Không Để Em Chạy Thoát

Chương 39

Cuối tuần nào ở nhà hàng Phụng Phi cũng đông khách, bởi vì có nghệ sĩ dương cầm Ernesta đến trình diễn.

Nhưng chiều nay Tiểu Yến vừa đến thì đã nhìn thấy rất nhiều phóng viên ở trong nhà hàng, giống như sắp có sự kiện lớn gì đó.

Tiểu Yến đứng ở ngoài cửa mà thầm nghĩ, có phải là Thanh Hoàng lại muốn quảng cáo cô nữa không?

Đã năm giờ rưỡi chiều rồi mà chưa thấy Tiểu Yến đến thì Thanh Hoàng liền lo lắng, vì trước nay cô luôn đúng giờ.

Vậy liệu có phải trên đường đến đây Tiểu Yến xảy ra chuyện gì rồi không? Nghĩ đến đó thì Thanh Hoàng chạy ra ngoài xem thử.

"Thanh Hoàng." - Tiểu Yến vừa nhìn thấy Thanh Hoàng thì liền kéo cậu ra ngoài, cách xa nhà hàng một chút.

"Ủa Tiểu Yến? Cậu đến rồi sao không vào?" - Thanh Hoàng thắc mắc hỏi.

"Nè, bộ tớ kiếm tiền cho cậu chưa đủ hả? Tại sao mang tớ ra làm quảng cáo cho nhà hàng của cậu mãi vậy?" - Tiểu Yến hỏi giọng bực mình, cô chẳng thích đứng trước phóng viên chút nào.

Ban đầu Thanh Hoàng không biết Tiểu Yến đang nói về chuyện gì, nhưng khi thấy cô liếc nhìn phóng viên thì cậu mới hiểu ra vấn đề. Cậu làm bộ mặt hết sức vô tội:

"Thật oan cho tớ quá. Đám phóng viên đó không hề liên quan đến tớ, là chị Hiền đã mời họ đến đấy."

"Thanh Hiền? Chị ấy mời phóng viên đến làm gì?" - Tiểu Yến kinh ngạc.

"Tớ cũng không biết." - Thanh Hoàng nhún vai.

Tiểu Yến trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc Thanh Hiền hôm nay mời phóng viên đến làm gì chứ? Ả đang định giở trò gì đây?

"Tiểu Yến." - Thanh Hoàng khẽ gọi, ánh nhìn dành cho Tiểu Yến rất say đắm... cứ như không thể rời khỏi cô.

"Hả? Hoàng nói gì?..." - Tiểu Yến thoáng chút giật mình, ngẩng đầu nhìn Thanh Hoàng.

"Yến hôm nay rất xinh đẹp." - Thanh Hoàng khẽ nói, chất giọng vô cùng ngọt ngào.

Tiểu Yến đang khoác trên người mình một chiếc đầm dạ hội phi trễ vai đỏ, mái tóc đen dài hôm nay được vén gọn qua một bên.

Trông cô hôm nay rất cá tính, nhưng vẫn giữ được sự dịu dàng vốn có... giống như viên kẹo sữa trắng tinh bọc một lớp dâu tây.

"Nhìn cậu cứ như công chúa..." - Thanh Hoàng vẫn là ánh mắt say đắm ấy, bàn tay đưa tay lên trong vô thức, muốn chạm vào cô gái ở trước mặt.

"Tớ vẫn bình thường như mỗi khi thôi mà." - Tiểu Yến vội lùi phía sau một bước, cố tình không để Thanh Hoàng chạm đến mình.

Thanh Hoàng khẽ nhíu mày, cậu lại không thể làm chủ tình cảm của mình trước cô. Và cô vẫn không chấp nhận tình cảm ấy...

"Thôi... chúng ta vào trong đi..." - Thanh Hoàng cười cười.

Tiểu Yến khẽ gật đầu rồi bước nhanh vào nhà hàng, cô thầm nghĩ phải tìm cơ hội nói rõ với Thanh Hoàng mới được.

Vừa nhìn thấy Tiểu Yến bước vào thì đám phóng viên lập tức vây quanh cô. Họ liên tục chụp hình và đặt ra câu hỏi.

Thanh Hoàng gọi vài người phục vụ đến ngăn cản đám phóng viên lại, còn bản thân cậu thì dẫn Tiểu Yến thoát khỏi nơi ồn ào ấy.

"Xin chào mừng tất cả mọi người đã đến nhà hàng Phụng Phi." - Một giọng nữ từ xa vọng đến.

Tất cả mọi người ngạc nhiên quay qua nhìn thì thấy Thanh Hiền đang bước đến, hôm nay ả khoác trên mình một chiếc váy đen quyền bí.

Phía sau là Brian, trên tay anh ta đang cầm chặt một bao bì đày.

"Chị hai..." - Thanh Hoàng nhìn chằm chằm chị gái mình, giống như muốn hỏi ả đang định làm gì.

Thanh Hiền hiểu nhưng không giải đáp thắc mắc của em trai, cứ ung dung bước đến trước mặt đám phóng viên:

"Xin chào các bạn phóng viên! Hôm nay là kỷ niệm một năm nhà hàng Phụng Phi khai trương nên tôi mời các bạn đến cùng vui."

