Chương 85: Phiên ngoại 2
Sở Nghĩa sau khi nói lời này lập tức ý thức được chính mình không đúng. Rất không có lễ phép. Rất có bệnh. Cái gì cùng cái gì vậy trời. Hắn là biến thái sao? "Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi nói hươu nói vượn, thực xin lỗi." Uống rượu không thể làm mặt hắn đỏ lên, nhưng khi nói xin lỗi xong mặt lại đỏ lên. Hắn vội vàng rụt tay trở về, lại vội vàng nói xin lỗi. Mà Sở Nghĩa sau khi uống say liền trở thành não cá vàng, cơ hồ chỉ có ký ức trong bảy giây. Cho nên trong nháy mắt nói xin lỗi xong, hắn đột nhiên quên mất mình vừa nãy đã nói cái gì. Cũng đã quên mất mình vì sao phải xin lỗi. Tần Dĩ Hằng hỏi: "Tiên sinh, cậu có phải đã uống say hay không?" Sở Nghĩa lần này lại thanh tỉnh, hắn đầu tiên là nhìn đến hai ly rượu trên bàn, sau đó dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, anh nói rất đúng, đầu là có chút choáng, hẳn là uống say rồi." Hắn khẽ nghiêng đầu, có chút ảo não: "Tôi cũng không biết tôi đang làm gì, tôi đã nói gì." Tần Dĩ Hằng khẳng định: "Cậu uống say rồi." Sở Nghĩa gật đầu ba lần, cũng nói vâng ba tiếng: "Vâng vâng vâng," hắn ngẩng đầu nhìn Tần Dĩ Hằng: "Tôi vừa mới nói cái gì với anh?" Tần Dĩ Hằng nhìn chằm chằm đôi mắt Sở Nghĩa: "Quên rồi sao?" Sở Nghĩa mở to hai mắt nhìn Tần Dĩ Hằng, cực kì bằng phẳng, quả thật là một bộ biểu tình cái gì cũng không nhớ rõ. Sở Nghĩa: "Quên rồi." Tần Dĩ Hằng: "Chưa nói cái gì." Sở Nghĩa gật đầu: "Được," hắn tự giác biết mình quấy rầy đến người ta, lại xin lỗi: "Thật xin lỗi." Tần Dĩ Hằng nhàn nhạt ừ một tiếng, đứng lên: "Không có chuyện gì thì tôi đi trước." "Ai ai ai không thể," Sở Nghĩa gấp đến độ nắm lấy tay áo Tần Dĩ Hằng: "Anh không thể đi." Tần Dĩ Hằng kéo tay áo mình ra, nhưng lại không kéo ra được. Đang lúc hắn muốn dùng sức kéo ra, hắn lại nhìn thấy biểu tình của Sở Nghĩa. Một bộ dáng thoạt nhìn rất luyến tiếc, còn rất ủy khuất, rất muốn hắn ở lại. Lực cánh tay của Tần Dĩ Hằng dần dần thả ra, cuối cùng vẫn là ngồi xuống. Chờ hắn ngồi xong, Sở Nghĩa lập tức buông tay ra, ngây ngốc cười một tiếng. Có lẽ là sợ Tần Dĩ Hằng lại lần nữa rời đi, Sở Nghĩa vội vàng suy nghĩ đề tài: "Tôi mời anh uống rượu đi, đúng, mời anh uống rượu," Sở Nghĩa đột nhiên có tinh thần, chỉ vào cái ly trên bàn, nghiêm chỉnh giới thiệu: "Tui nói cho anh nghe nè, rượu nơi này cực kì khó uống lên, rất đắng, còn rất mãnh liệt, khó có thể nuốt xuống, anh nhất định phải nếm thử!" Tần Dĩ Hằng đột nhiên nở nụ cười, hỏi Sở Nghĩa: "Cậu nghiêm túc?" Sở Nghĩa gật đầu: "Anh xem xem, tui uống đến hai ly." Ánh mắt Sở Nghĩa đặc biệt chân