Không Cẩn Thận Liền Cùng Bình Dấm Chua Kết Hôn Rồi

Chương 30

Chương 30:

Tần Dĩ Hằng vừa rời nhà không bao lâu liền gửi cho Sở Nghĩa một tin nhắn, nói hắn đã lên máy bay.

Sở Nghĩa trả lời từ được, sau đó nói đi đường cẩn thận.

Sở Nghĩa trả lời xong tin nhắn, rồi lướt lên trên.

Hắn cùng Tần Dĩ Hằng nói chuyện phiếm nội dung không nhiều lắm, phần lớn đều rất nhạt nhẽo, nhưng vô vị như vậy, Sở Nghĩa vẫn nhìn thật lâu.

Nhìn đến khi thật sự không còn gì để xem, Sở Nghĩa mới thoát ra ngoài, nhìn thấy trang xã hội của hắn có điểm đỏ, thuận tiện bấm vào, không quá khéo là Chương Khải vừa đăng tin lên.

Hắn chụp đường đầy tuyết, sau đó có định vị tại một thành phố phía bắc, viết "Lạnh muốn đông chết người."

Sở Nghĩa nở nụ cười, bấm mở WeChat của Chương Khải .

Sở Nghĩa: Lại đi công tác?

Chương Khải: Đúng vậy, lạnh chết tớ, còn có tuyết rơi, tuyết còn lớn. Sao cậu dậy sớm như vậy?

Sở Nghĩa: Tần Dĩ Hằng hôm nay đi công tác.

Chương Khải: Tớ hỏi cậu hôm nay sao lại dậy sớm như vậy, cậu lại nói với tớ Tần Dĩ Hằng đi công tác?

Sở Nghĩa: Ai, không phải. Anh ấy phải dậy sớm ngồi xe, tớ bị anh ấy đánh thức a.

Chương Khải: Trời xanh a. Ông trời muốn đông chết con "cẩu" này, đến cậu cũng muốn đông luôn con "cẩu" này a.

Sở Nghĩa: Ha ha ha ha

Chương Khải: Bất quá, bị đánh thức như thế nào, sẽ không sáng sớm tinh mơ ... Hả? Hả? Hả?

Sở Nghĩa: Làm gì có. Chẳng qua chỉ hôn một cái, buổi sáng tớ còn giúp anh ấy thắt cà vạt.

Chương Khải bên kia phẫn nộ mà đánh dấu chấm than.

Chương Khải: Chính anh ta không có tay sao! Tớ không muốn sống nữa.

Sở Nghĩa tiếp tục khoe: Tớ thắt cùng việc anh ấy tự thắt làm sao giống nhau.

Chương Khải gửi đến icon khóc lóc.

Chương Khải: Sở Nghĩa cậu thay đổi, cậu trước kia không phải như thế này. Nhìn cậu hiện tại khoe khoang như vậy, tớ thật hâm mộ a.

Chương Khải: Tớ cũng muốn yêu đương.

Chương Khải: Tớ cũng muốn kết hôn.

Sở Nghĩa: Cậu sẽ có thôi. Bất quá tớ có chuyện muốn hỏi, cậu cảm thấy tớ có thích Tần Dĩ Hằng không?

Chương Khải: Đệt!

Chương Khải: Cậu như thế này còn không phải thích? Vậy cậu nói xem thế nào mới là thích?

Sở Nghĩa ngẩng đầu nghĩ nghĩ, cười rộ lên.

Sở Nghĩa: Tốt thôi. Có thể là cảm thấy quá nhanh.

Chương Khải: Mau thích, hay chậm thích, đều là thích. Cậu hiện tại hẳn là mới thích một chút, lão công cậu đối với cậu thật quá tốt.

Người nói qua nhiều chuyện yêu đương quả là không giống nhau.

Sở Nghĩa: Là sao

Chương Khải: Không cần phiền não chuyện này được không. Thích lão công của mình thì có cái gì chứ, hơn nữa chuyện này cùng thời gian có cái quan hệ gì. Thích sớm hay thích muộn đều là thích.

Chương Khải: Thích thì tốt.

Chương Khải: Không thích mới làm khó cậu.

Chương Khải: Không thích thì ở chung rất khó.

