Không Được Đụng Vào Bảo Bối Của Tổng Tài

Chương 9: Trả Nợ

Suốt bữa ăn, Tư Diệp ăn rất nhiệt tình, bởi vì tối nay cô phải làm những chuyện rất lớn lao!Nhìn cô hung hăng cắn nghiến thức ăn xả giận, Dương Tử chống cằm, môi nhếch lên suy nghĩ đến buổi tối sẽ trêu chọc cô như thể nào.

Tư Diệp rùng mình một cái, ngẩng đầu thấy người đối diện đang nhìn mình còn dùng ánh mắt khó tả đó, trong lòng hận không thể giàu hơn hắn, đạp lên đầu hắn ngẩng đầu cười!

Dương Tử nhướn mày, như hiểu được suy nghĩ của cô mà nói.

- Cả đời này cô cũng không giàu hơn tôi đâu.

Đừng mơ tưởng.

- Xì.

Rồi ngày nào đó sẽ có người giàu hơn anh lấy tôi.

Cô cúi đầu lầm bầm rồi tiếp tục ăn.

Nhưng cô đâu biết, hắn đã nghe được.

Dương Tử đen mặt nghĩ thầm trong lòng.

"Ai dám giàu hơn tôi, tôi sẽ giết hắn, để rồi xem ai dám lấy em."

Sau khi ăn xong, Tư Diệp được quản gia đưa về nhà còn hắn về lại công ty giải quyết công việc.

Trước khi đi hắn còn không quên thì thầm vào tai cô một câu.

- Tối nay nhớ đợi tôi.

Không biết vì tức hay vì ngượng mà mặt cô đã đỏ như quả cà chua, trên đầu còn bốc thêm khói.

Dương Tử nói xong, bí ẩn cười một cái rồi leo lên xe phóng đi mất.

Về đến Dương gia, cô ngồi trên giường suy nghĩ tìm cách để có thể tránh mặt hắn.

Suy nghĩ đến đau cả đầu cuối cùng vẫn là khoá cửa nhốt hắn bên ngoài!

Đến tối cô tắm rửa xong xuôi định khoá cửa leo lên giường ngủ thì Trần Phi tìm đến.

Cô ta nói rằng dạo này không ngủ được nên đến tìm cô nói chuyện một chút.

Tư Diệp cười tươi mời cô ta vào phòng, hai người ngồi trên sofa chị chị em em cùng nhau nói chuyện đến tối.

Nội dung cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là về món quà mà Trần Phi tặng cô và sở thích của hai người.

Thế mà hai người lại nói chuyện đến tối, hơn nữa còn làm cô quên mất một chuyện quan trọng.

Dương Tử vừa về nhà liền không đợi được mà đi thẳng lên phòng.

Nghe từ trong phòng phát ra tiếng nói cười, hắn liền biết Trần Phi đã lên phòng cô.

Hắn không do dự mà bước vào, đây chính là cơ hội để cho cô ta hiểu rõ, Tư Diệp chính là người bên cạnh hắn.

Hai người phụ nữ bị tiếng mở cửa làm giật mình, đầu tiên là Tư Diệp mặt biến sắc tiếp đến là Trần Phi, còn hắn lại thong thả vào phòng, tháo cà vạt cùng áo khoát ra đặt lên giá treo đồ.

Trần Phi nhìn hắn rồi lại nhìn Tư Diệp, trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn nở nụ cười.

- Anh Dương Tử, hình như anh đi nhầm phòng rồi.

Đây là phòng chị Tiểu Diệp mà.

Tư Diệp bây giờ mới phản ứng, trong lòng bối rối vô cùng, không biết nên mở miệng giải thích thế nào.

Hai tay cô nắm chặt lấy vạt áo, cúi đầu không dám nhìn hai người kia.

- Đây là phòng của tụi anh, không phải của cô ấy.

Hắn bình thản trả lời đi đến trước mặt cô nâng mặt cô lên, mỉm cười với cô.

- Hôm nay anh về em lại không đón anh.

Anh rất buồn đó.

