy mới được tặng Nhu Nhu hôm nay rất dễ dàng ăn ngụm cháo trắng, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha bất động sợ làm bẩn váy nhỏ.

A Tá tự nghĩ rằng nếu chiếc váy mới có thể khiến đứa con gái này cư xử dễ chịu hơn với mình, thì cậu sẵn sàng tiết kiệm tiền để

mua nhiều hơn cho con bé.

(* Không phải là bé thái độ với thụ, mà là thụ quá nhược lúc nào cũng để bé ra đỡ đòn với công, nên bé chỉ sợ công chứ không sợ thụ, lúc nào nhoi nhúc với thụ, chỉ ở bên công bé mới ngoan ngoãn ngồi im)

Sau bữa sáng, như thường lệ Đỗ Triết đi chơi với Nhu Nhu và mang đi những con búp bê của con bé, họ đồng ý giữ im lặng với nhau, A Tá không hỏi bất cứ câu hỏi nào, cũng không hỏi họ sẽ ăn mừng ở đâu, họ sẽ ăn mừng với Vương Hy hoặc ăn bánh gì, chỉ biết rằng họ sẽ không về tối nay.

Sinh nhật của Nhu Nhu diễn ra như thế này mỗi năm sau khi đoàn tụ.

Đỗ Triết dẫn con bé ra ngoài và quay trở lại sau nửa đêm.

A Tá không phản đối gì về vấn đề này, nhưng cậu vẫn dành cả một ngày này nghỉ ngơi, để tránh cho trường hợp Đỗ Triết bận việc không thể ở bên con bé.

Nhưng thật không may, Đỗ Triết chưa bao giờ làm Nhu Nhu thất vọng vào ngày như này.

Cậu nhai nốt phần bánh nguội còn sót lại trong miệng, uống chút nước ấm, vỗ nhẹ lòng bàn tay vào bụng rồi đứng dậy, quyết định tối nay sẽ về nhà ngủ.

Cậu thầm dặn mình khi về nhất định phải uống theo thuốc, cầm cự mấy ngày nay khó chịu quá, dù là bụng đau, thắt lưng căng cứng hay đầu óc choáng váng.

Đầu óc cậu lúc này chỉ toàn suy nghĩ, hãy tắm nước nóng thật tốt, sau đó nằm trên chiếc giường nhỏ và yên lặng ngủ vài tiếng đồng hồ.

Ngoài ra, muốn ăn một chiếc bánh dâu tây, hihi ????????.

Trên đường về, cậu đang ngâm nga một bài hát, mang theo một bộ quần áo để thay, đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, vào mua một cái bánh nhỏ dâu tây hình tam giác.

Dù mùa dâu đã qua đi nhưng cậu vẫn chăm chú nhìn những trái dâu mềm mọng nước, vị chua chua ngọt ngọt như đọng lại trên đầu lưỡi, không thể chờ đợi mà muốn ăn ngay.

Cậu liếm môi, đã mong chờ chiếc bánh này cả năm rồi.

Về đến nhà, cậu cất chiếc bánh vào tủ lạnh và tắm nước nóng một cách sung sướng, sắp hoàn thành tâm nguyện hoàn hảo của mình, thì chuông điện thoại vang lên, một cuộc gọi từ thành phố Hoàng Thạch đã làm gián đoạn giấc mơ của cậu.

"Thưa ngài, hợp đồng ở đây đã hết hạn, và dịch vụ mà ngài đã thanh toán chỉ có sẵn cho đến ngày hôm nay.

Nếu ngài muốn tiếp tục đăng ký 0 dịch vụ, vui lòng đến đây để gia hạn hợp đồng và thanh toán."

Tình cờ như vậy sao?

A Tá không cam lòng nên chỉ có thể chấp nhận số phận mang theo một chiếc bánh dâu tây, lên đường sắt cao tốc, lao đến thành phố Hoàng Thạch cách đó hàng trăm km.

Căn nhà gỗ hai tầng nằm ở ngoại ô, A Tá xuống đường sắt cao tốc rẽ vài vòng rồi mới đến nơi hẻo lánh này, may mà trên lưng đã vác sẵn một bao thuốc, một lọ thuốc chống nôn trong tay trái, và một quả cam ở tay phải.

Cậu bị say tàu xe nên phải thủ sẵn trước.

Cậu bối rối mua ít trái cây gần đó, đã khoảng ba giờ chiều, qua hàng rào sắt, cậu có thể nhìn thấy bà cụ đang lúi húi dưới bóng cây.

Vừa đi tới cửa, hai mắt lão nhân tỉnh táo liền sáng ngời, một đám người nhìn quanh quẩn trên dưới nhìn kỹ, "Ầm" một tiếng, tiếp tục ngồi ở chỗ cũ hưởng thụ.