Lời của Thanh Hiền vừa đứt thì có một đội phục vụ bưng ra những món ăn thơm ngon, nhìn vô cùng hấp dẫn.

Thanh Hoàng cau mày, hôm nay rõ ràng chẳng phải là ngày kỷ niệm gì cả mà. Rốt cuộc chị gái của cậu đang muốn làm gì đây?

"Tôi cũng muốn mở một trang web đánh giá để nhà hàng Phụng Phi trở thành nhà hàng năm sao. Rất mong được tất cả mọi người ủng hộ." - Thanh Hiền nói một cách tự tin.

Thanh Hoàng thoáng ngạc nhiên, chị hai của cậu có kế hoạch này từ bao giờ vậy? Và tại sao ông chủ như cậu lại chẳng biết gì?

Các phóng viên cứ chụp hình, ghi chép liên tục. Thật ra nhà hàng Phụng Phi được mọi người đánh giá rất cao. Từ chất lượng các món ăn tới cách phục vụ, thật sự có thể trở thành nhà hàng năm sao.

"Và hôm nay tôi có một món quà muốn gửi tặng các bạn phóng viên." - Thanh Hiền lại lên tiếng nói.

Thanh Hoàng bất giác liếc nhìn bao bì trên tay Brian, thật ra đó là tài liệu gì?

Vẻ mặt của các phóng viên đều rất tò mò, mong muốn biết mình được tặng quà gì.

Từ nãy tới giờ Tiểu Yến vẫn đứng im lặng ở một góc, hoàn toàn không quan tâm chuyện đang diễn ra trước mắt.

"Một người vô cùng nổi tiếng, không ai không biết. Nhưng lại đi yêu một kẻ từng phạm tội, ở tù 5 năm. Các bạn phóng viên thấy tin tức này như thế nào? Có muốn biết người nổi tiếng ấy là ai không?" - Thanh Hiền nói cười với đám phóng viên, nhưng ánh mắt thì lại nhìn Tiểu Yến chằm chằm.

Tiểu Yến khẽ ngẩng đầu lên nhìn Thanh Hiền... Cứ thế hai ánh mắt đã va chạm nhau giữa không trung, cảm giác giống như hôm nay chính bắt đầu cuộc chiến của họ.

Nhà hàng lúc này rất ồn ào, tất cả mọi người đều bàn tán. Bởi vì người nổi tiếng lại đi yêu một kẻ từng phạm tội có thể trở thành tin hot, ai cũng tò mò.

Ở đó cũng có vài người nhìn về phía Tiểu Yến mà nghi ngờ, họ nghĩ thầm có phải là cô không?

Thanh Hoàng định chạy đến ngăn cản chị hai mình lại, không muốn để ả làm tổn thương Tiểu Yến. Nhưng cậu đã bị Brian giữ chặt lại, không thể cử động.

Tiểu Yến thấy vậy thì liền khẽ cười, xem ra Thanh Hiền đã sắp xếp hết rồi. Hôm nay ả thật sự muốn hủy hoại cô.

"Giám đốc Thanh Hiền, cô mau nói người nổi tiếng kia là ai đi."

"Đúng rồi. Mau nói ra đi."

Đám phóng viên nóng lòng muốn biết, thay nhau hỏi không ngừng.

Thanh Hiền nghiêng đầu nhìn Tiểu Yến, mỉm cười đắc ý. Để ả xem cuộc sống của cô sẽ tăm tối đến mức nào.

"Chị hai, đừng mà..." - Thanh Hoàng nhìn Thanh Hiền mà lắc đầu liên tục, cậu đang cầu xin ả đừng nói ra.

Ở khoảnh khắc ấy tưởng chừng không ai có ngăn được Thanh Hiền. Và Tiểu Yến sẽ lên bìa báo, rồi sau đó tất cả mọi người đều chỉ trỏ cô.

"Thanh Hiền, anh có chuyện muốn nói với em." - Một giọng nói trầm ấm bỗng dưng vang lên ở khoảnh khắc quan trọng ấy.

Tiểu Yến với Thanh Hiền tưởng chừng bị giọng nói trầm ấm ấy mê hoặc, hai người đều nhìn về một hướng.

Đám phóng viên quay lại thì nhìn thấy có một người con trai cao ráo, phong độ trong bộ vest đen.

Đó chính là Văn Thiện, anh đang khẽ bước đến với vẻ mặt không cảm xúc.

"Anh Văn Thiện..." - Tiểu Yến buột miệng gọi khẽ một tiếng. Không hiểu sao trong lòng cô lúc này lại có một cảm giác chẳng lành...

Văn Thiện bước đến đứng đối diện với Thanh Hiền, nhưng ánh mắt của anh luôn nhìn Tiểu Yến...

"Có chuyện gì vậy?" - Thanh Hiền nhìn Văn Thiện, khẽ hỏi.

Văn Thiện vẫn đứng yên nhìn Tiểu Yến, ánh mắt hiện giờ của anh thật sự rất u buồn.

