Không Cẩn Thận Liền Cùng Bình Dấm Chua Kết Hôn Rồi

Chương 54

Chương 54:

Nụ cười này Tần Dĩ Hằng có thể nói là vừa ấm áp lại vừa si tình.

Triệu Tín bị anh họ mình chọc cười: "Ca, anh soái đến mức em cũng cảm thấy thế."

Tần Dĩ Hằng: "Hửm?"

Triệu Tín lắc đầu: "Không có gì."

Hắn nói xong giơ cái ly lên, cùng ly của Tần Dĩ Hằng chạm vào, tiếp theo rất thống khoái mà uống một hơi cạn sạch.

Triệu Tín rượu đến bên miệng, Tần Dĩ Hằng bên kia cũng đã uống xong.

Triệu Tín lắc đầu bật cười, cũng theo hắn uống cạn ly rượu.

Không nghĩ tới a, không nghĩ tới.

Ưu tú từ nhỏ đến lến, chỉ số thông minh cao, thành tựu cao, người gặp người khen Tần Dĩ Hằng, đối với tình yêu thế mà hoàn toàn không biết gì cả, ngây thơ như vậy sao?

Hành động vừa rồi mới ý thức mình thích lão bà của mình, đủ để Triệu Tín kinh ngạc cả đời.

Triệu Tín tiếp tục rót rượu.

Hắn bây giờ cực kì tò mò, cực kì có hứng thú: "Cho nên ca, anh dâu cũng không biết anh thích cậu ấy sao?"

Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không biết."

Triệu Tín có cái vấn đề......

Ai nha vẫn là hỏi đi, hắn thật sự rất muốn biết.

"Ca, hai người là đột xuất hôn sao?" Triệu Tín hỏi.

Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Đúng."

Triệu Tín nga một tiếng thật dài, cười rộ lên: "Kết hôn trước yêu sau a."

Tần Dĩ Hằng nghe được từ mới mẻ: "Cái gì?"

Triệu Tín: "Chính là kết hôn trước, sau đó mới bàn lại yêu đương, trước kia thế hệ trước đều như vậy, lúc ấy đều là hôn nhân được sắp đặt, lúc ấy rất nhiều người trước khi kết hôn căn bản không thấy được một nửa kia......"

Triệu Tín đang nói đột nhiên ngừng lại.

Gì mẹ nó thế hệ trước, cái gì có hay không, cùng việc hôm nay có quan hệ gì.

Triệu Tín trở về chủ đề chính hỏi: "Anh muốn nói cho cậu ấy không?"

Tần Dĩ Hằng nghĩ nghĩ, giống như không có chủ ý gì, quay đầu hỏi Triệu Tín: "Em cảm thấy sao?"

Triệu Tín mở to hai mắt.

Sống trên đời cả chục năm, lần đầu tiên Tần Dĩ Hằng thỉnh giáo với hắn.

Triệu Tín nghe được lời này, tức khắc cảm giác sung sướng.

Cả người đều phấn khởi.

Hắn lập tức đứng lên: "Em cảm thấy trước tiên không cần, ca anh muốn cùng anh dâu yêu đương không?"

Tần Dĩ Hằng suy nghĩ vài giây.

Yêu đương.

Cùng Sở Nghĩa yêu đương.

Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Muốn."

Trời a, Tần Dĩ Hằng, anh, anh con mẹ nó thật đáng yêu.

Triệu Tín phi thường hưng phấn: "Anh muốn thì trước tiên đừng nói, anh phải hưởng thụ quá trình, như vậy, anh theo đuổi cậu ấy," Triệu Tín càng nói càng hưng phấn: "Không phải là em khoa trương, theo đuổi người khác thật sự khiến người vui vẻ, cực kì khiến người tâm động (1), cực kì làm người hưởng thụ, có đôi khi còn đặc biệt kích thích, đặc biệt làm hai người như vậy." [(1) : tâm động – Lòng dạ rung chuyển vì bên ngoài.]

Tần Dĩ Hằng như đang suy tư gì.

Triệu Tín: "Theo đuổi cho đến lúc thích hợp thì nói cho cậu ấy, oa, lãng mạn quá đi."