- A...!Em đang nói chuyện với Trần Phi nên không để ý.

Xin...xin lỗi.

Cô cứng ngắt đáp lại hắn, trên mặt lại nở nụ cười gượng gạo.

Hắn thấy vậy thì không vui, cắn lên môi cô một cái rồi quay người vào phòng tắm.

Tư Diệp tức giận, đau đớn chạm vào môi mình, hành động này trong mắt Trần Phi lại giống như cô đang xấu hổ.

Cô ta nắm chặt tay thành nắm đấm, trên mặt nở nụ cười càng tươi.

- Thì ra là hai người ở chung.

Vậy em làm phiền hai người rồi, em xin phép về phòng đây.

Nói rồi cô ta đứng dậy đi về phòng để lại cô bối rối đứng đó không biết nói thế nào.

Nụ cười lúc nãy vì sao lại tươi đến như thế? Đáng lý ra là phải nhìn cô căm phẫn chứ, sao lại đối với cô dịu dàng như thế? Không lẽ Trần Phi bỏ cuộc rồi ư? Ý nghĩ này vừa mới chạy qua đầu cô liền vội muốn gạt đi.

Cô vừa rồi rất hi vọng Trần Phi bỏ cuộc.

Thật đáng xấu hổ.

Là người chen vào hạnh phúc của người khác lại muốn người ta trao hạnh phúc đó cho mình.

Thật không hiểu nổi.

Đứng lâu mỏi chân nên cô lại ngồi xuống sofa, đầu lại bắt đầu suy nghĩ kế hoạch "trốn nợ".

Lúc nãy là do cô quá sơ xuất quên không khoá cửa, giờ hắn vào rồi, làm sao đuổi hắn ra ngoài? Chỉ có một cách, đó là cô lẻn ra khỏi phòng.

Kế hoạch xong xuôi, mục tiêu chính là phòng làm việc của hắn.

Dương Tử hắn chắc chắn sẽ không biết cô trốn đến phòng làm việc của hắn còn cô thì sẽ ở đó đọc sách miễn phí! Tư Diệp nhanh chóng đứng dậy, rón rén mở cửa đi ra.

Đi vào trong phòng làm việc của hắn, cô liền khoá cửa rồi bật đèn lên.

Cô phấn khởi mở to mắt nhìn xung quanh, nhịn không được tìm một cuốn sách thú vị.

Dương Tử vừa bước ra khỏi phòng tắm liền cảm thấy không đúng, trong phòng im lặng đến kỳ lạ.

Quả nhiên, không thấy cô đâu.

Hắn khoé miệng giật giật, mặt đen như cục than.

"Tư Diệp, em muốn chơi trốn tìm phải không? Được.

Tôi chơi cùng em.

Tìm được rồi tôi sẽ hành hạ em đến khi em đứng không vững thì thôi!"

Căn nhà này cô còn chưa quen, lại không thân thiết với ai ngoại trừ Trần Phi.

Nhưng chắc chắn Tư Diệp sẽ không muốn làm phiền đến cô ta vì vậy hắn nghĩ cô chỉ trốn trên lầu thôi.

Không lẽ cô trốn trong phòng hắn?

Nghĩ vậy hắn bước đến phòng mình, đẩy cửa đi nhanh vào trong, bật đèn tìm kiếm.

Nhưng từ ngoài vào trong đều không có.

Hắn dần mất kiên nhẫn, cô còn có thể trốn ở đâu chứ? Phòng làm việc của hắn ư?

Đứng trước cửa phòng làm việc hắn bừng bừng sát khi cố gắng kéo tay nắm cửa nhưng có kéo cách nào cũng không được.

Cô vậy mà dùng cách này nhốt hắn bên ngoài! Dương Tử đứng thẳng, kiềm chế sự tức giận trong lòng nói.

- Cho cô ba giây mở cửa, nếu không tôi sẽ xông vào "ăn" cô đến sáng!

Tư Diệp hồi hộp ôm cuốn sách trong lòng, nhìn cách cửa đang nhốt một con ác quỷ bên ngoài, kiên quyết không chịu mở.

