Chương 37:
Sở Nghĩa tạm thời đem cảm xúc kỳ quái của Tần Dĩ Hằng đỗ lỗi cho quà tặng của Tần Dĩ Hằng bị đụng hàng. Thời gian không còn sớm, Sở Nghĩa tắm cũng chưa tắm, việc này dưới cái nhìn của hắn xem ra cũng đã được một đoạn, cho nên cũng không suy nghĩ nữa. Hơn nữa cũng giống với ngày hôm qua, Tần Dĩ Hằng không vui cũng chỉ là cảm giác của hắn. Kỳ thật Tần Dĩ Hằng lúc ở nhà vẫn luôn là trạng thái này, vạn nhất căn bản chả có chuyện gì xảy ra thì sao. Có ý nghĩ này, Sở Nghĩa tức khắc liền an tâm lại. Hắn lấy đồ ngủ từ tủ quần áo ra, khi đang chuẩn bị đi tắm, Tần Dĩ Hằng ngồi bên kia đột nhiên gọi hắn lại. "Chờ một chút." Sở Nghĩa dừng bước, hỏi: "Làm sao vậy?" Tần Dĩ Hằng thả sách trên tay xuống, nhìn Sở Nghĩa: "Hứa Trí Minh nói không liên lạc, vậy vì sao còn đưa giày cho em?" Sở Nghĩa dừng một chút. Tần tiên sinh, ngài hỏi khó tôi. Sở Nghĩa thành thật trả lời: "Em không biết." Tần Dĩ Hằng tiếp tục: "Hắn lúc trước vì sao không muốn liên lạc với em?" Sở Nghĩa vẫn là: "Không biết." Tần Dĩ Hằng: "Em biết hắn cùng bạn gái hắn đã chia tay không?" Sở Nghĩa sửng sốt một chút: "Em không biết." Hắn nói xong đi qua một chút, hỏi Tần Dĩ Hằng: "Anh tại sao lại biết?" Nhưng Sở Nghĩa không biết được là Tần Dĩ Hằng nói xong lập tức liền hối hận: "Chính hắn nói." Sở Nghĩa gật gật đầu, nghĩ đại khái chắc là tối hôm qua nghe được đi. Sở Nghĩa: "Em còn cho rằng hắn sẽ cùng người bạn gái kia kết hôn, lần trước gặp mặt còn nói với em cô gái kia không tồi, mẹ hắn cũng rất thích." Sở Nghĩa thấy Tần Dĩ Hằng lại cúi đầu cầm sách lên, hắn cảm thấy Tần Dĩ Hằng hẳn là đối với đề tài này không có hứng thú, liền không nói nữa. Lúc tắm, Sở Nghĩa lại đột nhiên cảm thấy nghi hoặc. Tần Dĩ Hằng vừa nói như vậy, Sở Nghĩa đột nhiên nhớ tới một ít việc. Lúc đại học Hứa Trí Minh cũng là như thế này, sau khi cùng bạn gái chia tay lại đi rủ Sở Nghĩa đi xem thi đấu bóng rỗ, còn mời hắn ăn cơm, Sở Nghĩa muốn nói không đi được, không cần. Nhưng bất quá khi đó Sở Nghĩa vẫn không từ chối được, chỉ nghĩ Hứa Trí Minh thất tình muốn dùng tiền phát tiết cảm xúc. Hiện tại ngẫm lại, hắn cảm thấy Hứa Trí Minh rất có ý tứ a. Một lần như vậy, hai lần cũng như vậy. Tại sao khi thất tình lại tới tìm Sở Nghĩa phát tiết? Cái tật xấu gì vậy? Vốn dĩ Sở Nghĩa đã quên mất chuyện Hứa Trí Minh nói không liên hệ nữa, những đến mấy ngày trước Chương Khải tới có hỏi đến Hứa Trí Minh, hắn còn nói khi tổ chức hôn lễ sẽ mới Hứa Trí Minh. Hiện tại mọi chuyện đều kết hợp lại với nhau, hiện ra ở trước mặt hắn, hắn càng nghĩ càng cảm thấy uất ức. Hiện tại hắn có cảm giác mình giống như người gọi thì tới đuổi thì đi. Làm hắn rất không thoải mái. Sở Nghĩa tuy rằng thoạt nhìn rất ôn hòa, cùng mỗi người đều nói nói cười cười, nhưng cũng không có nghĩa là hắn là người dễ ức hiếp. Cho nên cứ như vậy, Sở Nghĩa đột nhiên liền cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Cùng nhau chơi trò chơi tẻ nhạt vô vị, cùng nhau đánh cầu tẻ nhạt vô vị, Hứa Trí Minh đần độn vô vị. Duyên cớ gia đình , Sở Nghĩa sẽ không để ý thân phận của mình quá quan trọng, từ trước đến này cũng không cảm thấy mình khác việc đấy với người khác có bao nhiêu quan trọng. Hơn nữa, đối với người không thèm để ý hắn, hắn cũng sẽ không thèm xem trọng lại người đó. Sau khi tắm xong, Sở Nghĩa đem quần áo dơ ném vào máy giặt, ấn nút khởi động, rồi quay lại phòng ngủ. Tần Dĩ Hằng còn đang đọc sách, thời gian còn chưa tới giờ hai người đi ngủ, Sở Nghĩa hỏi Tần Dĩ Hằng: "Anh muốn uống canh cá trích không?" Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu lên: "Em uống không?" Không biết tại sao khi Tần Dĩ Hằng hỏi lại làm Sở Nghĩa đột nhiên trở nên vui vẻ. Sở Nghĩa: "Em đi xuống làm, tầm nửa giờ anh xuống dưới là được." Tần Dĩ Hằng: "Được." Sở Nghĩa hiện tại đặc biệt muốn đi đến bên cạnh Tần Dĩ Hằng, nhấc sách hắn lên, hôn hắn một cái. Hôn chỗ nào cũng được, mặt cũng được, môi cũng được, bất quá tốt nhất là môi. Không cần rất sâu, chạm vào một chút là được. Bất quá hắn nhìn đến bộ dạng Tần Dĩ Hằng nghiêm túc đọc sách, chỉ có thể từ bỏ cái ý tưởng này. Vẫn là không nên đường đột đi, hắn quả thật có chút sợ Tần Dĩ Hằng. Rốt cuộc chỉ đứng suy nghĩ như vậy, trong lòng Sở Nghĩa cũng đã bắt đầu khẩn trương. Thôi thôi. Động não quá chính là hôn qua. Có thể. Bất quá nếu đã suy nghĩ, Sở Nghĩa liền tự suy nghĩ trong đầu hôn một cái, sau đó cảm thấy mỹ mãn đi xuống lầu. [ Khụ, khụ, em cảm thấy anh tốt nhất vẫn cứ hôn thật đi, giả giả thế này mất liêm sỉ quá. ] Cá trích vừa rồi khi về nhà đã cắt gọn, lúc này chỉ cần lại chuẩn bị phối liệu là được. Ở phòng bếp nấu mười phút, Sở Nghĩa xác định tốt thời gian rồi đi phòng khách. Trận bóng buổi tối kia hắn còn chưa có xem xong, lúc này thừa dịp có thời gian, liền tiếp tục đi xem. Hắn rót cho mình ly nước, mở TV lên, tìm được cái video kia rồi bấm mở. Mới xem không bao lâu, điện thoại đột nhiên vang lên, là Chương Khải gửi tin nhắn tới. Chương Khải quan tâm hắn: Ok không? Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: Hẳn là ok Sở! Sở Nghĩa: Tớ nói cho anh ấy, đem giày Hứa Trí Minh đưa bán cho cậu. Chương Khải: Anh ấy có vui vẻ không? Sở Nghĩa: Hẳn là có. Sở Nghĩa: Tí nữa còn muốn cùng tớ uống canh cá trích. Chương Khải: Khoe khoe khoe Chương Khải: Ai còn chưa uống qua canh cá trích a! Không bao lâu, Chương Khải lại gửi đến một câu. Chương Khải: Tức chết tớ tức chết tớ Chương Khải: Rốt cuộc anh công tốt của tớ con mẹ nó ở nơi nào. Sở Nghĩa cười rộ lên, học hắn: Anh công tốt của cậu con mẹ nó ở nơi nào ta. Sở Nghĩa: Lần sau tới mời cậu ăn cơm Chương Khải: Cái đó cần thiết đấy. Chương Khải: Hứa Trí Minh còn tìm cậu không? Sở Nghĩa: Không còn Nhưng bởi vì nhớ lại suy nghĩ trong phòng tắm vừa nãy, Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, vẫn là đem chuyện Hứa Trí Minh nói không liên hệ, còn có chuyện đã chia tay nói cho Chương Khải. Hắn nói rất khách quan, ngữ khí rất bằng phẳng, giống như đang thuật lại một chút chuyện xưa, thuận tiện đem sự kiện hồi đại học nói luôn. Một đoạn thật dài, Chương Khải sau khi xem xong trực tiếp nói: Này mẹ nó...... Hắn có tật xấu sao? Sở