Tần Dĩ Hằng nghi hoặc nhìn Triệu Tín.

Triệu Tín vỗ vỗ ngực: "Tin tưởng em, anh nếu là đột nhiên nói, ngược lại rất không có thú vị, dù sao anh khẳng định có thể đuổi tới tay, không cần có áp lực."

Tần Dĩ Hằng tiếp tục tự hỏi.

Triệu Tín hưng phấn xoa tay: "A ca! Thế mà hai người vẫn còn như vậy, quá có ý tứ, anh còn chưa có làm cái gì đâu, màem vẫn cảm thấy ngọt đến ngấy, đệt!"

Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu nhìn Triệu Tín: "Theo đuổi như thế nào?"

Triệu Tín vung tay lên: "Đơn giản!"

Triệu Tín lại kéo ghế dựa gần một chút: "Chính là quan tâm cậu ấy, đối tốt với cậu ấy, đưa quà cho cậu ấy."

Tần Dĩ Hằng nói: "Anh có tặng quà cho cậu ấy."

Triệu Tín bổ sung: "Anh cũng rất quan tâm đến cậu ấy, đối với cậu ấy khá tốt."

Triệu Tín nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Hai người có hẹn hò chưa?"

Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không có."

Triệu Tín búng tay một cái: "Thật tốt quá, vậy có thể làm nhiều lắm, xem phim, cùng đi chơi, ca, anh không phải biết bơi sao, a cái thời tiết này không thích hợp, suối nước nóng, suối nước nóng có thể đi, tắm suối nước nóng, còn có, anh có thể cùng đi xem trận bóng với cậu ấy a, oa quá nhiều nội dung," Triệu Tín hỏi: "Những cái đó anh có cùng cậu ấy làm chưa?"

Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Đều không có."

Triệu Tín vui vẻ lên: "Sắp xếp liền ca! A a a a! Mau an bài đi!"

Tần Dĩ Hằng nghi hoặc nhìn Triệu Tín: "Em kích động như vậy làm gì?"

Triệu Tín nắm tay lại: "Anh không hiểu anh không hiểu!"

Tần Dĩ Hằng quả thật, không hiểu.

Triệu Tín: "Ca anh có ảnh của anh dâu không?"

Tần Dĩ Hằng hỏi: "Làm gì?"

Triệu Tín: "Em nhìn xem sao, để em có cảm giác về hình ảnh."

Tần Dĩ Hằng nghi hoặc: "Cái gì cảm giác về hình ảnh?"

Triệu Tín làm nũng: "Ai nha anh cho em xe đi, dù sao không bao lâu nữa cũng sẽ gặp được anh dâu, trước tiên anh cho em xem ảnh đi, ca! Ca ~."

Tần Dĩ Hằng không chịu nổi Triệu Tín, không nghĩ được là hắn có thể nháo như vậy, lấy điện thoại ra.

Triệu Tín dịch lại gần, thấy Tần Dĩ Hằng mở album ảnh, sau đó lướt lên trên mấy album, lại bấm mở.

Là một album lúc Sở Nghĩa học đại học, bối cảnh là sân bóng rổ, Sở Nghĩa mặc quần áo bóng rỗ, một tay chống nhạnh, một tay chuyển bóng rổ.

Thoạt nhìn là dùng di động chụp hình, nhưng ánh sáng và cách chụp rất khá, Sở Nghĩa cõng thái dương, vừa lúc cách chuyển kia không quá mạnh tia sáng chiều từ vai hắn xuống.

Trừ bỏ lúc đang chuyển bỏng là mơ hồ, cái khác hết thảy đều rất rõ ràng.

Mà Sở Nghĩa đối với người chụp cười.

"Trời ạ, dễ giết, anh dâu đẹp như vậy sao."

Tần Dĩ Hằng cất điện thoại đi, bất động thanh sắc hơi nhíu mày lại, đáp lời: "Đúng vậy, rất tuấn tú."

Triệu Tín nói: "Ảnh đẹp như vậy, vì sao không in ra a?"

Tần Dĩ Hằng nghĩ nghĩ, cảm thấy có đạo lý, lại lấy ra di động ra thao tác lên.

