Không Cẩn Thận Liền Cùng Bình Dấm Chua Kết Hôn Rồi

Chương 52

Chương 52:

Triệu Tín trong lúc cùng Tần Dĩ Hằng ăn cơm thì nhận được tin nhắn từ trợ lý của mình.

Trợ lý nói Sở thiết kế đã trả lời bưu kiện, còn nói có thể cùng công ty chúng ta hợp tác.

Triệu Tín kêu trợ lý chụp hòm thư gửi lại đây, sau đó len lén liếc mắt nhìn anh trai ngồi đối diện đang ăn canh.

Thời gian trên hình biểu hiện là 18 giờ 16 phút, cơ hồ là vừa thu được, trợ lý liền nói cho hắn.

Triệu Tín cất điện thoại đi, lại nhìn đến Tần Dĩ Hằng.

Anh trai bình tĩnh như vậy là đã nhận được bưu kiện sao? Chờ mình cho rằng có mình nhận được mà vui vẻ, sau đó đánh đòn cảnh cáo cho mình?

Triệu Tín tự hỏi vài giây, vẫn là nhịn không được thử một câu: "Ca, hôm nay anh dâu rất bận sao?"

Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không biết."

Triệu Tín nhíu mày.

Nghe không ra ngữ khí của anh trai.

Có ý tứ gì vậy.

Hắn lại ăn hai miếng cơm, rốt cục vẫn không nín được lấy điện thoại ra.

"Ca," Triệu Tín bấm mở WeChat, đưa tấm hình trợ lý chụp cho hắn cho Tần Dĩ Hằng xem: "Anh dâu nhận đơn đặt hàng của em, còn anh thì sao?"

Tần Dĩ Hằng dừng một chút, nhìn chằm chằm hình ảnh kia vài giây.

Triệu Tín tiếp tục hỏi lại: "Ca, còn anh thì sao? Nhận được rồi sao?"

Tần Dĩ Hằng thả muỗng xuống, lấy điện thoại ra.

Không có tin tức.

Hắn không có tự hỏi nhiều, trực tiếp gọi điện thoại cho Hứa Kính.

Có thể là quá rảnh rỗi, Hứa Kính rất nhanh liền nhận điện thoại.

"Tần tổng."

Tần Dĩ Hằng hỏi: "Buổi chiều bưu kiện gửi cho Sở Nghĩa là ai gửi?"

Hứa Kính nói: "Bên bộ kế hoạch gửi."

Tần Dĩ Hằng hỏi: "Nhận được trả lời không?"

Hứa Kính: "Tôi không biết, tôi đi hỏi một chút."

Tần Dĩ Hằng: "Được."

Cuộc điện thoại này Triệu Tín vẫn nghe được, Tần Dĩ Hằng vừa nói như vậy hắn lập tức tự tin lên.

Nhưng trợ lý của anh trai còn chưa có trả lời, hắn không thể cao hứng quá sớm.

Chỉ có thể nghẹn một cục, trước tiên cúi đầu ăn xong đồ ăn đã.

Không bao lâu, Hứa Kính gọi điện thoại lại.

Triệu Tín bất động thanh sắc mà ngẩng đầu lên một chút, nghe Tần Dĩ Hằng bên này nói: "Ừ, đã biết."

Sau đó Tần Dĩ Hằng liền cúp.

Triệu Tín lại lần nữa cúi thấp đầu xuống.

Không khí an tĩnh vài giây, Tần Dĩ Hằng mới mở miệng nói chuyện.

"Em thắng."

Ngữ khí Tần Dĩ Hằng rất thấp, Triệu Tín căn bản không dám lớn tiếng chúc mừng.

Không chỉ có không dám chúc mừng, thậm chí không dám làm động tác gì lớn, lúng túng đến giống như lần này hắn mới là người thua cuộc.

"Em thắng sao, chắc anh dâu gửi câu trả lời đến công ty anh hơi muộn," hắn càng nói càng nhỏ giọng: "Hay là căn bản không trả lời?"

Tần Dĩ Hằng cúi đầu ăn canh, một bộ không phải rất muốn nói chuyện: "Không trả lời."

Triệu Tín thấp đầu ồ một tiếng, cúi đầu lại uống một ngụm canh.

Thất sách (1), nếu hắn biết là loại kết cục này, hắn hẳn là sẽ cùng anh trai đánh cược thêm một vài cái. [ (1) thất sách – Sai lầm trong việc sắp đặt mưu kế.]

Triệu Tín nghĩ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại thay đổi ý tưởng.

