Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)

Chương 5: Chương 5

Đồ Tá Chá lúc đi ra chỉ mang theo điện thoại di động, hiện tại điện thoại cũng gần như sắp hết pin, không biết còn dùng được bao lâu.

Chỉ vì rẻ hơn năm mươi tệ so với thợ khóa ở dưới lầu, cậu phải đi bộ hơn mấy cây số để tìm một thợ khóa khác, người thợ khóa mang theo một hộp đồ nghề trên lưng, chạy trên chiếc xe máy điện loại nhỏ, còn chở Từ Zuozhe đi đường một chuyến.

Thợ sửa khóa khó chịu hỏi: "Không phải nói là ở gần đây sao? Sao còn chưa tới? Điện gần hết rồi."

Cậu chỉ đường cho ông ta và ngượng ngùng nói: "Sắp tới rồi, sắp tới rồi."

Đến nơi cả hai đứng ở cửa để kiểm tra khoá, người mở khóa đề nghị phải thay toàn bộ ổ khóa và lắp một ổ khóa mới, giá khoảng 300 tệ.

Cậu nghe mà đau hết cả ruột, đứng mặc cả với thợ khóa, thợ khóa phải đi thêm mấy cây số nữa, lúc đầu là vì giận quá, thấy cậu vẫn muốn mặc cả nên đành lắc đầu bỏ qua, bắt đầu vào làm việc.

Lúc này thợ khóa mới nhớ ra là phải xác nhận danh tính, A Tá ngây người ra, trên người không có lấy một xu, cũng không mang theo CMND,

Thợ khóa cũng là tính tình ương ngạnh, không có chứng chỉ sẽ không mở cửa, hai người đứng ở cửa một hồi, A Tá vừa vò tóc, vừa giả bộ vô tội vừa khóc thương cảm, nghĩ không ra ai có thể giúp mình lúc này.

Tiếng bước chân ngoài hành lang vang lên khiến mắt cậu đột nhiên sáng lên rõ rệt

Là cô hàng xóm - Lan Phi vừa về nhà.

Lan Phi xách một chiếc túi xa xỉ, đi trên một đôi giày cao gót tám phân, nét mặt trầm và trang điểm tinh tế.

Chiếc đồng hồ trên cổ tay có thể sánh với một chiếc ô tô, trên người tỏa ra mùi thơm nhẹ.

Đó là bản giới hạn của một nhãn hiệu nước hoa nổi tiếng.

Đúng kiểu dịu dàng nhưng lại có khí chất khác hẳn: "Sao vậy?"

A Tá cười nói: "Chìa khóa của tôi bị hỏng, giấy tờ tôi đều để trong nhà.

Mà người này sẽ không sửa khoá cho tôi vào nếu không xác nhận thân phận."

Lan Phi rõ ràng tươi cười, nhưng trong mắt lại không có biểu tình, lộ ra không chịu nhượng bộ người khác: "Tôi sẽ làm chứng cho cậu ta là chủ của căn nhà này, ông mở khóa trước đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đối với hậu quả."

Sau khi mở khóa dấu vân tay, cô quay đầu lại nhìn cậu nhẹ nhàng nói:" Phải một lúc nữa ông ta mới mở được khóa.

Anh có muốn vào nhà uống trà không?"

Trên thực tế, cậu hiểu lý do không nên ở một mình với những người đàn ông hoặc người phụ nữ đơn độc khác, nhưng cô ấy mới giúp câụ, hơn nữa khi cậu ngất xỉu ở cửa trước đó, Lan Phi cũng đã giúp cậu sơ cứu và trấn tĩnh lại.

Những cảm xúc mềm yếu và tự ti của cậu đã không tự khống chế đôi chân.

Là hàng xóm, uống một tách trà không nên coi là chuyện gì to tát, phải không?

Vì vậy cậu hào phóng đáp lại: "Được rồi, thật sự làm phiền cô quá rồi, đã làm chứng cho tôi.

Hôm sau Nhu Nhu trở về, tôi có thể mời cô qua ăn cơm được không, đừng tưởng tôi là nam nhân, mà tay nghề không tốt."

Lan Phi đưa cho hắn một đôi dép lê, đôi môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, ý cười vô ý: "Tại sao phải đợi Nhu Nhu trở về.

