Chương 27 :
Sở Nghĩa không biết Tần Dĩ Hằng có phải đã học tập lĩnh vực sống cùng chồng rồi bỏ vào nghĩa vụ hôn nhân hay không, nếu có thì hắn học cũng quá nghiêm túc rồi đi. Ván thứ nhất, Tần Dĩ Hằng nói hắn trước tiên không đánh, chỉ xem Sở Nghĩa đánh trước , rồi hắn quan sát một chút, ván thứ hai thì thử sau. Sau đó. Bắt đầu cuộc đến bây giờ, Sở Nghĩa mỗi lần chọc cơ (1), mỗi lần nảy bóng, Tần Dĩ Hằng đều nhìn chằm chằm hắn . (1): cơ bi-a Ánh mắt nóng rực, quá rõ ràng. Sở Nghĩa không biết thời điểm Tần Dĩ Hằng muốn nhìn hắn chơi bóng đồng thời với học là như thế nào , cứ như vậy nhìn hắn. Xem thì cứ xem đi, bạn học Tần anh ít nhất cũng phải nhìn tay cùng cơ của tôi a, đây mới là trọng điểm học tập, nhìn chằm chằm vào mặt tôi không phải biện pháp a. Bất quá Sở Nghĩa nghĩ tới nghĩ lui cũng không dám nói ra, lấy hiểu biết của hắn đối với Tần Dĩ Hằng, Tần Dĩ Hằng ở trường là một học bá, tốt nghiệp lại tự mình nghiên cứu ra phần mềm, loại chỉ số thông minh này, kiểu này vạn nhất có khi lại là phương pháp của hắn. Sở Nghĩa nghĩ nếu chẳng may như thế là thành tự mình đa tình. Cho nên hai người cứ như vậy một người đứng, một người chơi, đến khi một ván này chơi xong. Sở Nghĩa một bên chơi một bên giải thích quy tắc, bóng bi-a chia làm hai nhóm có khoang và không có khoang(2), người chơi đánh bóng chạm vào bóng thuộc nhóm nào trước thì coi như chọn luôn nhóm đó. (2): Bóng bi-a không khoang màu là các quả 1-8, có khoang màu là 9-15. Bóng trắng không số là bóng cái. "Mặt khác, bóng số 8 nhất định phải đến cuối mới đánh ," Sở Nghĩa đem bóng số 8 chuyển đi: "Nếu là anh chưa đánh xong lại đánh tới bóng số 8, trực tiếp thua." Sở Nghĩa dựng cơ lên: "Anh hiểu chưa?" Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Rồi." Sở Nghĩa coi như đệ tử tốt Tần Dĩ Hằng đã học xong, đem mấy cây cơ cầm lại đây: "Hiện tại cùng em đánh một ván?" Tần Dĩ Hằng: "Được." Sở Nghĩa đi đến thả cây cơ xuống bên kia, nói với Tần Dĩ Hằng: "Anh chọn một cái đi, bên này có cái nhẹ, anh thích cái nào thì lấy cái đó." Ánh mắt Tần Dĩ Hằng quét một vòng, cuối cùng nhìn thẳng cái trên tay của Sở Nghĩa: "Có thể dùng của em không?" Sở Nghĩa thoáng ngẩn người, nhưng nhanh chóng đưa qua: "Có thể a, em tương đối thích nặng." Tần Dĩ Hằng nói: "Tôi cũng thích nặng." Sở Nghĩa cười rộ lên: "Vậy anh dùng cái này đi, em lại chọn cái khác." Sở Nghĩa đem bóng từ phía dưới lấy ra , dọn xong, thuận tiện cùng Tần Dĩ Hằng giải thích một chút chuẩn bị bóng như thế nào, sau đó hai người liền bắt đầu. Sở Nghĩa hỏi: "Anh muốn thử trước hay