Thôi, anh trai thoạt nhìn giống như có chút buồn.

"Ca," Triệu Tín cố gắng ha ha cười rộ lên: "Anh dâu có thể là không thấy được bưu kiện của anh hay không, bưu kiện của chúng ta gửi cùng thời gian, cậu ấy rất có thể chỉ nhìn thấy của em, không thấy được anh, còn có khả năng hệ thống bị trục trặc."

Tần Dĩ Hằng nhàn nhạt liếc nhìn Triệu Tín một cái, một bộ biểu tình em nghiêm túc sao: "Loại tình huống này tỷ lệ là nhiều hay ít?"

Triệu Tín trả lời: "Rất nhỏ."

Tần Dĩ Hằng nói: "Em đang an ủi anh?"

Triệu Tín ha ha: "Có thể vậy đi."

Tần Dĩ Hằng: "Không cần."

Sở Nghĩa ở ngàn dặm bên ngoài đương nhiên không biết Tần Dĩ Hằng đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng công ty Phi Vân gửi tới phong bưu kiện kia, hắn đã nhìn không dưới ba lần.

Rất muốn nhận, lại không biết nên nhận hay không nên nhận.

Cuối cùng vẫn là bởi vì công việc hôm nay chưa có làm xong, mới mạnh mẽ kêu chính mình tắt hòm thư đi.

Hôm nay công việc không nhiều lắm, Sở Nghĩa khó được có thể cùng hai vị nhân viên cùng nhau tan tầm.

Ba người trò chuyện, rồi chờ Tiểu Triển đóng cửa lại, sau đó cùng nhau đi ra ngoài.

Tiểu Triển cùng Dung Dung đều là ngồi tàu điện ngầm tới, tính thời gian, Sở Nghĩa nói: "Anh đưa hai em về nhà đi."

Tuy rằng không tiện đường, nhưng cũng không xa lắm.

Nhưng Sở Nghĩa nói xong, mới nhớ tới, hôm nay hắn cũng không có lái xe lại đây.

Tiện thể, hắn nghĩ đến, hắn hiện tại đã có được tài xế riêng.

"Được thôi lão đại." Dung Dung lập tức đáp ứng.

Tiểu Triển cũng không khách khí: "Cảm ơn lão đại."

Hai người nói xong liền muốn đi đến chỗ Sở Nghĩa bình thường hay ddaaaauj xe, nhưng Sở Nghĩa gọi bọn họ lại: "Không phải bên kia, ở bên này."

Dung Dung cùng Tiểu Triển dừng bước lại, nhìn theo tay Sở Nghĩa tay, nhìn đến một nam nhân mặc âu phục đứngở bên cạnh một chiếc xe.

Môt chiếc xe quen thuộc, xe của lão công lão đại.

Cho nên, đây là?

Hai người liếc nhau, Dung Dung bật cười trước: "Đã hiểu, lão đại khoe ân ái."

Sở Nghĩa: "......"

Tiểu Triển cũng lặp lại: "Đã hiểu, lão đại khoe ân ái tới."

Sở Nghĩa: "......"

Sở Nghĩa chỉ cười gượng một tiếng.

Lần này thật đúng là không phải cố ý.

Nhà Dung Dung cùng Tiểu Triển chỉ đều cách mấy trạm tàu điện ngầm mấy trạm, rất nhanh đã đến.

Lúc hai người ở trên xe, sẽ cùng Sở Nghĩa tâm sự, bọn họ vừa đi, trong xe tức khắc liền an tĩnh.

Sở Nghĩa lấy ra di động chơi trong chốc lát, trong lòng nghĩ đến Tần Dĩ Hằng, không biết hắn bên kia làm xong việc chưa.

"Tiểu Trần," Sở Nghĩa cất điện thoại vô túi, hỏi: "Tần Dĩ Hằng anh ấy thường xuyên tăng ca sao?"

Tiểu Trần: "Năm nay tăng ca ít, trước kia mỗi ngày đều tăng ca."

Sở Nghĩa gật gật đầu, cảm thán: "Rất vất vả."

Tiểu Trần cười cười: "Lúc đầu Phi Vân vừa thanh lập rất mệt, bệnh bao tử của Tần tổng cũng là bị khi đó."

Sở Nghĩa chẹp miệng, đầu óc đột nhiên hiện lên bộ dáng Tần Dĩ Hằng lúc trước.

Lại mệt lại cô độc, phát bệnh cũng không biết có người chăm sóc hay không.