Thanh Hiền thấy ánh nhìn của Văn Thiện luôn dành cho Tiểu Yến thì trong lòng nổi lên ganh ghét, ả quay sang đám phóng viên mà mỉm cười:

"Ngay bây giờ tôi xin được giới thiệu người nổi tiếng ấy. Đó chính là..."

"Thanh Hiền, anh yêu em." - Văn Thiện bất ngờ nắm lấy tay Thanh Hiền, lớn tiếng nói ra câu ngọt ngào ấy.

Nghe xong tất cả mọi người đều ngạc nhiên vô cùng, nhất là Tiểu Yến.

"Anh vừa nói... anh yêu em... đúng không?..." - Thanh Hiền mơ hồ hỏi.

"Đừng mà anh Văn Thiện..." - Tiểu Yến nhìn Văn Thiện mà liên tục lắc đầu, những ngón tay thon dài sờ nhẹ sợi dây chuyền bạc trên cổ mình.

Trần Tiểu Yến cô thật sự không sợ sự nghiệp đổ vỡ, bản thân mình bị người ta chỉ trỏ. Cô chỉ mong muốn có thể bên cạnh anh, mãi mãi không rời xa...

Lúc Tiểu Yến đang định bước đến trước mặt đám phóng viên, thừa nhận tình yêu của mình thì Văn Thiện bỗng nhiên quỳ một chân xuống và lớn tiếng nói:

"ĐÚNG VẬY. ANH YÊU EM, THANH HIỀN. EM HÃY ĐỒNG Ý LÀM VỢ ANH NHÉ?"

Những lời ấy đối với một cô gái là hạnh phúc cả đời người, nhưng tại sao lại khiến trái tim của Tiểu Yến đau đớn đến thế? Cứ như trái tim cô đã vỡ... từng mảnh...

Đau... Cô thật sự rất đớn đau khi chính mắt nhìn thấy anh cầu hôn với người con gái khác như vậy.

Thanh Hiền ngay giây phút này thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, ả đã bật khóc trước đám đông.

Anh, người con trai mà ả yêu suốt mười ba năm... nay đang cầu hôn ả.

Nếu giây phút này là một giấc mơ thì Triệu Thanh Hiền ả nguyện không bao giờ tỉnh lại nữa.

"ĐỒNG Ý ĐI. ĐỒNG Ý ĐI." - Những người khách ở nhà hàng thấy màn cầu hôn thật lãng mạn nên rất hào hứng.

Thanh Hiền nhìn mọi người, rồi quay sang Văn Thiện mà nghẹn ngào nói:

"Em đồng ý."

Tất cả mọi người ở đó đều vui mừng, họ vỗ tay không ngừng. Chẳng còn ai nhớ đến vụ kia nữa, bọn họ đều đắm chìm trong vui mừng.

Thanh Hiền đỡ Văn Thiện đứng dậy, đặt lên môi anh một nụ hôn thật ngọt ngào.

Văn Thiện giờ phút này cứ như một người máy, mặc cho Thanh Hiền muốn làm gì thì làm, hoàn toàn không có cảm giác...

"XIN CHÚC MỪNG." - Tiểu Yến bỗng dưng lớn tiếng nói, rồi khẽ bước đến.

"Tiểu Yến à..." - Thanh Hoàng vô cùng lo lắng, cô đang muốn làm gì?

Tiểu Yến bước đến đứng đối diện với Văn Thiện và Thanh Hiền, cô nhẹ nhàng mỉm cười:

"Chúc mừng chị nhé Thanh Hiền, ước mơ cuối cùng cũng trở thành hiện thực rồi."

Thanh Hiền khoác tay Văn Thiện một cách vui vẻ:

"Cảm ơn cô, Ernesta. Lời chúc mừng của cô chính là món quà quý giá nhất với tôi đó."

"Ngày vui như vậy, tôi xin đàn một bản tặng hai người." - Tiểu Yến vẫn giữ nụ cười trên môi, khẽ nhìn Văn Thiện.

Từ ánh mắt tới nụ cười của Tiểu Yến giờ đều khiến hai người con trai cảm thấy đau lòng, cô bình tĩnh quá mức rồi.

Tiểu Yến ngồi xuống trước chiếc đàn dương cầm và bắt đầu bản nhạc của mình.

Với người ngoài cuộc thì đó chỉ đơn giản là một bản nhạc hay như thường ngày, không có gì khác biệt cả.

Nhưng với Văn Thiện thì lại khác, tiếng đàn ấy đầy bi thương. Tiếng đàn của Tiểu Yến lúc này thật sự giống như một con dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim anh...

Tiểu Yến cứ ngồi ở đó đàn với nụ cười nhẹ trên môi, nhưng không một ai có thể thấu hiểu được nỗi đau trong cô ngay lúc này.

Thật muốn hỏi, phải chăng Trần Tiểu Yến cô đã quá sai khi lựa chọn trở thành nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng như vậy?

Nổi tiếng rồi lại chẳng thể ở bên người mà cô yêu, phải chịu đựng bao nhiêu đắng cay...

*********Hết chương 39***********

Chương sau sẽ rất buồn.