Sau khi sửa khóa xong, tôi không được nếm thử nghề của anh sao?"

Cậu nhất thời không nói nên lời, nghĩ rằng lúc đầu mình không giữ đủ khoảng cách với người khác nên gây ra nhiều hiểu lầm, giờ già rồi không chịu nổi những hiểu lầm này nên phản ứng rất nhanh: " Tôi xin lỗi, hôm nay tôi phải làm việc.

Thôi, nếu không, tôi cũng không mở cửa vội vàng như vậy.

Lần sau, lần sau nhất định sẽ mời cô đến nhà tôi.

Được không?"

Lan Phi đành buông tha cho cậu.

Cũng không tiếp tục vấn đề vừa nãy.

Kêu A Tá ngồi trước, thay lại bộ quần áo ở nhà thoải mái, xoá lớp trang điểm tinh xảo trên mặt cởi bỏ dây chun buộc trên mái tóc xoăn của cô, lộ ra các đường nét trên khuôn mặt có chiều và quyến rũ.

Cô ấy chỉ là một phụ nữ sắc sảo và đảm đang, nhưng giờ cô ấy trông như một người nội trợ xinh đẹp ở nhà.

Cô lấy khay trà ra, cho nước vào đun sôi trước, hỏi: "Nhu Nhu không có ở nhà sao?"

A Tá mỉm cười và không ngừng tỏ ra vui vẻ nói: "Con bé đã đi chơi với baba của nó.

Anh ấy đối xử với Nhu Nhu rất tốt.

Con bé chỉ nói rằng nó muốn đến công viên giải trí và anh ấy đã đưa con bé đến đó.

Nhu Nhu đã mong chờ nó rất lâu rồi, và bây giờ cuối cùng nó cũng đã được đi đến đó.

"

Khi cậu đang hạnh phúc, thì những âm thanh của ấm nước đã làm cậu trở về hiện thực.

Ấm đun nước đang bốc khói, Lan Phi thoải mái ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, khuỷu tay chống trên thành ghế, chống cằm nhìn anh một cách thích thú.

"Tại sao anh không đi với nó?"

Cậu không thể nói rằng hắn và bạn gái hiện tại đã đưa Nhu Nhu cùng đi được, cậu chỉ có thể cười hai lần: "Tôi...!cần phải quay về để hoàn thành bản thảo."

Lan Phi ngẩng đầu nhìn hắn, không hỏi nữa, đứng dậy ấn nút nước sôi.

Một ấm trà nóng hổi được bưng lên, nhìn khây trà tao nhã như làm một bức tranh thơ, lông mày rũ xuống không có suy nghĩ gì, như là đang ở trên núi, chỉ muốn không gian yên tĩnh.

Pha một tách trà và uống nó một cách bình thường với một người bạn.

Cậu không còn gì để nói, vỗ vỗ ghế số pha dưới mông, hỏi: "Xem ra, lần trước tôi đến nhà cô không phải là cái ghế số pha này."

Lan Phi nhẹ nhàng nhấc nắp nồi lên, lấy sạch bột trà nổi trên miệng nồi, nhìn cậu sau đó đậy nắp lại, cười nói: "Có người nói với tôi là ngủ không ngon.

Nên tôi đã thay rồi."

Toàn thân cậu như chìm đắm vào cái sofa êm dịu này: "Thật sự rất thoải mái.

Nếu nó rẻ, thì tôi sẽ đổi."

Lan Phi đổ nước sôi lên ấm, nhàm chán một hồi, sau đó đổ thẳng nước sôi vào trong lòng cốc, từ trong ấm trà rót trà vào trong cốc, làm bộ vừa lòng, cười nói: "Muốn ngồi xuống đây đi."

Chiếc cốc nhỏ đặt trên khay trà, cậu dùng hai ngón tay xoay xoay vành cốc.

Lan Phi bị hắn làm cho buồn cười: "Đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi uống trà như thế này."

A Tá cũng là một người da mặt dày, không hề rụt rè chút nào, mỉm cười: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô pha trà.

Ngày nay giới trẻ thích uống cà phê, còn có.....!Anh ấy cũng thích cà phê.

Tôi đoán cô chắc cũng...."