"Bất quá hiện tại khá hơn nhiều, Tần tổng làm việc và nghỉ ngơi bình thường cũng rất nhiều, công ty phát triển cũng rất ổn định," Tiểu Trần cười cười: "Cũng thành lập gia đình, thật sự rất thành công."

Sở Nghĩa gật đầu: "Anh ấy xác thật rất ưu tú."

Tiểu Trần đáp lời: "Sở tiên sinh cũng không kém, ngài cùng Tần tổng rất xứng đôi."

Sở Nghĩa: "Vậy sao."

Tiểu Trần: "Đúng vậy."

Sở Nghĩa bỏ tay vào túi, chớp chớp mắt, xoa tay chờ đợi.

Chờ đợi Tiểu Trần hiểu được ý hắn, nói vài câu Tần tổng rất để ý Sở tiên sinh.

Nhưng đợi lâu, Tiểu Trần lại một câu cũng không có nói.

Được thôi.

Quả nhiên là định luật của người giúp đỡ bên cạnh tổng tài , không nhất định hoàn toàn chính xác.

Sở Nghĩa không nhịn được nhướng mày, tự mình cười rộ lên.

Còn một lúc nữa là tới nhà, Sở Nghĩa nhàm chán, chạm vào màn hình trên xe, hỏi Tiểu Trần: "Có nhạc không?"

Tiểu Trần lắc đầu: "Không có, Tần tổng ở trên xe không nghe nhạc."

Sở Nghĩa: "Ồ."

Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, muốn tự mình đòi ăn đường đi.

Hắn hỏi Tiểu Trần: "Tôi có thể để nhạc của mình vào không?"

Tiểu Trần a một tiếng, một bộ cũng muốn đáp ứng nhưng lại không dám, cuối cùng nói: "Tôi cảm thấy vẫn là hỏi Tần tổng một chút thì tương đối tốt."

Sở Nghĩa tiếp tục hỏi: "Anh cảm thấy anh ấy sẽ đáp ứng không?"

Tiểu Trần: "Tôi không biết."

Sở Nghĩa cười rộ lên.

Đòi ăn đường thất bại.

Bởi vì nhớ chuyện này, Sở Nghĩa sau khi xuống xe rồi cùng Tiểu Trần nói cảm ơn và hẹn gặp lại, liền lấy điện thoại ra lập tức gửi tin nhắn cho Tần Dĩ Hằng.

Sở Nghĩa: Em vừa về đến nhà

Tin nhắn gửi qua, Sở Nghĩa mới mở cổng sắt ra, Tần Dĩ Hằng liền gọi điện thoại lại đây.

Âm thanh đèn cũng sáng lên.

"Hôm nay về sớm như vậy?" Tần Dĩ Hằng ở bên kia hỏi Sở Nghĩa.

Sở Nghĩa không vội mà đi vào, chậm rãi từ từ đi lên đường đá: "Đúng vậy, hôm nay công việc không nhiều lắm."

Tần Dĩ Hằng: "Đến nhà?"

Sở Nghĩa lắc đầu: "Chưa có," Sở Nghĩa hỏi: "Anh thì sao?"

Tần Dĩ Hằng: "Tôi cũng vừa tan tầm."

Sở Nghĩa cười ừ một tiếng, hắn nhìn cửa phía trước, nghĩ nghĩ, nói: "Em bây giờ đổi mật khẩu đi, phải làm sao?"

Tần Dĩ Hằng ở bên kia nói: "Ấn vào chỗ có ba dấu chấm ( •••)."

Sở Nghĩa cúi đầu ấn ••• .

Đại khái là Tần Dĩ Hằng bên kia đã nghe được âm thanh tích tích bên này, không chờ Sở Nghĩa tiếp tục hỏi, Tần Dĩ Hằng lại mở miệng: "Đưa vào mật khẩu cũ, bấm xong ấn dấu thăng."

Sở Nghĩa đưa vào 100409#.

Tần Dĩ Hằng: "Bây giờ đưa vào mật khẩu mới, hai lần, mỗi một lần kết thúc đều phải ấn dấu thăng."

Sở Nghĩa vâng một tiếng, tiếp tục bấm.

"Xong rồi." Sở Nghĩa nói: "Anh lúc về nhớ nhớ mật khẩu mới, đừng đến lúc đó bị nhốt ở ngoài cửa."

Tần Dĩ Hằng: "Được."

Sở Nghĩa mở cửa ra, mới nhớ tới chuyện vừa rôi, hỏi Tần Dĩ Hằng: "Em có thể lưu nhạc của mình trên xe anh không."