Nghe kỹ, hóa ra người xưa rất thích so đo với người khác, ví như tháng này ai có nhiều người ghé thăm nhất, khi tôi nhìn trước mặt người đó không phải là con ruột của mình, chắc là do họ ghen tị với nhau.

A Tá cười hai lần, nghĩ rằng cuộc sống xưa cũ như vậy thật là yên bình.

Cũng có một vài cụ già bị bệnh Alzheimer* ôm chặt lấy cậu và hỏi những câu không rõ ràng, dù có chế giễu nhất thời họ cũng rất vui, có người rất thương và rơi nước mắt nói tại sao ông lại làm như vậy.

Suỵt, một người sờ tay nhắc cậu ăn thêm.

A Tá mỉm cười.

Thực ra, cậu rất thích sự chăm sóc của những người già kỳ lạ này, và cậu sẵn sàng nói chuyện với họ những điều không liên quan hơn và hỏi họ đã ăn chưa.

Những lời chào không mất tiền và dễ chịu này có thể khiến họ hạnh phúc trong thời gian dài.

(*Bệnh Alzheimers (AHLZ-high-merz) là một bệnh lý về não tác động đến trí nhớ, suy nghĩ và hành vi.

Bệnh Alzheimers không phải là bệnh lão khoa thông thường hoặc bệnh thần kinh.)

Lão nhân gia được người chăm sóc bên ngoài, A Tá trực tiếp đi tới quầy lễ tân, không cần nhìn cũng biết lão gia tử sẽ không ở đây, lão gia tử quả lười biếng, nhiều nhất chỉ để cho người chăm sóc di chuyển giường đến cửa sổ hấp thụ ánh nắng mặt trời.

Có thể nằm và không bao giờ ngồi, ngồi và không bao giờ đứng, đây là phương châm sống của ông ta và là chân dung của cuộc đời ông ta.

Ông giả đã thực hiện một cách hoàn hảo phương châm của mình trong suốt cuộc đời của mình.

A Tá từ trong túi móc ra một đống lớn tiền mặt: "Tôi tới đây tái ký hợp đồng."

Nhân viên cười nói: "Vui lòng chờ một chút."

Sau đó anh ta mang theo một hợp đồng và một cây bút, cậu cẩn thận xem qua từng điều một, sau đó mới ngẩng đầu đau khổ: “Tại sao lại tăng giá?" Các viện dưỡng lão không thể không có khả năng này chứ.

"Xin lỗi, điều này là do công ty đặt ra.

Mặc dù giá đã tăng nhưng dịch vụ của chúng tôi đã được cải thiện."

A Tá năn nỉ: "Khách cũ không giảm giá 20% dược sao?"

"Xin lỗi, hiện tại không có giảm giá cho cái này."

A Tá từ bỏ cuộc đấu tranh và ngoan ngoãn ký tên và thanh toán tiền

Thay vì dành thời gian cho lão nhân gia, cậu sẵn sàng chi một khoản tiền để đưa ông ta vào viện dưỡng lão.

Công ty này cũng tuyệt vời.

Phải ký hợp đồng mỗi năm một lần.

Nó nổi tiếng là chăm người già.

Thực tế, nó phải là để thuận tiện cho việc tăng giá cướp tiền mới đúng.

Thanh toán tiền xong, người chăm sóc dẫn anh vào phòng lão gia tử.

Quả nhiên, lão gia tử nằm ở bên giường phơi nắng, liền gọi người chăm sóc đưa cho ông ta nước trái cây, còn nằm ở trên giường dùng ống hút khi uống nước.

Nhưng nhìn thấy cậu đến, ông ta ngồi dậy, giơ tay về phía cậu và hét lên, "A Tá, con đã đến!"

Khuôn mặt ông ta đỏ bừng vì vui sướng, như thể được mong được gặp cậuđến nhường nào.

Nếu Đỗ Triết phát hiện ra lão gia tử ở đây, cơn tức giận của anh có lẽ sẽ xoa dịu đi phần nào cơn giận dữ của anh.

Vởi vì lão nhân gia trước mặt chính là người trong video năm ấy đã truyền tin tốt cho cậu và tống cha Đỗ Triết vào tù.

Tác giả có điều muốn nói:

Lão nhân gia rất xấu, Tá Tá rất bất lực, đừng mắng cậu ấy ngu ngốc

__________________

Tui chưa sửa lỗi chính tả hay từ ngữ hợp logic, nên thấy chỗ nào sai giúp tui cmt chỗ đó để tui sửa nha, dạo nỳ bận nhiều việc quá.