thành, Tần Dĩ Hằng trong nháy mắt này nhớ tới rất nhiều người. Những người đó cũng dùng ánh mắt như vậy, đề cử với Tần Dĩ Hằng đồ của mình, hạng mục, phương án, hoặc là cái khác. Dưới cái nhìn của hắn, kiểu ánh mắt này ngầm lộ ra lòng tự tin cùng mong muốn, còn có chờ mong. Người khác chờ mong nghĩa là: hy vọng Tần Dĩ Hằng có thể nhận ý tưởng của họ, cũng tiến thêm triển khai một bước hợp tác. Nhưng người trước mặt là lại chờ mong...... "Được, tôi đi gọi." Tần Dĩ Hằng nói. Người này chờ mong, có lẽ là muốn để Tần Dĩ Hằng cũng uống ly rượu này, sau đó có quan điểm đồng dạng. Khó uống, đắng, mãnh liệt. Rất có ý tứ. Không bao lâu Tần Dĩ Hằng liền từ bên trong đi ra. Sau khi hắn một lần nữa ngồi xuống, Sở Nghĩa rất nghi hoặc nhìn hắn thật lâu. Giây phút thật lâu này, Sở Nghĩa đã trải qua quá trình phía dưới. Người kia là ai? Tại sao lại ngồi ở bên cạnh mình? Còn rất đẹp trai. Ngồi liền ngồi đi. Cũng chả có gì. Sở Nghĩa nghĩ xong, cười với Tần Dĩ Hằng một tiếng. Sau đó hắn nghĩ nghĩ, hỏi: "Tiên sinh, ngài họ gì?" Tần Dĩ Hằng: "Tôi họ Tần, Tần Quốc Tần." Sở Nghĩa đột nhiên cười rộ lên: "Anh nói thật trùng hợp, tôi họ Sở, Sở Quốc sở." Tần Dĩ Hằng nhàn nhạt ừ một tiếng. Sở Nghĩa lại cười một tiếng, chỉ vào cái ly không trên bèn nói: "Như vậy rất có duyên, tôi mời anh uống rượu đi." Tần Dĩ Hằng: "......" Tần Dĩ Hằng hỏi: "Cậu rốt cuộc đã uống nhiều hay ít?" Sở Nghĩa để hai cái ly ở trên bàn ở bên cạnh nhau: "Hai cái này." Tần Dĩ Hằng thở dài một tiếng: "Tửu lượng kém như vậy sao." Bởi vì rất ít khách, rượu của Tần Dĩ Hằng rất nhanh liền được mang ra. Ly rượu giống nhau như, trái cây trang trí của giống nhau như đúc, Sở Nghĩa ở tại chỗ liền kinh ngạc. "Anh làm sao lại gọi cái này vậy," Sở Nghĩa nhỏ giọng nói với Tần Dĩ Hằng, còn liếc người phục vụ đã đi xa một cái: "Cái rượu này rất khó uống." Tần Dĩ Hằng: "......" Sở Nghĩa tiếp tục: "Anh tại sao lại không hỏi tôi trước, anh có phải đã nhìn đến đề cử ở trên thực đơn của quán hay không? Đó là gạt người!" Tần Dĩ Hằng hỏi lại Sở Nghĩa: "Không uống được thì cậu tại sao lại uống hai ly?" Sở Nghĩa lắc đầu: "Tôi cũng không biết, uống uống rồi uống hai ly." Tần Dĩ Hằng cúi đầu, dưới cái nhìn chăm chú nóng rực của Sở Nghĩa, uống một ngụm. Sở Nghĩa: "Thế nào?" Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Quả thật khó uống." Cũng quả thật rất mãnh liệt. Sở Nghĩa vỗ tay một cái: "Có phải rất khó uống hay không?" Tần Dĩ Hằng bất đắc dĩ cười rộ lên: "Đúng." Nhưng Tần Dĩ Hằng vẫn lại uống một ngụm, mới để cái ly xuống. Có lẽ đã hiểu vị Sở tiên sinh này đã say đến không nhớ rõ chuyện gì, Tần Dĩ Hằng đơn giản cũng không ở lại quán bar này lâu nữa. Hắn rút tờ khăn giấy lau tay, nói với Sở tiên sinh hẹn gặp lại, liền đứng lên. Nhưng Sở tiên sinh vốn không nhớ chuyện này, lại lấy phương thực đồng dạng kéo hắn lại. Cũng lộ ra biểu tình đồng dạng. Lịch sử lại tái diễn. Bất quá Sở Nghĩa này còn chưa nói cái gì, Tần Dĩ Hằng đã tự động ngồi xuống. "Làm sao vậy?" Tần Dĩ Hằng hỏi hắn. Người trước mắt này liếm liếm môi, giống như đang nỗ lực nghĩ làm sao để cho người này ở lại. "Tui, ầy, hiện tại đã mấy giờ?" Sở Nghĩa hỏi. Tần Dĩ Hằng: "11 giờ." Sở Nghĩa hình như đã nghĩ ra biện pháp: "Tui uống rượu, mà tui lại lái xe tới, tui không về nhà được." Tần Dĩ Hằng phân tích lời nói của Sở Nghĩa một chút, tỏ vẻ cũng không thể làm gì: "Tôi cũng uống rượu, không đi xe được." Sở Nghĩa mất mát ồ một tiếng. Tần Dĩ Hằng nói: "Tôi có thể giúp cậu gọi xe." Sở Nghĩa càng mất mát ồ một tiếng, còn rủ đầu xuống. Tần Dĩ Hằng nghiêng đầu, nhìn đôi mắt Sở Nghĩa: "Làm sao vậy? Không hài lòng sao?" Bị Tần Dĩ Hằng vừa nói như vậy, Sở Nghĩa đã tìm được nguyên nhân mình mình khổ sở rồi, hắn gật đầu: "Đúng vậy, tui không hài lòng." Tần Dĩ Hằng theo hỏi: "Cậu muốn thế nào?" Sở Nghĩa ngẩng đầu, một bộ hơi xấu hổ, nhưng lại rất muốn: "Anh gọi xe đưa tui trở về đi." Hai người sau khi nhìn nhau ba giây , Tần Dĩ Hằng thỏa hiệp. Tiểu Trần gần đây đã xin nghỉ, vì thế hắn gọi điện thoại cho Hứa Kính, gửi địa chỉ, bảo hắn hiện tại lập tức lại đây. Sau khi cúp điện thoại, Sở Nghĩa rất khách khí gật đầu với Tần Dĩ Hằng, nói: "Cảm ơn anh." Tần Dĩ Hằng: "Khách khí rồi." Trong lúc chờ Hứa Kính đến, Tần Dĩ Hằng uống ly rượu còn dư kia. Về phần hắn vì sao lại uống cái ly rượu kia. Chính hắn cũng không biết. Tóm lại, một khi nhìn thấy Sở tiên sinh kia liếc mắt một cái rồi thu hồi tầm mắt, hắn liền sẽ theo bản năng uống một ngụm rượu, tiếp theo mới cảm giác rượu khó uống. Vòng đi vòng lại. Tuần hoàn lặp lại. Hai mươi phút sau, xe của Hứa Kính chậm rãi lái lại đây. Tần Dĩ Hằng nói với người bên cạnh đi thôi, liền đứng lên. Vừa đứng như vậy, hắn mới phát hiện áo của mình vẫn luôn bị người kia nắm. Tần Dĩ Hằng cúi đầu nhìn. Chỗ Sở Nghĩa nắm không lớn, giống như sợ hắn phát hiện nên nắm ở phía sau áo hắn, ở chỗ không quá rõ ràng. Nhưng giống như lại lo lắng Tần Dĩ Hằng chạy, nắm rất chặt. "Xe tới rồi sao?" Sở Nghĩa cũng đứng lên. Tần Dĩ Hằng kéo áo mình, lại không kéo ra được, đơn giản cũng không kéo nữa. Tần Dĩ Hằng: "Đúng vậy, xe tới." Sở Nghĩa dùng ánh mắt biết ơn nhìn Tần Dĩ Hằng, nói: "Anh nhất định phải đưa tôi an toàn về nhà." Tần Dĩ Hằng: "Được."