Rốt cuộc từ lúc hắn mua điện thoại đến giờ cũng chưa đổi qua hệ thống cam cùng bối cảnh của hình ảnh mà thay đổi.

Đổi xong Tần Dĩ Hằng lại tự mình thưởng thức vài giây: "Đẹp."

Triệu Tín phụt một tiếng cười rộ lên.

Làm gì a, cái này.

Hắn tại sao lại cảm thấy ngọt như vậy.

Tần Dĩ Hằng cũng không có đáp ứng lời nói của Triệu Tín uống rượu đến rạng sáng đến, hai người ở sân thượng đợi đến khoảng 10 giờ rồi từng người trở về phòng.

Khi ở thang máy tách ra, Triệu Tín hưng phấn mà một tay đặt trước ngực, một tay lại bắt tay với Tần Dĩ Hằng, nói: "Anh họ cố lên! Sớm đem anh dâu bắt lấy một chút."

Tần Dĩ Hằng cảm thấy Triệu Tín uống nhiều quá.

Sở Nghĩa vốn dĩ chính là hắn, có thể có cái gì mà bắt lấy hay bắt không được.

Nhưng cửa thang máy mới đóng lại, Tần Dĩ Hằng liền lấy điện thoại ra, mở ra phần mềm tìm kiếm.

Sau đó hắn phát ngốc nhìn chằm chằm giao diện này.

Cũng muốn tìm, nhưng cụ thể nên tìm cái gì?

Cái cụ thể này, thẳng đến hắn đi đến cửa phòng, mới nhớ tới.

Phòng ngủ tích một tiếng mở cửa, giao dieenjt ìm kiếm cũng đồng thời nhảy ra một cái giao diện khác.

"Làm sao để theo đuổi chồng của mình."

Tần Dĩ Hằng đóng cửa lại, nhìn toàn bộ đáp án trên trang web, trong lòng thật thất vọng.

Thế nhưng không có đến một cái phù hợp.

Vì thế hắn lại thay đổi vài từ, "Làm sao để theo đuổi người mình thích."

Lần này tìm được chính xác, xuất hiện một đống đáp án.

Hắn đầu tiên quét qua loa một lần, sau đó mới tìm cái thích hợp, bấm vào nghiêm túc xem.

Vừa đi vừa nhìn, hắn đi đến trước bàn, kéo ghế ra, cũng từ trong ngăn kéo lấy ra giấy cùng bút, nghiêm túc mà ghi lại những gì hợp lý.

Vừa ghi vừa nghĩ hình ảnh hắn cùng Sở Nghĩa cùng nhau làm những việc này.

Tần Dĩ Hằng xoay bút, hắn giống như đã cảm nhận được hưởng thụ trong miệng của Triệu Tín.

Hiện tại hắn rất hưởng thụ.

Đến lúc ghi đến điều 30, giao diện điện thoại đột nhiên chuyển màn hình.

Sở Nghĩa gọi điện thoại lại đây.

Người dưới ngòi bút người đột nhiên xuất hiện trên điện thoại, chỉ là một cái tên, tâm Tần Dĩ Hằng liền mềm lại.

Đây là người hắn thích a.

Hóa ra là như thế này.

"Alo." Tần Dĩ Hằng nhận điện thoại.

Sở Nghĩa ở bên kia cười một tiếng, nhỏ giọng hỏi: "Hai người uống xong chưa?"

Tần Dĩ Hằng nói: "Xong rồi, tôi hiện tại đang ở phòng, em tắm xong rồi?"

"Ân," đại khái là bởi vì biết chỉ còn Tần Dĩ Hằng đang nghe, giọng của Sở Nghĩa nhẹ đi rất nhiều: "Em buồn ngủ, cho nên trước gọi điện thoại cho anh đã, cùng anh nói ngủ ngon."

Tần Dĩ Hằng: "Được."

Sở Nghĩa: "Anh cũng phải đi ngủ sớm một chút a."

Tần Dĩ Hằng: "Được."

Sở Nghĩa: "Ngủ ngon lão công."

Tần Dĩ Hằng: "Ngủ ngon."

