Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc?

Chương 6

“Tử Ngâm, cậu có nghe nói Trần Nhiên  Nhiên cũng đăng kí cuộc thi hùng biện hay không? Nghe nói Lăng Thần giúp cô ấy phụ đạo phải không?”

Ăn xong cơm trưa, Tử  Ngâm cùng với Lục Mai sánh bước đi trên sân thể dục, đi về phía phòng học.Tử Ngâm đột nhiên dừng chân lại, thân mình cứng đờ, ý cười trên mặt đột ngột chuyển sang âm u. Nửa ngày sau mới chậm rãi mở miệng: “Cậu nghe ai nói, có thật là vậy không?”

“Tử Ngâm, cậu hãy quên Lăng Thần đi, trường học nhiều nam sinh theo đuổi cậu cũng không có một người so được với Lăng Thần sao, bọn họ thật sự là thích cậu nha, dù sao cũng tốt hơn Lăng Thần” Lục Mai nhìn Tử Ngâm, trong mắt lộ ra vẻ quan tâm.

“Mai Mai, cậu không thích ai nên cậu không biết loại cảm giác này, đâu phải nói không thích liền không thích, cho dù không nhìn không được nhưng trong lòng lúc nào cũng hiện diện. Càng muốn quên càng quên không được”. Tử Ngâm buồn rầu nói, ngay cả lòng của mình cũng không khống chế được, cô không biết chính mình phải làm sao bây giờ.Ngày hôm qua còn nói cô có gì không hiểu thì hỏi anh nhưng cũng chính anh lại vì người khác hướng dẫn thắng cô trong cuộc thi.

“Tử Ngâm, yên tâm đi, cho dù  Lăng Thần vì cô ấy phụ đạo, cô ấy cũng không thắng được cậu đâu, cậu phải tin tưởng bản thân, quán quân lần này nhất định phải là cậu. Mình tin tưởng cậu.”.Lục Mai nói xong nắm tay Tử Ngâm động viên tinh thần.

“Nếu không phải có Lăng Thần, mình tin tưởng mình sẽ lấy được chức quán quân nhưng mà hiện tại có Lăng Thần vì cô ấy hướng dẫn, mình không biết chính mình có tin tưởng được hay không”.

“Tử Ngâm, có”, Lục Mai đột nhiên hưng phấn nói, ngón tay chỉ về phía người đàn ông đang đi ra từ phòng Giáo vụ.

Tử Ngâm nhìn theo hướng ngón tay của Lục Mai, một người đàn ông đang từ xa đi lại phía các cô.

“Làm sao vậy, Mai Mai?”

“Tử Ngâm, còn nhớ rõ ngày hôm qua mình chỉ cho cậu xem một người đàn ông đẹp trai không, tinh tú mới của giới luật sư”.

“Cái kia là như thế nào?”, Tử Ngâm khó hiểu hỏi, cái đó cùng với sự diễn giải của Lục Mai có quan hệ như thế nào?

Tất cả mọi người đều biết anh ta là luật sư nhưng mà không biết anh ta cũng chính là một dịch giả nghiệp dư ( đoạn này ta chém, ta tra trên mạng thì cái từ 同传 nói là dịch đồng thời >_< ta chẳng biết là gì nữa, ai biết chỉ ta với nhé)

Nhìn người đàn ông phía trướcđi tới, Tử Ngâm khoé miệng khẽ cười, không thèm để ý hỏi: “Mai Mai, cậu như thế nào biết nhiều như vậy? cậu biết anh ta?”

“Chờ một chút cậu sẽ biết”. Nói xong Lục Mai đột nhiên chạy về phía người đàn ông.

“Biểu ca, ngày hôm qua anh không có mời em ăn cơm, anh như thế nào lại thất hứa?”. Lục Mai lôi kéo góc áo Lục Dương, không khoan dung hỏi, bỉu môi tỏ vẻ chính mình hết sức bất mãn, hậu quả rất nghiêm trọng.

“Mai Mai, ngày hôm qua là bởi vì anh đúng lúc có việc, nếu không hôm nay tan học anh mời em ăn cơm được không?”. Lạc Dương nhìn biểu muội, sủng nịnh cười nói.

“Biểu ca, chuyện ăn cơm để chút nói sau, anh trước đáp ứng em một chuyện”. Lục Mai ngẩng đầu lên nhìn anh, bởi vì anh cao hơn cô một cái đầu nên làm cho cô không thể không ngẩng đầu để nhìn thấy mặt của anh.

“Chuyện gì, nói đi!”

Tử Ngâm đến gần bọn họ, mặt mang nét tươi cười, nói với Lạc  Dương: “Chào anh”.

Lạc Dương cười ôn hoà, ngữ khí ung dung nói: “ Không nghĩ tới chúng ta có duyên như vậy, có phải hay không nên mời tôi ăn cơm?”

Lục  Mai mở to hai mắt nhìn hai người, như là nhìn người ngoài hành tinh. Nửa ngày sao mới tìm được thanh âm của mình: “Các người như thế nào biết nhau, Tử Ngâm, cậu ngày hôm qua không phải nói không biết biểu ca của mình sao?”

Lạc Dương cười nói với Lục Mai: “Chúng ta hôm qua mới biết nhau”.

“Vậy là tốt rồi”, Lục Mai cao hứng nói: “Biểu ca, vậy anh liền nhất định phải giúp việc này”, nói xong nhìn về phía Tử Ngâm

“Được, em nói đi”,Lạc  Dương bất đắc dĩ cười cười, khẽ lắc đầu, thật không còn cách đối với Lục Mai.

“Tử Ngâm đăng kí tham gia cuộc thi hùng biện lần này, anh giúp bạn ấy phụ đạo, làm cho bạn ấy đạt giải nhất là được”.

“Cô đăng kí tham gia cuộc thi hùng biện lần này?” Lạc Dương rõ ràng có chút ngạc nhiên, đối với cô gái mới quen biết này anh không nghĩ là cô có thật lực vững vàng như vậy. Cuộc thi này mỗi năm có một lần, ba người đứng đầu cuộc thi có thể trực tiếp ra nước ngoài tham gia diễn thuyết. Không phải cuộc thi ở trường bình thường.