Sở Nghĩa: Cũng đúng.

Cũng đúng.

Bắt đầu thích Tần Dĩ Hằng xác thật là có chỗ tốt.

Ít nhất hắn hiện tại không cảm thấy cùng Tần Dĩ Hằng ở bên nhau rất xấu hổ, còn rất thích.

Vậy là thích đi.

Chỉ là.

Sở Nghĩa: Nhưng là anh ấy không thích tớ a. Không phải nói yêu đơn phương rất khổ sao? Yêu thầm cũng rất khổ.

Chương Khải: Vậy cậu nói cho anh ấy a. Tìm thời gian thích hợp, bầu không khí thích hợp bầu, địa điểm gì đó, rồi thông báo.

Sở Nghĩa tưởng tượng một chút.

Sở Nghĩa: Có điểm không được.

Sở Nghĩa: Anh ấy hình như không phải loại người cần yêu đương, nhìn qua chỉ giống tôn trọng tớ như khách, tớ sợ nếu cho anh ấy biết, anh ấy sẽ ghét bỏ tớ.

Chương Khải: Cái gì?

Chương Khải: Hai người không phải thường xuyên cái kia sao? Anh ấy sao lại ghét bỏ cậu được?

Sở Nghĩa biết Chương Khải không hiểu, cậu ta nếu không tiếp xúc Tần Dĩ Hằng, rất khó có thể giải thích.

Sở Nghĩa: Nói như thế nào đây.

Sở Nghĩa: Là nhu cầu nam nhân, cậu hiểu không.

Chương Khải: A

Chương Khải đã hiểu.

Sở Nghĩa: Hơn nữa anh ấy thích chủ động, thích khống chế.

Chương Khải: Vậy cậu cũng chủ động đi.

Sở Nghĩa lại suy nghĩ một chút.

Sở Nghĩa: Tớ không dám.

Hắn vẫn có điểm sợ Tần Dĩ Hằng, Tần Dĩ Hằng chỉ cần đúng đắn mà liếc hắn một cái, hắn liền cảm thấy sợ hãi.

Sở Nghĩa: Anh ấy hình như không thích mình thuộc thế bị động.

Sở Nghĩa nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười rộ lên.

Sở Nghĩa: Tớ đã từng có ý đồ đùa với anh ấy.

Sở Nghĩa: Thất bại

Sở Nghĩa: Hơn nữa anh ấy như vậy, nếu đi theo đuổi. Nhất định rất tuyệt tình.

Tần Dĩ Hằng cự tuyệt chìa khóa nhà của Sở Nghĩa , còn cùng hắn phân rõ giới hạn.

Sinh hoạt có thể ở cùng nhau, nhưng công việc không thể quấy rấy, ở nhà không thể ngồi cùng nhau làm việc.

Có thể cùng nhau ngủ , nhưng không thể đụng vào hắn, không thể động, không thể phát ra âm thanh, không thể quấy rầy hắn.

Sở Nghĩa chỉ tổng kết một chút như vậy, đầu liền muốn đau.

Sở Nghĩa: Suy nghĩ một chút, thật khổ a. Thôi bỏ đi, như bây giờ cũng tốt.

Sở Nghĩa đột nhiên nghĩ tới biệt hiệu cao lãnh như đóa hoa của Tần Dĩ Hằng .

Có thể lấy được biệt hiệu cao lãnh như đóa hoa như vậy, bản thân, cũng rất lạnh lùng đi.

Tần Dĩ Hằng đúng là rất lạnh lùng.

Chương Khải: Như vậy sao. Tớ không quá hiểu biết anh ấy.

Chương Khải: Bất quá lão công cậu đối với cấu rất tốt a.

Sở Nghĩa: Tớ đã nói rồi, tích cách anh ấy chính là như vậy.

Sở Nghĩa: Muốn làm tốt trong mỗi một sự kiện hay sinh hoạt. Bao gồm hôn nhân.

Chương Khải: Đúng đúng đúng.

Chương Khải bên kia tạm dừng vài giây, đột nhiên bắt đầu an ủi.

Chương Khải: Kỳ thật bây giờ cũng không tồi. Cậu xem các cậu rất ngọt a.

