Không Cẩn Thận Liền Cùng Bình Dấm Chua Kết Hôn Rồi

Chương 47

Chương 47:

Cực kì khả quan, hôm nay Tần Dĩ Hằng đã nói nhiều lên.

Cơ hồ là đã kết hôn lâu như vậy, đến bây giờ mới cùng Sở Nghĩa nói nhiều lời như vậy trong một ngày.

Tâm tình của Sở Nghĩa rất tốt, có thể cùng Tần Dĩ Hằng bắt đầu từ bạn bè cũng khá tốt.

Hắn nếu muốn cùng Tần Dĩ Hằng yêu đương, hiện tại bắt đầu như vậy đã rất không tồi, chuyện này dù sao cũng phải đi từng bước một tới.

Thời gian đã sớm qua bốn giờ, nhưng suy nghĩ của Sở Nghĩa vẫn chưa có quay lại.

Lúc trước bạn cùng phòng của hắn khi yêu đương, thường xuyên dẫm lên thời gian gác cổng mới trở về, có đôi khi còn sẽ vượt qua thờ gian gác cổng trèo tường tiến vao ký túc xá.

Có hồi Sở Nghĩa tò mò, hỏi bọn hắn ở bên nhau làm gì, mà tại sao từng giây từng phút đều không buông tha.

Những lời này của hắn lọt vào toàn ký túc xá liền bị cười nhạo.

Bạn cùng phòng nói, ôm ấp hôn hít a, còn có nói chuyện phiếm.

Sở Nghĩa nghe xong rất xấu hổ, nhưng vẫn phải tìm từ, tiếp tục cuộc đối thoại.

Hắn hỏi, nói cái gì?

Bạn cùng phòng lúc ấy nói, cũng không nói rõ hàn huyên cái gì, cái gì cũng nói, cái gì cũng thích nói.

"Ai nha, cậu về sau yêu rồi sẽ biết Tiểu Nghĩa."

Khi đó hắn là cực kì không hiểu.

Nhưng hiện tại hắn đã hoàn toàn lý giải được.

Hiện tại Sở Nghĩa, chính là thuộc về dạng không biết hàn huyên cái gì, nhưng từng phút từng giây đều không muốn buông tha trạng thái này.

Nếu thời gian của Tần Dĩ Hằng thời gian cho phép, hắn nguyện ý cùng Tần Dĩ Hằng đi dạo từ trong trường học đến ngoài đều phải đi một lần.

Mấy lần cũng được.

Lúc này hai người đã đi tới nhà ăn của trường, mà thật là không khéo, điện thoại của Tần Dĩ Hằng vang lên.

"Ừ, cậu nói, được," Tần Dĩ Hằng mắt nhìn Sở Nghĩa: "Nửa giờ sẽ tới, ừ."

Tần Dĩ Hằng vừa cất điện thoại, vừa nói: "Tôi có chút việc."

Sở Nghĩa gật đầu: "Vậy chúng ta đi thôi."

Đã sắp 5 giờ.

Khi nói chuyện, Tần Dĩ Hằng đã gọi điện cho Tiểu Trần, cũng đưa địa chỉ cho hắn.

Tiểu Trần rất nhanh sẽ đến đây, Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, chỉ vào cửa hàng tiện lợi phía sau: "Em đi mua kem, anh muốn không?"

Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Tôi không ăn."

Sở Nghĩa nói được, rồi lập tức chạy đến cửa hàng tiện lợi.

Hắn mua kem, còn mua một chai nước, Sở Nghĩa vặn nắp chai ra, rồi đưa cho Tần Dĩ Hằng.

Tần Dĩ Hằng nhận lấy, uống một ngụm nhỏ.

Sở Nghĩa xé vỏ hộp kem ra, nói: "Kem này cũng chỉ có trường học có, bên ngoài em không thấy qua."

Tần Dĩ Hằng cúi đầu nhìn kem trong tay Sở Nghĩa.

Sở Nghĩa: "Ăn khá ngon."

Tần Dĩ Hằng hỏi: "Ngọt không?"

Sở Nghĩa cười: "Kem có không ngọt sao?"

Tần Dĩ Hằng cũng cười: "Không có."

Sở Nghĩa múc một muỗng bỏ vào trong miệng, hỏi Tần Dĩ Hằng: "Cửa hàng tiện lợi này lúc trước là cửa hàng bánh kem, anh biết không?"

Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Biết, tôi khi còn ở trường còn mở."

