Không Cần Tự Trọng

Chương 11: Thoả thuận ly hôn

Sau khi đơ người một lúc lâu cuối cùng Trang cũng nằm vật ra đất mà ăn vạ, một cú đá ban nãy đau đến điếng người chứ chẳng chơi, Trang khóc rấm rứt để lấy đà nhưng có vẻ vẫn không thấm thía gì. Cô hít một hơi thật sâu làm đầy lồng ngực mình, lấy hơi khóc thật to và rõ ràng, nàng ta dám đá cô đau đến vậy...

Mà Mây cũng để mặc cho Trang khóc vì mấy đứa trẻ khi muốn có sự chú ý cũng khóc như vậy, chẳng mấy chốc mà ngưng ngay, nhưng nàng đợi năm phút vẫn chưa ngưng, đợi tầm mười phút nàng mới xót ruột bảo: "Ê! Ai mượn người ta đang ăn cô vẩy gàu xuống chi, chơi dơ thì bị đòn thôi."

Khóc khoảng mười lăm phút cuối cùng Trang cũng chịu đi vào tủ lạnh lấy nước uống, nhưng bước đi của cô nàng có hơi chập chững, có lẽ một đá ban nãy nàng đá có hơi quá chân thật. Trong lòng Mây bỗng nhiên dâng lên một sự thương xót, mới mấy hôm trước cô nàng mới bị chồng đánh một trận tơi bời, có lẽ còn đau hơn cú đá mà nàng vừa đá, những sự đau đớn này cô nàng đều phải chịu sao?

"Trang..."

Cô ấy xoay đầu lại nhìn nàng, mũi cũng đỏ lên vì khóc ban nãy, giọng nói nghèn nghẹn do mũi vẫn đầy nước mũi mà hỏi nàng: "Hả?"

"Xin lỗi cô nhé, tôi..."

"Hông có gì..." Trang bật cười, nước mũi chảy xuống một đường đầy bất lực.

Thấy vậy nên nàng vội vàng lấy một tờ khăn giấy ra cho cô lau mặt, cô cũng nhanh nhẩu cầm lấy khăn mà xì mũi, sau đó lại cười toe toét như chưa có chuyện gì xảy ra. Trang cảm thấy rất vui mặc dù hơi ê mông một chút, cô cảm thấy cho dù bị đau mông còn hơn phải quay về nhà với chồng mình, nhưng sự đời là thế, cô tránh cũng tránh không thoát.

Buổi chiều ở khu căn hộ cao cấp cũng có chút náo nhiệt nhưng không thể nào náo nhiệt bằng các xóm bình thường, những hộ gia đình có con thường đẩy xe đi dạo một vòng, những người có con lớn lớn một chút thì thả cho con ra công viên chơi cho thư thả đầu óc. Đức đứng ở cửa sổ phòng làm việc của mình nhìn ra ngoài công viên, thấy con cái hàng xóm vui đùa với nhau mà rơi vào trầm tư.

Điện thoại của hắn reo liên tục từ ba giờ đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, đến mức pin điện thoại của hắn cũng giảm xuống chỉ còn năm mươi phần trăm. Đức mím môi, cuối cùng cũng quyết định nghe điện thoại.

"Anh..."

Giọng khóc trong điện thoại vang lên rõ mồn một, nhưng hắn không có cảm giác đau đớn hay chua xót, chỉ cảm thấy hơi phiền phức.

"Em tưởng anh muốn cắt đứt liên lạc với em rồi..."

"Anh đã bảo để cho anh quyết! Em phải cho anh chút thời gian để suy nghĩ chứ."

An cũng ngừng khóc, cố gắng lấy lại hơi thở bình thường để nói: "Vậy em và con đợi anh..."

Hắn ừ hử một chút rồi tắt máy, sau đó gọi cho vợ mình, lúc này Trang đang ngửa đầu đợi Mây đút nho cho mình như một phúc lợi vì cô mới vừa bị đá vào mông xong, thấy có điện thoại nên cô đưa tay với lấy, lèm bèm "lại là ông đức cớp"

"Em nghe."

"Chừng nào về?"

"Tối về!"

"Giờ về được không? Anh có chút chuyện muốn nói với em."

Giọng điệu của hắn có hơi nghiêm trọng, sau khi cúp máy Trang mới hừ một tiếng vu vơ nói: "Ổng muốn theo con An thật rồi, người ta thường nói đàn ông khi nɠɵạı ŧìиɦ một là tìm các cô xinh hơn vợ mình, đó là những người đàn ông ham mê của lạ, hai là kiếm người xấu hơn vợ mình, các ông nghĩ đó là tình yêu, tôi nghĩ đó là hơi ngu á, vợ đẹp vậy mà."

Nghe vậy nên Mây cũng gật gù, dù sao ban nãy nàng cũng mới đá cô ấy một cái quá mạng, bây giờ xem như đền bù cho cô ấy.