Tần Dĩ Hằng không chút tự hỏi nào: "Có thể."

Hắn nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Tại sao bây giờ còn hỏi tôi vấn đề này, việc nhỏ như vậy tự em quyết định là được."

Sở Nghĩa vui vẻ: "Vẫn là muốn hỏi một chút, vạn nhất anh không thích nghe nhạc thì sao, ở bên trong xe trống trơn."

Ngữ khí Tần Dĩ Hằng không quan tâm: "Em thích nghe là được."

Sở Nghĩa: "Được, ngày mai em liền làm."

Sở Nghĩa nói liền đi vào trong nhà, hắn đóng của lại lại, sau đó bật đèn lên.

Tiếp theo......

"Oa!"

Sở Nghĩa đột nhiên hô tiếng kinh ngạc.

Mà âm thanh kinh ngạc của truyền tới đầu điện thoại bên kia, rất rõ ràng mà nghe được Tần Dĩ Hằng cười một tiếng.

Trước mắt Sở Nghĩa, trên tủ giày, để một loạt tượng mini cầu thủ bóng rổ, mỗi người một tư thế, con số vừa vặn là cả một đội bóng.

Bày như vậy, thật giống như đang hoan nghênh Sở Nghĩa về nhà.

"Anh, anh," Sở Nghĩa siêu vui vẻ: "Anh làm lúc nào vậy?"

Tần Dĩ Hằng: "Buổi sáng."

Sở Nghĩa cúi người xuống, bảo trì độ cao cằm cùng tủ giày bằng nhau, đặt tay lên bên cạnh tủ giày, nhìn mấy mô hình tượng nhớ lại buổi sáng.

Sau đó hắn nhớ lại, đúng là khi ra cửa hắn đã ngồi trên xe rồi, còn Hứa Kính cùng Tần Dĩ Hằng thật lâu mới ra.

"Hoa ra anh buổi sáng ở lại làm cái này sao." Sở Nghĩa ngữ khí hưng phấn.

Tần Dĩ Hằng: "Đúng vậy."

Sở Nghĩa lại hỏi: "Là suy nghĩ của anh sao?"

Tần Dĩ Hằng: "Hứa Kính."

Sở Nghĩa rụt đầu một chút.

Hắn biết mà.

Tần Dĩ Hằng: "Hứa Kính nói như vậy rất đáng yêu," Tần Dĩ Hằng không quá xác định, hỏi Sở Nghĩa: "Đáng yêu không?"

Sở Nghĩa vội vàng trả lời: "Đáng yêu."

Quá đáng yêu.

Được một đội bóng hoan nghênh về nhà, tâm ai mà không mềm!

Tần Dĩ Hằng: "Đáng yêu là được."

Dù sao cũng có, Sở Nghĩa cầm một cái lên, sau đó hắn lại nhỏ giọng nói: "Cảm ơn chồng."

Chồng hắn ừ một tiếng, nghe tới cũng không có nhiều vui vẻ, còn nói: "Tôi có việc hỏi em."

Sở Nghĩa không cảm nhận được cảm xúc Tần Dĩ Hằng, lại cầm lấy cái khác: "Anh nói đi."

Tần Dĩ Hằng: "Em đối với công ty tôi có bất mãn gì sao?"

Sở Nghĩa thả : "Cái gì? Đâu có đâu."

Tần Dĩ Hằng: "Hôm nay cấp dưới của tôi có gửi bưu kiện hợp tác cho em, em thấy được không?"

Sở Nghĩa: "Thấy được, buổi chiều gửi tới, hóa ra anh cũng biết chuyện này sao."

"Biết," Tần Dĩ Hằng nói xong lập tức hỏi: "Không muốn cùng tôi hợp tác?"

Ngữ khí rất quen thuộc.

Sở Nghĩa tức khắc nghĩ lại tới buổi tối hôm nọ, Tần Dĩ Hằng cũng dùng ngữ khí như vậy hỏi hắn.

Không cho tôi chạm vào?

Sở Nghĩa nghi hoặc.

Tha thứ cho hắn nói lại lần nữa.

Không phải đâu vị tiên sinh này.

Anh là bị mất trí nhớ sao?

Vì sao mỗi lần kết quả như vậy, hắn ngược lại lại bị chất vấn chuyện đó.

-----------------

Ngoài lề : Có ai biết ảnh trên đó có phải truyện hay không? Nếu phải thì là truyện gì vậy