không?" Tần Dĩ Hằng cầm lấy vợt: "Được." Tần Dĩ Hằng vì thế đứng ở bên cạnh, cầm lấy cây cơ, cúi người xuống. Cái khí thế này, thoạt nhìn là đã học xong dáng đứng, Sở Nghĩa đứng ở một bên, cứ như vậy nhìn, cảm thấy Tần Dĩ Hằng đẹp trai quá mức. Hắn liếm liếm môi chờ mong, Tần Dĩ Hằng khi đánh bóng sẽ như vậy. Tần Dĩ Hằng tay vừa nhấc, đầu gậy màu lam đánh trúng quả bóng màu trắng, trong không khí truyền đến tiếng vang thanh thúy. Sau đó...... Hắn trượt cơ. (3) (3): Trượt cơ là khi phấn ở đầu da không đủ, đánh vào bóng cái bị trơn làm lệch hướng; hoặc người mới chơi đẩy cơ không chuẩn lực làm bóng cái bị lệch hướng. "Ách......" Hả? Sở Nghĩa cầm lấy gậy đi qua, ghé người vào bàn một chút, chỉ vào cơ của Tần Dĩ Hằng: "Cái này nên đánh vào giữa , không thể quá đi xuống, bằng không bóng sẽ trượt." Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Ừ." Sau đó Tần Dĩ Hằng lại bắt đầu. Quả bóng màu trắng lần này được đánh ra rất tốt, hơn nữa vận khí tốt lắm đưa được một quả bóng khoang màu vào lỗ. Tần Dĩ Hằng quay đầu cười cười với Sở Nghĩa, Sở Nghĩa lập tức giơ ngón tay cái khen hắn. Sau đó, Tần Dĩ Hằng liền đứng một bên. Sở Nghĩa: "Tiếp tục a." Tần Dĩ Hằng nghi hoặc: "Vẫn là tôi?" Sở Nghĩa: "Đúng vậy, bởi vì anh vào được bóng cho nên vẫn là anh." Tần Dĩ Hằng gật gật đầu. Lần này hắn đã có điểm quen, cũng thật nhanh mà tìm được cầu, nhanh chóng đánh đi vào. Nhưng mà. Sở Nghĩa: "Cái kia, sao anh lại đánh trúng quả một màu?" Tần Dĩ Hằng: "Cái gì một màu?" Sở Nghĩa: "......" Vì thế hắn lại giải thích một lần nữa, bóng khoang và bóng một màu một lần nữa... Sở Nghĩa rất nghi hoặc, hắn vừa rồi rõ ràng tất cả đều đã nói qua. Cho nên Tần Dĩ Hằng đứng nửa ngày, một bộ đệ tử tốt nghiêm túc nhìn hắn, rốt cuộc đã nghe được cái gì? Nhìn cái gì? Bất quá cũng may dần dần, bóng đi vào càng ngày càng nhiều, Tần Dĩ Hằng cũng càng ngày càng giỏi. Bởi vì Tần Dĩ Hằng là lần đầu tiên, Sở Nghĩa cố tình thả điểm nước, tiến tiến thối lui, bảo trì chênh lệch ở con số hai. Nhưng hắn không nghĩ tới, Tần Dĩ Hằng khi đang vào chỉ còn ba quá bóng nữa, hắn đột nhiên dừng. Tần Dĩ Hằng hỏi Sở Nghĩa: "Em có phải đang nhường tôi hay không?" Sở Nghĩa lập tức liền: "Em không có a." Tần Dĩ Hằng biểu tình phi thường không tin: "Em vừa nãy một mình đánh nhanh hơn." Xét thấy Sở Nghĩa là bé ngoan rất ít nói dối, lập tức đầu óc hắn trống rỗng, hoàn toàn không biết nên nói thế nào cho việc này qua đi. Cho nên hắn đành phải thừa nhận: "Em có làm." Sau đó hắn nhìn đến Tần Dĩ Hằng bất đắc dĩ mà nhìn hắn một cái: "Không cần." Sở