Sở Nghĩa cười: "Em lúc năm nhất cũng mở, sau đó lại đóng cửa, khi đó nó mỗi tháng vào ngày 14 đều có hoạt động, giảm giá, cho nên em mỗi tháng vào ngày 14 sẽ đến nơi này mua một cái bánh kem nhỏ," Sở Nghĩa hỏi: "Anh biết mỗi tháng vào ngày 14 là ngày gì không?"

Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không biết."

Sở Nghĩa một bộ biểu tình em biết anh không biết mà: "Mỗi tháng vào ngày 14 đều là Lễ Tình Nhân. (?)"

Tần Dĩ Hằng nghi hoặc: "Không phải chỉ có ngày 14 tháng 2 thôi sao?"

Sở Nghĩa: "Cũng đúng, chỉ là ngày 14 tháng 2 là Lễ Tình Nhân truyền thống, quá người nhiều."

Tần Dĩ Hằng ồ một tiếng, thoạt nhìn không phải cảm thấy rất hứng thú, nhìn đằng sau Sở Nghĩa: "Xe tới."

Trời đang dần dần tối, độ ấm cũng giảm đi, lúc vừa tời bởi vì là buổi trưa, Sở Nghĩa đã cởi áo khoác ném trên xe, cho nên lúc này mới vừa lên xe, Tần Dĩ Hằng liền cầm áo khoác hắn lên, đưa cho hắn mặc trước đã.

Hắn cắn cái muỗng trong miệng, cầm áo lên, đưa kem hộp trên tay đưa qua một chút, ý muốn Tần Dĩ Hằng cầm giúp hắn một chút.

Tần Dĩ Hằng hiểu được ý hắn, không chỉ cầm kem, còn rút cái muỗng trong miệng hắn ra.

Sở Nghĩa cười một chút, sao đó ngoan ngoãn mặc áo vào.

Khi hắn đang xỏ tay vào ống áo khoác, phát hiện Tần Dĩ Hằng bỏ muỗng của hắn vào hộp kem, cũng múc một muỗng kem, thoạt nhìn rất nhàm chán.

Nhưng bởi vì Tần Dĩ Hằng nhàm chán như vậy, Sở Nghĩa liền có một ý tưởng khác.

Hắn mặc xong áo, tay đặt ở trên khóa kéo, hỏi: "Anh ăn một ngụm đi?"

Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không ăn."

Tim Sở Nghĩa đập nhanh lên, làm bộ làm tịch thả chậm động tác trên tay, thoạt nhìn là một bộ dáng tay của tôi rất bận không rảnh, nói: "Em ăn một ngụm."

Sở Nghĩa muốn, nếu Tần Dĩ Hằng không có thể thu được ám chỉ của hắn, vậy hắn bây giờ lập tức cướp kem về tự mình ăn.

Hắn nhìn thấy Tần Dĩ Hằng nhìn hắn một cái.

Rất ngắn ngủi mà liếc mắt một cái, sau đó lại cúi đầu, nhìn kem.

Sở Nghĩa đã kéo khóa đến giữa áo, đầy đầu hắn đều là, nhanh lên đút em nhanh lên đút em nhanh lên đút em.

Trong xe tất cả động tác ở trong mắt Sở Nghĩa chỉ thả chậm, Sở Nghĩa không biết Tần Dĩ Hằng suy nghĩ cái gì, nhưng hình như thười gian hắn nhìn kem có hơi lâu.

Sở Nghĩa rất dày vò, cả người đều đang trộm hoảng loạn, tim đập gia tốc.

Không bao lâu, Sở Nghĩa thấy Tần Dĩ Hằng giơ tay lên, tiếp theo, đem cái muỗng múc kem lúc nhàm chán kia đưa tới.

Sở Nghĩa tức khắc nóng lên, thậm chí còn muốn cời áo khoác vừa mới mặc vào.

Trong xe tia sáng rất mờ, cửa sổ xe cũng đóng chắt, mặt trời dần dần xuống núi, chỉ một động tác nhỏ như vậy, cũng làm Sở Nghĩa muốn hoa mắt chóng mặt.

Hắn không biết mình há mồm lúc nào, và lúc nào ăn muỗng kem nào.

Chỉ biết mình sau khi ăn xong, rất ngốc mà kéo khóa lên đến cổ.

Mình tự tìm cách ăn đường quá kích thích.

Không bị Tần Dĩ Hằng từ chối quá làm người hưng phấn.

Lén lút thích người khác cũng thật vui vẻ.