Chương Khải: Tính cách anh ấy như vậy cũng là tính cách tốt a, có phải hay không. Ít nhất phương diện tình cảm chỉ đối với cậu như vậy.

Chương Khải: Còn có, nếu hai người đã kết hôn, cậu còn có cơ hội rất nhiều a. Cậu không thổ lộ được, cậu có thể theo đuổi anh ấy a.

Chương Khải: Nhiệt liệt lên, hòa tan một viên băng lạnh.

Sở Nghĩa phụt một tiếng cười rộ lên.

Chương Khải tiếp tục: Sở Nghĩa cậu là ai a.

Chương Khải: Lúc trước chỉ tùy tiện vung tay lên, một đống trai gái xếp hàng đợi cậu sai khiến.

Chương Khải: Đừng nói lúc trước, hiện tại cũng vậy.

Sở Nghĩa:......

Sở Nghĩa: Khoa trương.

Chương Khải: Nghe ca.

Chương Khải: Thích liền theo đuổi. Sợ bị phát hiện thì yên lặng mà theo đuổi, đuổi đến lúc anh ấy tỏ tình với cậu.

Chương Khải: Tin ca, một ngày nào đó. Lão công cậu nhất định sẽ yêu cậu!

Chương Khải: Ca để lời nói ở chỗ này.

Chương Khải: Anh ấy không yêu cậu, tớ phát sóng trực tiếp ăn cái bàn.

Sở Nghĩa cười rộ lên: Thôi đi

Sở Nghĩa: Cậu thiếu nợ bao nhiêu cái bàn chưa có ăn.

Chương Khải: Cậu không giống.

Sở Nghĩa: Đúng đúng đúng.

Chương Khải: Được rồi, tớ phải làm việc.

Chương Khải: Theo đuổi anh ấy. Có yêu cầu gì, tìm ca, theo đuổi người ca có kinh nghiệm.

Sở Nghĩa: Được được được.

Chương Khải cuối cùng gửi một cái icon, rồi đoạn đối thoại này liền kết thúc.

Hôm nay Sở Nghĩa khó được việc tới phòng làm việc rất sớm, so với Dung Dung cùng Tiểu Triển còn sớm hơn, cho nên hai vị nhân viên đến lúc tới, phát hiện cửa đã mở, thiếu chút nữa cho rằng trộm vào.

Sau đó bọn họ liền thấy được ngồi ở đại sảnh nhìn điện thoại ngây ngô cười là Sở Nghĩa.

Dung Dung mở miệng trước: "Lão đại sớm a."

Sở Nghĩa ngẩng đầu lên: "Sớm."

Dung Dung hỏi: "Hôm nay sao lại đến sớm như vậy?"

Sở Nghĩa nói: "Vị trong nhà hôm nay đi công tác."

Dung Dung cùng Tiểu Triển không giống Chương Khải, bọn họ lập tức là có thể từ câu nói của Sở Nghĩa thu được công tác.

Vị trong nhà đi công tác, cho nên anh cũng dậy sớm.

Tại sao vậy chứ?

Dung Dung kích động : "Lão đại, anh cùng bạn trai ở chung a!"

Sở Nghĩa đang lo chuyện kết hôn làm sao nói ra, nếu Dung Dung đã hỏi như vậy, Sở Nghĩa đơn giản nói: "Không cẩn thận cùng anh ấy kết hôn."

Dung Dung: "A!!!!! Lão đại anh thế mà đã kết hôn rồi! Chuyện khi nào?"

Sở Nghĩa đơn giản khái quát một chút chuyện xưa cho bọn họ : "Lần đầu tiên anh ấy lại đây vào ngày đó kỳ thật là chúng ta đi dăng ký kết hôn, chúng ta hơn một tháng trước quen biết."

Tiểu Triển cầm sandwich, còn chưa có nuốt xuống liền nở nụ cười: "Lão đại không tử tế, vị kia tiên sinh tới đến bao nhiêu lần, mà anh đến bây giờ mới nói cho chúng em biết."

Sở Nghĩa: "Chỉ là đăng ký kết hôn, cho nên mới không nói, anh tính đợi đến lúc làm hôn lễ thì mời hai em."

Bữa sáng Dung Dung trong tay đột nhiên cảm giác không còn ngon nữa.