Nghĩa lập tức gật đầu: "Vầng." Sau đó hắn lại nói thêm một câu: "Như vậy chúng ta có thể chơi lâu một chút, bây giờ chúng ta chơi lại." Tần Dĩ Hằng nghe xong ngược lại là cười rộ lên: "Lại đây." Sở Nghĩa không rõ nội tình, liền ngoan ngoãn đi qua, Tần Dĩ Hằng xoa nhẹ đầu hắn, nhẹ giọng: "Như thế nào lại ngoan như vậy? A?" Sở Nghĩa giương mắt nhìn hắn, suy nghĩ nửa ngày, không biết chính mình ngoan ở chỗ nào. Thừa nhận sai lầm? Hắn lại không phải con nít, thừa nhận sai lầm cũng không có gì, vì sao cần phải được khen? Sở Nghĩa chỉ có thể đáp: "Ân." Sau đó bên tai dần dần đỏ. Tần Dĩ Hằng lại trêu chọc hắn. Ván thứ nhất rất hiển nhiên là Sở Nghĩa thắng, ván thứ nhất sau khi chấm dứt, Trần Kiệt cũng đi tới, cầm tới hai bình rượu đặt ở một bên trên bàn. "Thế nào?" Trần Kiệt giúp Sở Nghĩa mở rượu, "Lâu như vậy không có tới, ngượng tay sao?" "Còn tốt đi," Sở Nghĩa nhận rượu, chỉ một chút Tần Dĩ Hằng: "Anh ấy tay mới." Trần Kiệt cười, cùng Sở Nghĩa chạm bình: "Khi dễ người mới a." Sở Nghĩa lắc đầu: "Nào có, là dạy anh ấy a." Mắt thấy Trần Kiệt muốn giúp Tần Dĩ Hằng mở rượu, Sở Nghĩa vội vàng ngăn tay Trần Kiệt, hỏi Tần Dĩ Hằng: "Anh uống rượu hay uống nước?" Tần Dĩ Hằng nhìn chằm chằm tay Sở Nghĩa nắm tay Trần Kiệt , âm thanh thấp xuống: "Nước." Trần Kiệt a một tiếng, thả bình rượu xuống: "Tôi đi lấy nước cho anh" Sở Nghĩa một lần nữa cầm lấy gậy, cùng Tần Dĩ Hằng chơi ván thứ hai. Khi hắn đang nhặt từng viên dưới bàn, đột nhiên nghe Tần Dĩ Hằng hỏi: "Em có bao nhiêu quan hệ bạn bè tốt?" Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: "Chỉ quan hệ tốt?" Tần Dĩ Hằng: "Như Trần Kiệt vậy." Sở Nghĩa: "Rất nhiều." Tần Dĩ Hằng khẽ nhíu một chút mi, lại hỏi: "Các em thường xuyên đụng chạm vào nhau vậy sao?" Sở Nghĩa lại nghĩ nghĩ. Ở trong mắt Sở Nghĩa trong mắt đụng chạm một tí cũng không phải chuyện gì, nam nhân mà, tứ chi tiếp xúc không phải rất bình thường sao. Nhưng là nếu Tần Dĩ Hằng hỏi. "Chắc vậy." Sở Nghĩa nói. Hắn cảm thấy, người như Tần Dĩ Hằng có khiết phích lại là người cao lãnh như vậy, cùng người khác đụng chạm một tí hình như là có điểm khó có thể lý giải. Cho nên Sở Nghĩa nói xong lại bổ sung: "Giữa bạn bè đều như vậy." Tần Dĩ Hằng nhàn nhạt ừ một tiếng. Sở Nghĩa có chút đoán không ra người nam nhân này, đơn giản hỏi: "Làm sao vậy?" Tần Dĩ Hằng: "Không có việc gì." Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, tự mình đa tình nhỏ giọng thử một câu: "Nếu anh cảm thấy không thoải mái, em có thể chú ý một chút, khắc chế một chút." Dù sao cũng là người đã kết hôn, Sở Nghĩa cảm thấy Tần Dĩ Hằng là muốn nói hắn chú ý cử chỉ và hành động hằng ngày một chút? Quả nhiên, Tần Dĩ Hằng nghe thấy hắn nói như vậy , tay đang đánh liền dừng lại, quay đầu nhìn Sở Nghĩa: "Được." Sở Nghĩa gật đầu . Cho nên, vợ chồng hợp pháp, thói quen sinh hoạt tương đồng, cùng Tần Dĩ Hằng kinh doanh hôn nhân? Sở Nghĩa nghiêng đầu nghĩ nghĩ. Giống như cũng không phải không thể lý giải, thói quen sinh hoạt tương đồng, sinh hoạt đụng chạm nên giảm bớt. Khá tốt. Chờ Trần Kiệt lại lần nữa quay lại, Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng ván thứ hai đã bắt đầu rồi. Hắn đặt ly nước lên trên bàn, nhìn thoáng qua, "quào" một tiếng: "Tiên sinh của cậu thật là lần đầu tiên chơi sao? Chơi không tồi a." Sở Nghĩa cười rộ lên: "Anh ấy trước đây học gì cũng rất nhanh, rất thông minh." Trần Kiệt nha một tiếng: "Nghĩ ngơi sao." Hắn tới gần Sở Nghĩa một chút: "Cậu uống nước không?" Sở Nghĩa lắc đầu: "Không uống." Sở Nghĩa nói xong phát giác Tần Dĩ Hằng đang nhìn hắn, lúc này mới nhận ra mình cùng Trần Kiệt đứng cạnh nhau khá gần. Hắn liền bất động thanh sắc xích ra. Trần Kiệt không phát hiện có gì dị thường, nghiêm túc nhìn Tần Dĩ Hằng chơi bóng, còn rất thưởng thức: "Không tồi a." Trần Kiệt đi đến bên cạnh Sở Nghĩa: "Các cậu gần đây đều không lại đây, ai cũng đều rất bận." Sở Nghĩa: "Đang cuối năm, chờ sang năm, đầu năm khả năng sẽ có thời gian rảnh." Trần Kiệt: "Đến lúc đó gọi mọi người tới tụ tập." Sở Nghĩa: "Được a." Sở Nghĩa nói xong câu này, đã tiến xong cầu thứ ba, đang đánh ở cầu thứ tư. Trần Kiệt nhìn khoảng cách càng đánh càng lớn đánh, nhịn không được nói câu: " Cậu thật sự không nhường tiên sinh của cậu." Sở Nghĩa cúi người, liếc mắt nhìn Tần Dĩ Hằng đang uống nước một cái: "Anh ấy không cho tớ nhường." Trần Kiệt cười rộ lên, âm thanh có chút lớn nói với Tần Dĩ Hằng, an ủi hắn: "Sở Nghĩa chơi bóng bàn rất lợi hại, rất ít có người đánh thắng được cậu ấy." Tần Dĩ Hằng đối với Trần Kiệt gật đầu khẽ cười. Trần Kiệt lại đến gần Sở Nghĩa, lặng lẽ nói với hắn: "Tiên sinh của cậu thật cao lãnh." Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: "Nhưng là người rất tốt." Trần Kiệt cười rộ lên: "Đúng đúng đúng, thật là không nói lại được." Tần Dĩ Hằng uống xong nước liền đi tới, bên này Sở Nghĩa rốt cuộc cũng kết thúc, đang chờ Tần Dĩ Hằng. Bất quá Tần Dĩ Hằng không có vội vã cầm lấy gậy, mà là nói với Sở Nghĩa : "Không nghe em nói qua là em biết chơi bi-a." Sở Nghĩa a một tiếng: "Tốt nghiệp xong thì không thường chơi." Tần Dĩ Hằng hỏi hắn: "Muốn chơi có thể mua