- Tôi đếm đến ba.

Một...

Hai...

Ba...

"Rầm" Cánh cửa bị đập vào tường một cách thô bạo.

Tư Diệp giật mình cong người trốn dưới bàn làm việc, cô cảm giác hình như hắn tức giận thật rồi, nếu cô còn không ra hắn sẽ thực sự "ăn" cô đến sáng mất.

Hắn nhìn chầm chầm vào bàn làm việc, bên dưới liền ló ra một cái đầu, Tư Diệp vừa sợ hãi vừa khó chịu nhìn hắn.

- Tiền tôi có thể trả, cũng không nhất thiết phải làm việc đó.

Hắn nghe câu này của cô thì bật cười, khoanh tay nói.

- Tính tôi rất keo kiệt, nếu cô nghĩ rằng mình có thể trả số tiền đó vào ngày mai thì cứ việc.

- Chuyện này...

Tư Diệp đứng thẳng người khó khăn nhìn hắn.

Nếu biết như vậy cô đã không ăn món nào, dù cho cô có tình cảm với hắn đi chăng nữa thì loại chuyện này vượt quá sự mong đợi của cô rồi.

Trong lúc cô đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì Dương Tử đã tiến lại gần cô, dùng hai tay kẹp cô ở giữa rồi ghé sát tai cô nói.

- Cô đặc biệt trốn đến đây là muốn làm chuyện này ở phòng làm việc ư? Không ngờ cô lại d*m đ*ng như thế đấy.

- Không phải! Tôi chỉ là tình cờ trốn đến đây thôi.

Cô nhíu mày, hắn mà lại nói ra những từ ngữ không đứng đắn một cách bình thản như thế.

- Phải hay không, chúng ta cũng đã ở đây rồi, không bằng cho cô trải nghiệm một chút.

Hắn vừa nói xong liền ôm lấy eo cô, đặt lên môi cô một nụ hôn mãnh liệt.

Hắn như muốn nuốt hết không khí của cô, không ngừng cắn m*t môi cô.

Đến khi cô chịu không nổi đánh vào ngực hắn thì hắn mới dừng lại.

Nhìn cô thở dốc, gương mặt đỏ lên khiến hắn không khống chế được nữa.

Hắn hơi thở nặng nhọc, giọng khàn đục hôn lên cổ cô nói.

- Cho phép tôi, được không?

Đây là lần đầu tiên hắn xin phép một người phụ nữ, hơn nữa còn lo sợ cô từ chối.

Tư Diệp bị hắn hôn đến mơ màng lại nghe giọng hắn như thế, trái tim cô liền đập nhanh đến không thở nổi.

Tư Diệp gật đầu một cái, có chút tự nguyện để mặc hắn làm gì thì làm, dù gì cô cũng không đấu lại hắn.

Được sự cho phép của cô, Dương Tử vui vẻ ra mặt, gạt hết tất cả tài liệu trên bàn xuống rồi đặt cô lên.

Hắn cởi từng nút áo của cô xuống, một làn da trắng hồng liền lộ ra.

Dương Tử nhìn đến không chớp mắt, nhẹ nhàng đặt lên đó từng nụ hôn phớt, tay nâng eo cô lên vừa vặn đụng phải vật bên dưới.

Tư Diệp giật mình, nhìn xuống hắn đang dùng ánh mắt quyến rũ nhìn cô, là hắn cố ý! Dương Tử rời khỏi ng*c cô, hôn lên mắt cô, dịu dàng nói.

- Nhắm mắt lại đi.

Cô ngoan ngoãn làm theo lời hắn, bị bóng tối bao trùm làm cô có chút sợ hãi, từng đụng chạm của hắn lại hiện rõ trong đầu cô khiến nó càng trở nên kích thích.

Dương Tử đưa tay chạm vào nơi đó, Tư Diệp liền run rẩy một trận túm lấy tay hắn nắm chặt.

- Ưm...