Đỗ Triết thích uống cà phê, nhất định phải dùng hạt cà phê nghiền thành bột, mỗi lần đều là tự tay làm

"Này! 601! Khóa đã sửa xong rồi!"

Lan Phi khuôn mặt tươi cười, dừng lại nhìn thợ khóa đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ.

Cậu nhìn quanh tìm đồng hồ, mới phát hiện trà của Lan Phi đã pha được nửa tiếng, nhưng chỉ nửa giây cậu đã uống cạn.

"Ừm...!Tôi không biết pha trà.

Nếu được, tôi sẽ pha cafe để mời cô.

Cảm ơn." Cậu vừa nói vừa mở cửa đi ra.

Lan Phi tựa vào mép cửa ném cho hắn hai viên kẹo: "Bây giờ cậu còn nợ tôi một ly cà phê."

Cậu chưa kịp đáp lại, cô đã xua tay lạnh lùng: "Được rồi, hẹn gặp lại lần sau."

A Tá khó hiểu nhìn viên kẹo trắng xanh rơi ra từ tay, gia đình cô ấy có ai bị di chứng thiếu máu không? Anh chưa kịp suy nghĩ thì anh thợ khóa đã hét lên: "Cậu đã khiến tôi mất rất nhiều khách rồi.

Mau đưa tiền cho tôi, tôi phải về".

Cậu sợ hãi run lên, viên kẹo tuột khỏi ngón tay, khom người nhặt lên rồi đáp lại

Vào lật tủ tìm tiền, tiền vừa hết mà cậu đã quên rút.

Người thợ khóa đứng ở cửa nhìn cậu nhảy lên nhảy xuống, cuối cùng ông ta cũng biết cái gì gọi là "Chắp vá lại với nhau".

Cậu lấy ra 100 tệ ở khe giữa cửa tủ quần áo, 50 tệ giấu trong tủ giày, 50 tệ kẹp vào giá phía sau máy điều hòa, sau khi suy nghĩ, anh rút tờ 50 tệ đã nhàu nát từ trong tủ ra và Gấp lại cho gọn gàng, cậu vội vàng chạy đến chỗ thợ khóa và đưa nó bằng cả hai tay: "Đây là 350 = tệ, tôi xin lỗi đã làm chậm trễ việc của ông."

Thấy cách cậu móc tiền, người thợ khóa không lịch sự nên cầm tiền rồi phóng đi trên một chiếc xe máy điện loại nhỏ.

Cậu mở máy tính của mình và đăng nhập vào phần mềm liên lạc.

Người biên tập yêu cầu nội dung mà cấp trên muốn thay đổi với cậu

Bài thứ nhất: Hôm qua viết tới ba trăm chương vẫn cố gắng hoàn thành, hôm nay đến chương ba trăm lẻ lại ôm nhau vào lòng, cuộc yêu đương giường chiếu đến như một cơn lốc và khiến người ta không ngờ tới.

Bài thứ hai: Chương 25 vẫn đang làm, và Chương 26 phải bắt buộc có, hãy cho thêm một vài đường phụ để mở đường cho phía trước, hóa ra lại dễ trở mặt với nhau như vậy.

Bài thứ 3: Chương 68 sắp mở ra phần phiên ngoại, Thanh minh hoàng đế sẽ không lưu độc giả khi xuyên không, lưu lượng chưa đủ, xin mở đường cho cốt

truyện.

Sao lưu không đủ thì phải suy ngẫm về nó và làm việc chăm chỉ của chính mình.

=> 3 cái trên tạm bỏ qua đi, chứ nói thật, không dịch thì cộc lốc mà dịch thì cũng chả hiểu gì.

Tác giả thích thêm gì thì thêm làm gì thì làm vì nó là của người ta mà ????????

Khi những người khác bóp chết vở kịch và các bài luận cậu, không chỉ cốt truyện phải được làm sửa, mà cả logic cũng phải sửa.

Tuy nhiên cậu rất lạc quan, sẽ tự trêu chọc chính mình, đáng tiếc trang web này không thể viết tiếp, nếu không cậu sẽ cho người xem bọn viết rác khủng khiếp như thế nào.

Nó đã bị trì hoãn nửa ngày, và chỉ còn năm tiếng nữa là đến hạn nộp bản thảo, vì vậy cậu nhanh chóng di chuyển ngón tay của mình.