Sở Nghĩa vỗ vỗ áo khoác, nghĩ vừa rồi chính mình bởi vì Tần Dĩ Hằng chỉ có động tác nho nhỏ như vậy mà tâm lý hoạt động nhiều như vậy, liền không tránh được từ cười nhạo chính mình.

Trách không được như vậy nhiều người ta nói yêu đương rồi chả khác gì tên ngốc.

Là thật sự ngốc.

Chỉ là kế tiếp, Tần Dĩ Hằng không có đưa hộp kem cho hắn, hắn cũng làm bộ không biết, không chủ động lấy lại.

Mặc áo khoác xong rồi, miếng kem kia trong miệng cũng tan rồi, toàn bộ nuốt vào trong bụng.

Tần Dĩ Hằng hỏi: "Còn muốn sao?"

Sở Nghĩa gật đầu.

Sau đó Tần Dĩ Hằng lại đút cho một muỗng.

Hôm nay kem ăn ngon thật.

Nhưng đáng tiếc là, trước khi lên xe Sở Nghĩa đã ăn hơn phân nửa, đến lúc Tần Dĩ Hằng cầm chỉ còn một ít, cho nên Tần Dĩ Hằng chỉ đút thêm hai miếng, thì không còn nữa.

Sở Nghĩa cảm thấy mỹ mãn, hắn rút hai tờ khăn giấy, một tờ đưa cho Tần Dĩ Hằng, một tờ lau miệng mình.

"Vẫn rất thích ăn kem." Tần Dĩ Hằng nói một câu.

Sở Nghĩa biết Tần Dĩ Hằng nói chính là tấm bảng buổi tối ngày đó hắn điền yêu thích: "Không có, khi còn nhỏ thì thích, hiện tại thấy sẽ mua, không thấy cũng sẽ không cố tình tìm."

Tần Dĩ Hằng đột nhiên duỗi tay lại, xoa đầu Sở Nghĩa: "Lớn rồi a."

Sở Nghĩa bật cười: "Đúng vậy."

Sở Nghĩa cũng hỏi Tần Dĩ Hằng: "Anh thì sao? Khi còn nhỏ thích kem hay không? Mấy bạn nhỏ đều rất thích ăn mấy thứ này."

Tần Dĩ Hằng: "Trong ấn tượng cũng có, thấy được sẽ mua, không thấy được sẽ không cố tình tìm."

Sở Nghĩa cười rộ lên, a một tiếng: "Đã biết, Tần lão sư của chúng ta từ nhỏ đã rất người lớn."

Tần lão sư cười rộ lên, tay vừa mới thu lại, lại duỗi qua, xoa đầu Sở Nghĩa.

Sở Nghĩa hỏi: "Hiện tại thì sao? Không thích?"

Sở Nghĩa nói xong nhớ tới, sinh hoạt của Tần Dĩ Hằng còn rất...ừm...lành mạnh, rất ít thấy hắn uống nước ngọt, nước lạnh cũng rất ít thấy.

Ở nhà không phải trà thì là nước lọc.

Lúc Sở Nghĩa cho rằng Tần Dĩ Hằng sẽ nói cho hắn một câu trả lời rất thành thục, Tần Dĩ Hằng lại nói: "Có bệnh bao tử, cho nên không thể ăn đồ ăn lạnh."

Sở Nghĩa kinh ngạc: "Anh có bệnh bao tử? Nghiêm trọng không?"

Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không nghiêm trọng, bệnh mãn tính, không sao."

Sở Nghĩa gật gật đầu, vị ngọt Tần Dĩ Hằng vừa mới cho hắn đột nhiên không còn.

Tiểu Trần trước tiên trở Sở Nghĩa về phòng làm việc.

Sở Nghĩa sau khi xuống xe, còn chưa kịp nói hẹn gặp lại với Tần Dĩ Hằng, xe Tần Dĩ Hằng đã lái đi rồi.

Sở Nghĩa cứng tay tại chỗ.

Ok.

Tên chồng tuyệt tình.

Hắn xoay người tiến vào phòng làm việc, nhìn thầy Dung Dung cùng Tiểu Triển đều ngó đầu ra, một bộ muốn xem phim.

Cho nên vừa mở cửa ra, hắn quả nhiên nghe thấy Dung Dung than: "A ~ còn nói cái gì có chút việc đi ra ngoài, hóa ra là cùng lão công đi hẹn hò, bỏ bê công việc một buổi trưa a lão đại."

Sở Nghĩa đối với Dung Dung nhướng mày: "Có vấn đề?"