"Không được," giọng Sở Nghĩa càng mềm: "Anh phải thêm xưng hô."

Tần Dĩ Hằng cười cười: "Ngủ ngon tiểu tiên sinh của tôi."

Sở Nghĩa: "Ân."

Bởi vì Sở Nghĩa quá mức khắc chế, cũng theo thói quen biểu hiện khắc chế, cho nên Tần Dĩ Hằng bên này hoàn toàn nghe không ra ngữ khí Sở Nghĩa hắn phập phồng.

Cho dù bên kia bởi vì Tần Dĩ Hằng nói " tiểu tiên sinh của tôi" ở trên giường lăn vài vòng, nhưng bên này Tần Dĩ Hằng cái gì cũng không biết, thậm chí cho rằng Sở Nghĩa đối với xưng hô này của hắn cảm giác thường thường.

Hắn nhìn điều thứ 15 trên giấy "Lấy một cái tên xưng hô" suy nghĩ vài giây, tiếp theo ghi lên ở bên cạnh, ghi "Đã định".

Tiểu tiên sinh có thể giữ lại, cái khác tiếp tục chờ đến lúc nghĩ ra đã.

Rõ ràng đã đáp ứng Sở Nghĩa sẽ đi ngủ sớm một chút, Tần Dĩ Hằng lại một mình ở phòng khách sạn phòng phân tích ghi chép làm sao để theo đuổi một người đến rạng sạng 1 giờ.

Những trang web hiện lên cũng đã xem gần hết, hắn mới từ bỏ mà cất di động, cũng cầm lấy tờ giấy có 50 điều đã sửa đi sửa lại.

Hôm nay trước như vậy, ngày mai lưu vào máy tính sau.

Bởi vì Sở Nghĩa ở thành phố A, chuyện này trở nên thoải mái, cũng không thèm vội.

Mà ở W thị đi công tác mấy ngày nay, Tần Dĩ Hằng cũng càng ngày càng cảm giác được tâm tình nhớ nhung là cái gì.

Thậm chí không chỉ là buổi tối, hắn mỗi lần công việc kết thúc, liền muốn gọi điện với Sở Nghĩa.

Không cần phải nói cái gì, nghe giọng Sở Nghĩa là được.

Đương nhiên, có đôi khi tay nhanh hơn não, hắn quả thật rất nhiều lần ở ban ngày liền gọi điện thoại cho Sở Nghĩa.

Mà hiển nhiên, Sở Nghĩa bên kia, không phải đang vẽ tranh, chính là đang làm đồ, cho nên cuộc điện thoại này không thể gọi trong bao lâu.

Cái Triệu Tín trong miệng gọi là ngọt, chỉ có mỗi ngày vào buổi tối Sở Nghĩa nói ngủ ngon lão công.

Bởi vì là Sở Nghĩa, hắn cũng đã nếm qua miệng, là hương vị cực kì ngọt ngào.

Tiểu tiên sinh của hắn quả thật rất ngọt.

Mấy ngày nay bởi vì rất bận, Tần Dĩ Hằng từ chối rất nhiều lần xin xỏ gặp mặt của Triệu Tín.

Rốt cuộc đến ngày cuối cùng ở W thị, Tần Dĩ Hằng làm xong việc, mới đồng ý yêu cầu cùng nhau ăn cơm của Triệu Tín.

"Thật tốt quá ca, anh cuối cùng cũng đồng ý," Triệu Tín ở đầu điện thoại bên kia cực kì cao hứng, cũng nói: "Anh có nhớ em có nói rằng là em có bạn trai không?"

Tần Dĩ Hằng lúc này đang ngồi trên xe, trên đường đi đến nhà hàng: "Nhớ."

Triệu Tín nói: "Anh ấy cũng sẽ ở, anh có ngại không?"

Tần Dĩ Hằng: "Không ngại."

Triệu Tín cười rộ lên: "Giới thiệu hai người quen nhau a."

Không bao lâu, Tần Dĩ Hằng liền đến nhà hàng Triệu Tín đã đặt.

Triệu Tín đã đến, Tần Dĩ Hằng tiến vào chỉ nhìn thấy một mình hắn.