Cả ngày hôm nay, ngoại trừ một ly sữa đậu nành buổi sáng là trà ra thì cậu chẳng có gì trong bụng.

Liền tranh thủ đun một ấm nước sôi rồi đặt lên bàn cà phê ở xa, để khỏi lật đổ.

Đến 2:30 sáng, tất cả cuối cùng đã được gửi thành công đến người biên tập.

Người biên tập đã gửi ngay một biểu tượng cảm xúc ok.

A Tá tự hỏi liệu tài khoản của người biên tập có được nhiều người sử dụng cùng lúc không mà sao nó luôn hoạt động hoài vậy.

bất kể khi nào và ở đâu, các tài liệu thực sự dễ dàng được nhận.

Cậu đói và buồn ngủ đến mức không muốn nói "đói và no", xé mở gói mì bò cuối cùng với dưa cải, định nghỉ ngơi một lát cho nước sôi nhưng anh lại ngủ thiếp đi trên sô pha.

Trong mơ, cậu và Đỗ Triết đưa Nhu Nhu đến công viên giải trí chơi, Nhu Nhu nghịch ngợm và vui vẻ chơi đùa, lợi dụng khung cảnh trên cao bên ngoài trên vòng đu quay, cậu đã chụp một bức ảnh tập thể của một gia đình ba người, và Nhu Nhu ôm hai người họ, Đỗ Triết dựa vào người cậu, mỉm cười với vẻ thoải mái và tự nhiên.

"Này này...."

Đột nhiên đu quay trên không trung lắc lư, thân thể không ngừng run lên, nhẹ giọng kêu cứu, cầu cứu xung quanh, cậu cho rằng chính hắn muốn giết mình, những tấm ảnh đã chụp chung toàn bộ đều bị hắn cắt bỏ sạch, và đẩy cậu ra khỏi cabin đu quay.

Mông cậu thật là đau quá mà...!

Mở mắt ra là chân bàn cà phê đổ, cậu lăn ra khỏi ghế sofa.

Nhưng lại nghe có tiếng gõ cửa.

Nó giống hệt như tiếng gõ cửa đòi nợ lúc nửa đêm, đầu tiên là âm thầm kiểm tra, sau đó dùng búa đập mạnh đến mức sợ người khác không nghe thấy

Đang giật mạnh chiếc quần đùi bị tụt xuống do bị té, lộ ra nửa mông trắng như tuyết, cậu vừa vội vừa giật mình tính xem nhà còn lại bao nhiêu tiền, tiền nhét trong khe có đủ tiêu không, rồi ôm chặt lấy cái eo đau điếng của mình, cậu nhón gót, cố gắng hét lên: "Đây rồi."

Cửa mở ra cậu như chết lặng.

Món nợ đã lâu không trả hết, chủ nợ ở bên ngoài Chính là hai bảo bối của mình!

Đỗ Triết một tay giữ lấy cánh cửa sắt, trong mắt có vài tia máu đỏ, vẻ bất bình tĩnh

không giải thích được, môi mím chặt, trong mắt tràn đầy nước mắt.

Cậu thực sự sợ, nếu chớp mắt thì nước mắt sẽ lại rơi xuống

siết chặt hai tay, cậu quên giấu cảm xúc của mình.

Cậu biết miêu tả này có chút không tự chủ được, nhưng Đỗ Triết lúc này đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt mệt mỏi còn Nhu Nhu ngủ gục trên vai hắn.

Cậu vẻ mặt đau khổ, cũng không muốn tiếp tục để ý tới Đỗ Triết, huống chi là nhìn vẻ mặt đã mệt mỏi của hắn.

Đỗ Triết vẫn im lặng, sau đó an toàn đặt Rourou xuống, thấp giọng hỏi: "Tại sao cậu phải thay khóa?"

Giọng điệu không hề hung dữ, thậm chí còn ẩn chứa một tia ấm áp của buồn ngủ, nhưng cậu không có thời gian đắm chìm vào đó, ánh mắt tìm lý do khóc nhẹ, thản nhiên đáp: "Chìa khóa, bị hỏng rồi, phải thay.