"Thôi tôi bắt Grab về, để xem mị lực của con An tới đâu."

Nói rồi Trang đứng lên lấy túi xách định bắt xe về, nhưng Mây cản lại, bảo rằng để nàng chở về. Vậy nên Trang đi về chung với Mây, trên đường đi Mây còn mua cho cô hai cái bánh để về nhà có buồn miệng thì ăn.

Bản thân cô cũng biết sẽ có một ngày chuyện này xảy ra, sớm hay muộn thì cũng phải ly dị, bản chất của hôn nhân vì trao đổi lợi ích như thế này là thế, cô cho hắn vài năm xinh đẹp nhất của mình để đổi lấy một số vật chất mà cô muốn, đến khi hắn có người thay thế sẽ có người khác sẽ ngay lập tức đá cô ra khỏi nhà. Mà hắn còn rất yêu thương người kia, vì yêu nên mới lo cho bé Nhi đến thế.

Cô chưa bao giờ ảo tưởng rằng sẽ có một ngày hắn yêu mình, vì vốn dĩ tình yêu kia là dành cho người cũ của hắn, tình yêu ngô nghê thời tuổi trẻ mà khiến hắn lãng quên cách yêu là như thế nào. Nhưng từ khi vào nhà hắn cô đã cố gắng lo cho con hắn chu toàn, nhà cửa cũng theo yêu cầu của hắn, mọi thứ nhất nhất đều làm theo hắn, cốt yếu vì cô là người đứng dưới mái hiên nên phải cúi đầu. Mẹ cô thường bảo rằng với sức của cô có thể cưới được người tốt hơn rất nhiều, cô chẳng bỏ trong tai, cứ vậy mà sống, vì cuộc sống của cô cũng chỉ có thể đến thế. Hạnh phúc và được yêu chưa bao giờ là thứ cô mơ tưởng trong cuộc sống này.

"Anh gọi em hả?"

Khi nhìn thấy hắn bất giác cô thấy mặt mình hơi đau, kí ức về mấy hôm trước bị hắn đánh vẫn còn rõ mồn một trong đầu. Ngày hôm đó hắn vô cùng giận dữ vì phát hiện con chim quý của hắn đã bay mất, mà cô lại chẳng dám nói là do cô dắt bạn về nhà làm bay mất, chỉ bảo rằng trong lúc cho ăn có hơi vô ý, vậy mà hắn vẫn đánh cô để đền bù những mất mát mà hắn có.

Cô có nên ly hôn không? Cô tự nhủ, nếu hắn bảo hai người nên ly hôn thì cô phải làm thế nào?

Trên đường đi Mây có bảo cô rằng nếu sống không thấy hạnh phúc thì nên giải thoát, cô có cửa hàng của riêng mình, có những thứ sẽ thuộc về cô sau khi ly hôn, vậy thì cô cố chấp bám trụ hôn nhân này để làm gì? Con cô cũng chưa có, cô cũng không phải sợ phải phân chia con cái. Vậy cô đắn đo để làm gì? Vì cô yêu hắn?

Đang suy nghĩ bỗng nhiên Trang bật cười ha hả, cô mà yêu hắn thì còn khó hơn đem một mặt trăng hái xuống, hoang đường biết mấy.

"Em cười cái gì?"

Trang thu lại nét cười của mình, ho khụ một tiếng để cổ họng thanh hơn: "Em không có."

Đức châm một điếu thuốc đưa lên miệng rít một hơi, làn khói lơ đễnh bay lên khỏi điếu thuốc, hòa lẫn trong không khí rồi biến mất. Thứ mùi thuốc lá buồn nôn này là thứ mà cô ghét nhất ở hắn, nhưng cô không nói được, nói ra hắn sẽ đánh cô mất.

"Anh và An có con rồi..."

Xem ra cũng không có gì ngạc nhiên như cô từng nghĩ, nhưng thái độ trơ người ra của cô thật không giống thái độ của một người vợ bị chồng phản bội.

Trang vội vã nhéo vào đùi mình, mắt cô rươm rướm nước mắt ngay lập tức, giọng cũng trở nên đáng thương hơn: "Thật... thật sao anh?"

"Phải..."

Nhìn ánh mắt chực trào rơi nước mắt của cô mà hắn bất giác thấy thương, cô rõ ràng chẳng có lỗi gì, tất cả là do sự khốn nạn của hắn...

"Anh muốn ly hôn, giấy tờ anh chuẩn bị cả rồi, cửa hàng do em quản lý thì vẫn là của em, căn nhà mua cho ba mẹ em và một căn hộ chung cư anh vẫn để cho em. Phụ cấp sau ly hôn anh cũng có ghi trong hợp đồng, hi vọng chúng ta kết hôn vui vẻ, ly hôn cũng vui vẻ."