một cái bàn để trong nhà." Sở Nghĩa xua tay: "Không cần đầu." "Mua một cái để trong nhà?" Trần Kiệt bên cạnh nghe liền kinh ngạc: "Tốt như vậy sao?" Hắn ngược lại đối với Tần Dĩ Hằng nói: "Vị nhà anh này vào thời điểm đại học cực thích chơi bi-a." Tần Dĩ Hằng nghe xong quay đầu nhìn Sở Nghĩa. Sở Nghĩa nói tiếp: "Khi đó là rất thích." Trần Kiệt tiếp tục nói: "Sau đó không bao nhiêu người đánh thắng được hắn, hắn cảm thấy không thú vị, không chơi nữa." Trần Kiệt lại hỏi hắn: "Bi-abây giờ còn chơi không?" Sở Nghĩa lắc đầu: "Cũng rất ít chơi." Trần Kiệt buông tiếng thở dài: "Mọi người đều có sinh hoạt của chính mình." Sở Nghĩa cười cười. Hai người bọn họ cứ như vậy nói chuyện phiếm, nhưng cả quá trình Tần Dĩ Hằng chỉ thất thần cầm gậy ngắm. Giống như có tâm sự, thật lâu mới đánh. Bởi vì thời gian đã không còn sớm , Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng chơi thêm ba lần rồi kết thúc. Sở Nghĩa cùng Trần Kiệt nói hẹn gặp lại, cũng thuận miệng hẹn ngày gặp lại. Trên đường trở về, Sở Nghĩa có một cảm giác rất mãnh liệt là Tần Dĩ Hằng hình như đang không vui. Nhưng bởi vì Tiểu Trần cũng đã đến, Sở Nghĩa không hỏi cũng không có nói. Cho nên này một đường này hai người đều không có nói chuyện, an an tĩnh tĩnh mà về nhà. Chờ vô trong nhà rồi, Sở Nghĩa đóng cửa lại, mở đèn lên, Tần Dĩ Hằng rốt cuộc mở miệng. "Cùng tôi tới thư phòng." Tần Dĩ Hằng nói. Sở Nghĩa có một dự cảm lo lắng, nhưng vẫn là đáp ân một tiếng, cùng Tần Dĩ Hằng lên lầu. Làm sao vậy? Tới thư phòng rồi, Tần Dĩ Hằng từ trên kệ sách lấy ra một cái phong thư, đưa cho Sở Nghĩa. Sở Nghĩa nghi hoặc mà nhận lấy, nghe Tần Dĩ Hằng nói: "Mở ra." Sở Nghĩa mở ra, lấy ra bên trong là một tờ giấy. Nguyên lai là hắn tờ giấy lúc trước hắn điền yêu thích của mình. Hắn còn tưởng rằng là cái gì , lại long trọng mà để ở bao thư. Sở Nghĩa ngẩng đầu nhìn Tần Dĩ Hằng: "Làm sao vậy?" Sở Nghĩa hỏi xong mở tờ giấy ra, Tần Dĩ Hằng mở miệng nói chuyện: "Em không có điền bóng bàn vào đây." Sở Nghĩa dừng một chút. Tần Dĩ Hằng: "Còn có bi-a." Tần Dĩ Hằng lại nói: "Nhưng tôi cảm thấy là em thích chơi bi-a." Sở Nghĩa nuốt nuốt nước miếng: "Bởi vì lâu lắm không chơi, lúc ấy liền quên mất." Tần Dĩ Hằng lại hỏi: "Vậy bi-a đâu?" Sở Nghĩa cúi đầu nhận sai: "Em quên mất." Tần Dĩ Hằng giống như có điểm không vui: "Hiện tại bổ sung vào đi thôi, nghĩ lại, tận lực chu toàn." Sở Nghĩa ngoan ngoãn gật đầu: "Được." Tần Dĩ Hằng nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Sở Nghĩa, tôi không hy vọng người khác so với tôi hiểu biết em nhiều hơn ."