Không chờ Tần Dĩ Hằng hỏi, Triệu Tín giải thích: "Anh ấy mới xuống máy bay, lập tức liền đến."

Tần Dĩ Hằng không quá để ý: "Không sao."

Triệu Tín gật đầu.

Đại khái là bởi vì bạn trai tới, Triệu Tín thoạt nhìn so với lần trước còn cao hứng hơn, còn vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa.

Trong lúc chờ đợi, Tần Dĩ Hằng nhàm chán uống nước, nhìn tin tức trên điện thoại.

"Ca," Triệu Tín cười dịch qua: "Anh cùng anh dâu gần đây có tiến triển không?"

Tần Dĩ! Dĩ Hằng lắc đầu: "Không có."

Triệu Tín lý giải: "Anh gần đây rất bận, không sao cả, quay về thành phố A lại nói."

Tần Dĩ Hằng gật đầu.

Nếu nói đến chỗ này, Tần Dĩ Hằng đột nhiên tò mò, hắn hỏi Triệu Tín: "Em cùng bạn trai em, ai theo đuổi ai?"

Triệu Tín vừa nghe liền biết anh trai muốn lây kinh nghiệm, hắn một chút cũng không ngại, chia sẻ: "Em truy a, theo đuổi rất lâu, cũng quá khó khăn."

Tần Dĩ Hằng hỏi: "Theo đuổi như thế nào?"

Triệu Tín một bộ biểu tình anh hỏi đúng người rồi: "Dính hắn!"

Tần Dĩ Hằng nghi hoặc: "Dính như thế nào?"

Triệu Tín: "Chính là quấn lấy hắn, liều mạng quấn lấy hắn, gọi điện thoại, gửi tinh nhắn, tặng quà, tự mình tới cửa đòi gặp mặt," Triệu Tín uống một ngụm nước, tiếp tục: "Ngay từ đầu anh ấy đối với em rất lạnh nhạt, bất quá em là ai a, còn không phải bắt lấy."

Tần Dĩ Hằng nghiêm túc nghe.

Triệu Tín tiếp tục: "Ai nha, ca anh không biết, đoạn thời gian đó, hắn thoáng cho em một chút đáp lại, em có thể vui vẻ đến tìm không thấy bắc."

Tần Dĩ Hằng nghe thấy nhướng mày.

Cái này hắn ngày hôm qua cũng đã thấy trên trang web.

Trên đó cũng nói, nếu đối phương có đáp lại, dù chỉ là một chút, người theo đuổi cơ bản có thể cất cánh tại chỗ.

Cất cánh tại chỗ.

Có ý tứ.

Triệu Tín cười rộ lên: "Bất quá phương pháp này không thích hợp với anh, theo đuổi người cũng là tùy người mà khác nhau, ca anh vẫn là vững vàng đi con đường của mình đi."

Tần Dĩ Hằng cái hiểu cái không gật đầu.

Triệu Tín lại uống một ngụm nước, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Triệu Tín cơ hồ là lập tức để ly nước xuống, ngẩng đầu đối diện với người ở cửa cười.

Tần Dĩ Hằng cũng nhìn qui, nhìn thấy một nam nhân mắc áo khoác gió đứng ở cửa.

Nam nhân kia cười cười, hô một tiếng: "Bảo bối."

Sau đó người bên cạnh Tần Dĩ Hằng được gọi là bảo bối nhanh chóng mà chạy tới, nhảy dựng, cả người treo ở trên người nam nhân kia.

Triệu Tín nhão dính dính mà nói: "Em rất nhớ anh."

Bạn trai hắn cũng nói: "Anh cũng nhớ em."

Tần Dĩ Hằng thấy một màn này, thân thể rất tự nhiên mà lui về sau một chút, cũng không kiềm chế được mà nhíu mày.

Nhưng giờ khắc này, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một hình ảnh.

Tần Dĩ Hằng nhìn hai nam nhân ôm nhau trước mắt, nghiêm túc tự hỏi.

Góc lảm nhảm : Sao tui lại có cảm giác con mình rốt cuộc cũng biết yêu ấy nhở

╮( ̄▽ ̄")╭