Em sẽ đưa chìa khóa khác cho anh sau.

"

Trong giấc ngủ, Nhu nhu vẫn còn đang thút thít, ôm chặt Đỗ Triết không chịu buông ra, A Tá vẻ mặt đau khổ một hồi, vội hỏi: "Con bé bị sao vậy?"

Đỗ Triết phải lái xe chạy đường dài, lời nói vừa nặng nề vừa kiệt sức, giọng có hơi trầm thấp yếu ớt: "Nhu Nhu không quen ngủ ở bên ngoài."

Cậu nhàn nhạt thở dài một hơi, nhét vào trong tay một con búp bê bụ bẫm, lấy một ít khăn sạch lau mồ hôi trên ban công, lau đi những hạt mồ hôi trên lưng bảo bảo.

Nhân tiện, cẩn thận kiểm tra xem trên người cô có vết sẹo gì hay không, rồi cùng Đỗ Triết xác nhận lại: "Thật sự là do Nhu Nhu không quen ngủ bên ngoài?"

Đỗ Triết vốn đã mệt mỏi, nghe xong câu hỏi của cậu, nhướng mày hỏi: "Cậu nghĩ tôi sẽ làm con bé bị thương gì sao?"

Cậu giơ hai tay lên đầu hàng, tỏ ý sẽ im lặng, thấy Đỗ Triết buông xuống, ngón tay Nhu Nhu vẫn giữ chặt Đỗ Triết không dứt ra được, cậu cười cười hỏi: "Đêm nay anh ở lại với Nhu Nhu đi.

Ngủ ở đây, nếu sợ em vào thì anh có thể khóa cửa lại mà.

"

Không đợi Đỗ Triết trả lời liền cầm chăn của mình đi ra khỏi phòng, rồi từ trong phòng lấy ra một cái chăn khác, còn không quên giải thích: "Em vừa mới giặt xong vẫn chưa sử dụng nó."

Đỗ Triết nhướng mày, không nói không rằng mà lấy chăn từ tay cậu, sau khi cậu đi ra ngoài liền không khách sao bấm khóa cửa.

A Tá ở ngoài cửa thì thào: "Điều hòa chỉnh 25,5 độ vừa phải, Nhu Nhu người rất dễ đổ mồ hôi, lâu lâu phải nhớ lau mồ hôi cho con bé.

Nửa đêm Nhu Nhu hay khóc.

Lúc sau có lẽ cảm xúc sẽ không ổn định lắm."

Một lúc lâu sau, Đỗ Triết hừ một tiếng: "Biết rồi."

Biết rằng bản thân hắn cũng đang rất mệt, cậu không nói thêm nữa.

Cậu sợ rằng nếu bảo bảo có việc gì, thì sợ là hắn sẽ không nghe nên quyết định ngủ ở trước phòng khách.

Dọn chiếc chăn bông dày cộp ra khỏi phòng, dù đang là mùa hè nóng nực đang đến gần nhưng nửa đêm vẫn lạnh run người, từ khi mang thai và sinh con, cơ thể cậu chẳng bao giờ tốt.

Ánh sáng ảm đạm của ngọn đèn đường truyền đến cửa sổ, chăn bông được cậu trùm kín trên người trong đầu một mớ suy nghĩ hỗn độn.

Liệu Nhu Nhu có bị Vương Hy hành hạ không? Liệu Đỗ Triết có nói dối để bảo vệ Vương Hy rồi Nhu Nhu có bị thương bên trong nơi mà cậu không thể nhìn thấy không?

Tiền!!!

(Đang nghĩ về con gái cái nhảy qua tiền liền, thật khổ với não em thụ quá mà ????????)

Dấu chấm than phóng đại trong mắt cậu.

Đột nhiên, nhớ ra 50 tệ đã được đưa cho người thợ khóa lúc nãy.

Với 50 tệ, cậu có thể mua được rất nhiều mì gói để dành trong tủ.

A Tá đau lòng, muốn điên lên, đập ngực và hối hận.

Vậy thì có ích gì khi cậu phải chạy vài km để tìm một thợ khóa rẻ hơn năm mươi nhân dân tệ?!

Cậu tự thưởng cho mình hai cái tát, nhắc nhở mình đừng suốt ngày làm những chuyện không đáng có..