"Lão đại đã kết hôn a," nàng vừa vui vẻ vừa khổ sở: "Tiên sinh của lão đại đẹp trai như vậy, cùng anh thật xứng đôi"

Tiểu Triển: "Tôi lúc ấy nói có hy vọng a, hai người hợp tác gì đó, lão đại cùng ai lại hợp tác như vậy."

Sở Nghĩa cười cười.

Dung Dung đột nhiên hỏi: "Lão đại em có thể tám một câu không?"

Sở Nghĩa: "Không thể."

Dung Dung: "Vậy thôi."

Không phải Sở Nghĩa không cho bát quái, chỉ là thật sự là bọn họ không có gì để đem đi nói cả.

Không phải chỉ là chuyện tình một đêm, sau đó kết hôn thôi.

Dung Dung cũng không thèm để ý, gào gào hai tiếng: "A, em phải chậm rãi, tin tức này quá kinh bạo," sau đó cô nương này còn chưa hoãn đến hai giây, đột nhiên lại nói: "Lão đại, nếu hai người đến lúc kết hôn cần dùng hoa, nhớ rõ tới chỗ em mua nha."

Sở Nghĩa cười rộ lên: "Đương nhiên."

Dung Dung: "Vâng!"

Tiểu Triển ở một bên cũng ngây ngô cười: "Nguy rồi, vậy em nên giúp lão đại cái gì bây giờ?"

Sở Nghĩa nói nhiệm vụ: "Như vậy đi, đồ thiết kế của hôn lễ, em có thể bao không?"

Tiểu Triển lập tức càng vui vẻ , vỗ ngực: "Cứ để em lo!"

Hàn huyên vài phút, Sở Nghĩa lại cầm cặp đi vào văn phòng của mình.

Bởi vì thời tiết rất lạnh, người đến cố vấn đến phòng làm việc dần dần ít đi, ngược lại người trên WeChat của Sở Nghĩa càng ngày càng nhiều.

Cho nên WeChat của Tần Dĩ Hằng rất mau liền trôi xuống dưới.

Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, đơn giản đem Tần Dĩ Hằng đi lên vị trí trên cùng.

Hắn nếu tính muốn theo đuổi Tần Dĩ Hằng, vậy Tần Dĩ Hằng cũng coi như là khách của hắn.

Là khách hàng quan trọng nhất.

Một buổi sáng, Sở Nghĩa đều đem thời gian vào cái trương đồ, rốt cuộc chờ đến khi khách hàng vừa lòng, Sở Nghĩa mới lưu lại, bỏ thêm cái logo, gửi lên vòng bạn bè.

Hắn đi ra ngoài rót ly nước rồi quay lại, thời gian mới đến một phút đồng hồ, hắn đã có được rất nhiều like cùng bình luận.

Sở Nghĩa vốn chỉ muốn nhìn một chút rồi thoát ra, nhưng hắn phát hiện chỗ like, có một ảnh đại diện rất quen thuộc.

Tần Dĩ Hằng like cho hắn.

Nhiều ngày như vậy , Tần Dĩ Hằng là lần đầu tiên like cho hắn.

Có thể là buổi sáng mới vừa được Chương Khải xác nhận mình có điểm thích Tần Dĩ Hằng, vừa rồi hắn còn để lên phía trên cùng, giờ chỉ cần một cái like này, Sở Nghĩa đột nhiên vui vẻ hẳn lên.

Thời gian nhàm chán, hắn mở trình duyệt ra, bắt đầu tìm tòi, làm sao để theo đuổi một người.

Phương pháp trên mạng hoa hoè loè loẹt, hoa cả mắt, Sở Nghĩa lập một cái văn bản mới, tùy tiện tìm một web copy lại, rồi dán vào văn bản.

Nhưng cái việc này xem nhiều, liền có chút tẻ nhạt vô vị.

Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, lại thay đổi từ tìm kiếm, làm sao để theo đuổi lão công của mình.

Nhưng không quá khả quan chính là, cái vấn đề này trên mạng, đến cả một cái cũng không có.

Cái sát nghĩa nhất chính là "Làm như thế nào để khiến người mình thích trở thành lão công của mình?"