Dương Tử ngạc nhiên nhìn cô, cô vậy mà có thể phát ra âm thanh thích tai đến như vậy.

Hắn mỉm cười, lần nữa ghé sát tai cô nói.

- R*n thêm nữa đi.

Tôi muốn nghe.

Nói rồi hắn dùng một ngón nhẹ nhàng ra vào.

Bị vật lạ xâm nhập, nơi đó liền trở nên ** ***, một cảm giác khó chịu truyền lên người Tư Diệp khiến cô không nhịn được mà bật tiếng r*n r* nho nhỏ.

- A...!Đừng mà...

- Ngoan~ Một chút nữa sẽ thích thôi.

Dường như bị gương mặt đỏ hồng của cô hấp dẫn, hắn trở nên dịu dàng, từng chút từng chút dẫn dắt cô đưa cô lên đ*nh.

Nhìn cô mở miệng thở dốc, hắn lần nữa đem môi cô thích thú gặm nhấm.

Tư Diệp bị hắn hôn đến mê muội, tay không tự chủ ôm lấy cổ hắn, trong miệng còn phát ra thêm vài tiếng r*n nhỏ.

- Dương Tử, bên dưới...!rất khó chịu...!

- Vậy cô muốn thế nào?

Hắn nhếch môi, dùng tay không ngừng trêu chọc cô.

- Ưm...!Cho nó...!vào trong...!hưm...!đi...

- Cái gì cơ?

Tư Diệp mặt nóng như lửa đốt, bên dưới thực sự rất khó chịu, hắn lại thừa biết cô muốn gì nhưng bắt cô nói ra hai từ đó ư? Thật quá đáng! Vô liêm sĩ.

Nhìn cô tức giận cắn môi, hắn nhướn mày, cười mỉm.

Dừng động tác kia lại, thay vào đó bằng một vật khác.

Vật đó vừa chạm vào, cô liền cảm giác như có dòng điện chạy qua làm cô rùng mình, cảm thấy vừa căng thẳng vừa sợ hãi.

Dương Tử hôn lên môi cô như an ủi, một tay nắm lấy eo cô xoa nắn, một tay cầm lấy ** *** chậm rãi đi vào trong.

Bên trong nhỏ đến mức làm cho hắn không nỡ tiến vào.

Mặt cô đã đổ đầy mồ hôi, hắn nhìn mà đau lòng, nhưng nếu không làm nhanh thì sẽ còn đau hơn thế.

Vì vậy hắn an ủi cô một chút đợi cô sơ hở mà thả lỏng liền trực tiếp đi vào.

- A!!

- Hừm...

Cả hai cùng r*n lên một tiếng.

Tư Diệp đau đớn cắn lên tay hắn nhưng hắn vẫn để cho cô cắn, hoàn toàn không tức giận ngược lại còn thở phào ra một hơi ôm lấy cô.

Thật ra lúc tiến vào hắn suýt nữa đã ra nhưng may thay hắn vẫn kiềm chế được.

- Tôi di chuyển được chứ?

Thấy cô gật đầu hắn nhẹ nhàng ra vào, để cô thích nghi, dần dần tiếng r*n r* lại vang lên, hai tay cô ôm lấy cổ hắn, miệng không ngừng thở dốc gọi tên hắn.

Như tiếp thêm động lực, Dương Tử liền đẩy nhanh tốc độ khiến Tư Diệp cảm giác như trời đất quay cuồng, lập tức hạ giọng cầu xin.

- A...ưm...!Dương Tử chậm chút...!Đừng nhanh như vậy...!hưm...

- Mới một chút đã không chịu được?

Hắn vừa nói vừa ra vào nhanh hơn, Tư Diệp chỉ biết nức nở cầu xin hắn cả đêm.

Đêm đó hắn đổi mọi tư thế, làm cô ra không biết bao nhiêu lần nhưng hắn vẫn không chịu buông tha cho cô còn đem về phòng tiếp tục.

Sau đêm đó, cô tự nhắc nhở bản thân rằng không được chọc giận hắn, nếu không hậu quả khó lường..