Nghĩa cười rộ lên, xem ra quả thật không phải hắn nghĩ nhiều. Sở Nghĩa: Đúng không Chương Khải: Hắn xem cậu tương đương với lốp xe dự phòng sao? Chương Khải: Có đối tượng liền không để ý tới cậu, không đối tượng lại tìm chơi thân với cậu. Chương Khải: Tội tớ lúc trước còn cảm thấy hắn không tồi, đối với cậu khá tốt Chương Khải: Tớ bị mù. Chương Khải: Cậu còn nói là hắn thẳng, nhưng lúc ấy tớ còn nói, lấy ví dụ tớ trời sinh là cong nói cho cậu biết hắn căn bản không có thẳng. Chương Khải: Tớ nghĩ là hắn thích cậu, nhưng lại không chịu thừa nhận. Chương Khải: Như vậy lại như vậy, tự thân tự diễn ra ba cái trò đó, thực sự có ý tứ ha. Chương Khải: Sở Nghĩa của chúng ta có để ý hắn sao? Sở Nghĩa nhìn đoạn văn này, tưởng tượng ra ngữ khí của Chương Khải, bật cười. Chương Khải còn ở bên kia tiếp tục. Chương Khải: Bao nhiêu tuổi rồi còn làm cái trò này. Chương Khải: Học sinh tiểu học kết bạn a, nếu tớ cùng cậu chơi không được, giải thích cũng không cho một câu. Chương Khải: Muốn chơi với cậu, đưa cho cậu ít đồ? Này liền xong? Chương Khải: Cũng may là Sở Nghĩa cậu tính tình tốt. Chương Khải: Này nếu là tớ Chương Khải bên kia đột nhiên không nói nữa, lấy giao tình Sở Nghĩa cùng Chương Khải nhiều năm như vậy, hắn thuận theo ý tứ Chương Khải nói. Sở Nghĩa: Này nếu là cậu? Sở Nghĩa?? Sở Nghĩa: Chuyên gia tình yêu Chương, có kiến nghị gì. Chương Khải: Thiến hắn. Sở Nghĩa cười rộ lên, cúi đầu bấm chữ. Sở Nghĩa: Không được đi Sở Nghĩa: Thật ấu trĩ Chương Khải: Hình như vậy. Chương Khải: Thiến hắn có vẻ giống cậu rất để ý Chương Khải: Kệ Chương Khải: Dù sao hai người về sau cũng không thể chơi lại với nhau. Chương Khải: Lần sau nếu còn đưa giày cho cậu. Chương Khải: Trực tiếp tặng cho tớ! Sở Nghĩa cười lên tiếng. Sở Nghĩa: Được được Sở Nghĩa: Tại đây chờ a. Chương Khải: Ha ha ha ha ha ha ha Chương Khải: Không xong Chương Khải: Bị phát hiện Sở Nghĩa có thể cùng Chương Khải duy trì quan hệ tốt như vậy, gián đoạn lúc cấp hai, cấp ba còn có thể lại lần nữa chơi thân cùng không phải không có nguyên nhân. Theo lời Chương Khải nói, hắn dùng tế bào hài hước của mình sâu sắc đụng đến Sở Nghĩa , mà Sở Nghĩa cũng lập tức hiểu ý cũng dùng tính tình nguyện ý cùng phối hợp của mình sâu sắc đụng đến Chương Khải. Sở Nghĩa là học sinh xuất sắc, người gặp người thích, Chương Khải không dám nói hoàn cảnh của hai người hợp nhau, nhưng tính thú vị hợp nhau thì nói còn nghe được. Trong lúc trò chuyện, phòng bếp bên kia truyền đến âm thanh của máy định giờ, mà Sở Nghĩa còn chưa kịp xem trận bóng rổ. Hắn tua video một chút, lại sau khi suy nghĩ vài giây, quyết định tắt TV, đi phòng bếp. Tần Dĩ Hằng rất đúng giờ đi xuống, Sở Nghĩa vừa lúc đem canh từ bên trong mang sang đặt ở trên bàn. Hắn lại đi lấy chén đũa, trước tiên đưa cho Tần Dĩ Hằng một chén, đặt ở trước mặt hắn: "Còn nóng, anh uống chậm một chút ." Tần Dĩ Hằng ừ một tiếng, Sở Nghĩa cũng lấy cho mình một chén. Sở Nghĩa sau khi ngồi xuống, nhìn chằm chằm Tần Dĩ Hằng uống một ngụm canh. Sở Nghĩa hỏi: "Thế nào?" Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Ngon." Sở Nghĩa: "Em sợ anh cảm thấy quá nhạt, đây là canh bổ, em có thói quen uống nhạt." Tần Dĩ Hằng lại uống một ngụm: "Sẽ không." Ai nha. Người nam nhân này ở chung quá tốt đi. Hai người vì vậy cứ như vậy, an tĩnh uống xong chén canh cá trích. Sau đó cùng nhau dọn chén đũa, cùng nhau lên lầu. Cầu thang nhà Tần Dĩ Hằng không quá rộng, hai người sóng vai đi lên có hơi chen chúc, Sở Nghĩa so Tần Dĩ Hằng đi trước một chút, đơn giản khi đi lên cầu thang nhảy lên trên vài bậc. Âm thanh đèn bật lên theo bước chân của hai người, từng cái từng cái sáng lên. Sở Nghĩa đột nhiên nghĩ tới đôi giày Tần Dĩ Hằng đưa cho hắn, hậu tri hậu giác đột nhiên cực kì vui vẻ . Hắn xoay người, đối mặt Tần Dĩ Hằng, bước lùi, hỏi hắn: "Anh mua đôi giày đó ở đâu? Em bỏ lỡ, không có cướp được." Tần Dĩ Hằng thành thật trả lời: "Hứa Kính nói em họ cậu ta cũng thích, tôi kêu Hứa Kính mua." "Hứa Kính mua a." Sở Nghĩa có một chút mất mát, bất quá không có nhiều, hắn tiếp tục hỏi: "Hứa Kính tại sao biết em thích giày, anh nói cho anh ấy?" Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Ừ." Sở Nghĩa gật gật đầu. Giống nhau giống nhau. Làm trợ lý của Tần Dĩ Hằng thật vất vả a. Chuyện làm ăn phải giúp ông chủ, trong sinh hoạt còn phải giúp ông chủ kinh doanh hôn nhân. Hứa Kính quá khó khăn. Sở Nghĩa lúc này bởi vì vẫn cứ đi như thế, khiến cho Tần Dĩ Hằng phải ngẩng đầu lên nhìn hắn. Cứ nhìn như vậy. Kế tiếp hình ảnh hôn môi, Sở Nghĩa lại động não ra hình ảnh khác. Tần Dĩ Hằng ôm hắn, hắn treo ở trên eo Tần Dĩ Hằng, cũng vẫn dùng góc độ như vậy nhìn hắn. Được. Động não thật lợi hại. Sở Nghĩa thỏa mãn. Vì không muốn động não sâu thêm, Sở Nghĩa xoay người, ngoan ngoãn bước đi. "Em nặng bao nhiều?" Sau khi đi vài bước, Tần Dĩ Hằng đột nhiên mở miệng hỏi hắn. Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, lại quay lại: "Lần trước cân tầm 56, 57 kí, hẳn là vẫn không hơn bao nhiêu." Tần Dĩ Hằng: "Quá nhẹ." Sở Nghĩa nhún vai: "Ăn không mập," hắn nói xong cười một chút: "Ở bên ngoài nói những lời này sẽ bị đánh." Tần Dĩ Hằng giống như hiểu hắn đang nói cái gì, cũng làm theo cười cười: "Ở nhà nói không có việc gì." Sở Nghĩa cười đến càng vui vẻ, cúi đầu nhìn vào đôi mắt Tần Dĩ Hằng một chút. Không bao lâu, hai người liền một trước một sau về tới phòng ngủ, Tần Dĩ Hằng ở phía sau đóng cửa lại. Nhưng Sở Nghĩa trăm triệu lầm đều không nghĩ tới, hắn mới đi vài bước, đột nhiên cả người bị nhấc lên. Sở Nghĩa kêu một tiếng. Tần Dĩ Hằng cư nhiên lại ôm hắn lên, còn là bế công chúa. Sở Nghĩa mặt sét đánh chưa kịp đỏ, mà Tần Dĩ Hằng đang cúi đầu nhìn hắn. Sở Nghĩa lập tức nâng tay lên, che mặt lại. Sở Nghĩa đầu không kịp suy nghĩ , hỏi: "Làm gì đột nhiên ôm em?" Tần Dĩ Hằng thoải mái ôm hắn đi đến mép giường: "Tôi không thể ôm?" Sở Nghĩa cảm giác mặt mình đã đỏ đến tận cổ. Hắn liền quay đầu đem mặt chôn ở ngực Tần Dĩ Hằng. Có thể ôm có thể ôm. Nhưng là trước khi ôm có thể phát một tín hiệu ái muội hay không. Mỗi lần đều như vậy đột nhiên không kịp phòng ngừa. Chân thật không chịu nổi.