Câu hỏi của Sở Nghĩa là thuộc về trực tiếp nhảy vọt đến quá trình ở giữa , sau đó lại quay lại cảm thụ quá trình đầu tiên một chút.

Chỉ do rãnh rỗi mà hoảng loạn.

Sở Nghĩa nghĩ xong tự mình nở nụ cười.

Đáp án trên mạng góp nhặt lại được không ít, hắn tắt trang web đi sau đó lại lần nữa sửa sang lại một chút, nhóm 1234 chờ, sau đó đem tên văn bản đổi thành 《 không biết khi nào sẽ làm nên chuyện 》.

Trực tiếp đặt ở bên ngoài màn hình máy tính, góc trên bên phải đơn độc một chỗ.

Sở Nghĩa cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, đột nhiên bắt đầu theo đuổi người, còn là theo đuổi người đã trở thành lão công của hắn, nghĩ đến là thấy kỳ quái.

Trước cứ để đó đi.

Không chừng sẽ có lúc dùng tới.

Theo đuổi Tần Dĩ Hằng.

Làm Tần Dĩ Hằng thích hắn.

Nghe tới liền thấy rất khó.

Mặt trời mọc mặt trời lặn, làm việc một ngày lại kết thúc.

Sở Nghĩa cuối cùng cũng về nhà, cũng cọ tới cọ lui đợi thời gian đến 11 giờ.

11 giờ, Tần Dĩ Hằng hẳn là đã làm việc xong rồi đi.

Vì thế Sở Nghĩa nằm lên giường, khụ khụ, mở điện thoại, gọi điện thoại.

Từ lúc đi tìm số đến lúc gọi điện, trái tim Sở Nghĩa đều thịch thịch thịch nhảy.

"Hửm!." Bên kia đột nhiên truyền tới âm thanh.

"Ân?" Sở Nghĩa nghi hoặc: "Nhanh như vậy liền nhận, em còn chưa có nghe được âm thanh chờ."

Tần Dĩ Hằng: "Đang đợi điện thoại em."

Sở Nghĩa a một tiếng, trái tim nhảy càng nhanh.

Thật không trách hắn nhanh như vậy đã có hảo cảm.

Là Tần Dĩ Hằng ép hắn.

Sở Nghĩa trấn định một chút: "Anh làm việc xong rồi sao?"

Tần Dĩ Hằng: "Chưa hẳn."

Sở Nghĩa: "Còn đang làm việc?."

"Ừ," Tần Dĩ Hằng âm thanh trầm thấp, bối cảnh yên tĩnh, thật giống như có người ở bên cạnh: "Sắp xong rồi."

Sở Nghĩa: "Anh đang ở khách sạn sao?"

Tần Dĩ Hằng: "Ở khách sạn."

Sở Nghĩa: "Vậy là tốt rồi."

Sở Nghĩa vuốt chăn, nhấp môi.

Giống như không có chuyện gì.

Nên tán gẫu cái gì đây?

"Em thì sao?" Tần Dĩ Hằng bên kia hỏi hắn: "Tắm chưa?"

Sở Nghĩa: "Em tắm rồi, chuẩn bị đi ngủ."

Tần Dĩ Hằng: "Ừm."

Lại tẻ ngắt.

Thích cũng không thể tránh được việc không có chuyện gì để nói.

Sở Nghĩa: "Vậy em không quấy rầy anh làm việc nữa."

Tần Dĩ Hằng: "Được."

Sở Nghĩa: "Em đi ngủ trước, anh nhớ đi ngủ sớm một chút."

Tần Dĩ Hằng: "Được."

Sở Nghĩa: "Vậy em cúp máy nha."

"Chờ một chút." Tần Dĩ Hằng đột nhiên gọi hắn lại.

Sở Nghĩa hỏi: "Làm sao vậy?"

Tần Dĩ Hằng: "Nói ngủ ngon với tôi."

Sở Nghĩa tim đập bộp một tiếng, nhỏ giọng: "Ngủ ngon."

Tần Dĩ Hằng: "Xưng hô đâu?"

Sở Nghĩa toàn thân nóng lên: "Lão công ngủ ngon."

Tần Dĩ Hằng: "Ngủ ngon."

Sở Nghĩa muốn khóc.

Tần Dĩ Hằng anh đùa chết em đi.