Dung Dung cười: "Không có!"

Tiểu Triển bên kia cũng nở nụ cười: "Lão đại từ khi kết hôn, cả người đều không giống trước nữa."

Dung Dung đáp lời: "Đúng vậy đúng vậy, mỗi ngày đều tươi cười rạng rỡ."

Sở Nghĩa vẫn biểu tình đó, nhìn Tiểu Triển: "Có vấn đề?"

Tiểu Triển giơ tay lên: "Không có!" Hắn lại nói: "Lão đại khi nào cho chúng ta nói chuyện tình yêu của hai người một chút đi."

Dung Dung gật đầu: "Đúng vậy, nhất định rất ngọt."

Lão đại rất bất đắc dĩ.

Bọn họ không có câu chuyện tình yêu.

Hôm nay chỉ việc đút kem thiếu chút nữa dọa lão đại hai người bị bệnh tim.

Sở Nghĩa: "Sau này đi."

Chờ có lại cho chia sẻ cho hai người

Bởi vì một chuyến này với Tần Dĩ Hằng, làm cho công việc hôm này của Sở Nghĩa chồng chất lên.

Vốn dĩ kế hoạch buổi chiều không thể làm xong, đến buổi tối khách hàng còn có yêu cầu cao, hôm nay đến cuối cùng, lại chỉ một mình hắn ở văn phòng chiến đấu hăng hái.

Bận bù đầu đến 10 giờ, Tần Dĩ Hằng gọi điện thoại tới.

"Tại sao còn chưa về nhà?"

Sở Nghĩa đột nhiên nghe được giọng Tần Dĩ Hằng , lập tức ngồi thẳng, cách máy tính xa một chút: "Còn chưa làm xong việc."

Tần Dĩ Hằng: "Đã khuya, không thể mang về nhà làm sao?"

"Có thể," Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: "Vẫn là thôi đi, em sợ suy nghĩ bị cắt đứt, cũng sắp xong rồi, anh đi ngủ trước đi, em làm xong liền trở về."

Tần Dĩ Hằng không có ép nữa: "Về nhà sớm một chút, buổi tối lái xe cẩn thận."

Sở Nghĩa: "Vầng."

Sở Nghĩa vội vàng làm xong, thế nhưng đến lúc xong cũng đến rạng sáng 1 giờ.

Khi làm việc tập trung tinh thần cũng không cảm thấy gì, hiện tại đột nhiên vừa làm việc xong, cảm giác buồn ngủ cùng mệt đột nhiên vọt lên, Sở Nghĩa bây giờ cực kì mệt.

Hắn duỗi eo một cái, tắt máy tính, tắt hết đèn phòng.

Đường phố vào lúc rạng sáng rất yên tĩnh, không còn người đi đường, chỉ thắp sáng với đèn đường.

Sở Nghĩa khóa cửa phòng làm việc, quay đầu phát hiện ven đường ngừng một chiếc xe quen thuộc, đèn xe sáng lên.

Là xe Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa cất chìa khóa vào trong túi, đi qua.

"Tiểu Trần?" Sở Nghĩa kinh ngạc: "Tại sao anh lại ở chỗ này?"

Tiểu Trần tắt đèn xe: "Tần tổng nói tôi đến đón cậu."

Sở Nghĩa không khách khí, chạy nhanh lên xe: "Sao anh lại tới đây cũng không nói một tiếng?"

Tiểu Trần khởi động xe: "Tần tổng có nói, không nên quấy rầy cậu."

Sở Nghĩa rất băn khoăn: "Quá phiền anh rồi, đã trễ thế này còn lại đây."

Tiểu Trần cười: "Không sao cả, Tần tổng nói cậu làm việc mệt rồi, còn về muốn như vậy, lái xe cậu ấy không yên tâm, cậu ấy rất lo lắng."

Sở Nghĩa:" Là anh ấy nói?"

Tiểu Trần: "Đúng vậy."

Sở Nghĩa: "Đây là nguyên lời anh ấy nói? Không yên tâm cùng lo lắng cho tôi?"

Tiểu Trần a một tiếng, cười: "Không phải, là tôi nói."

Sở Nghĩa than một tiếng, lại cười một tiếng.

Hắn biết mà.

Sở Nghĩa: "Anh ấy hẳn là chỉ kêu anh đi đón tôi, không nói cái khác?"

Tiểu Trần: "Đúng vậy."

Hắn biết.

Hắn còn có thể không hiểu được Tần Dĩ Hằng sao.