Không Được Nói

Chương 13: Manticore (6)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lão đại

Edit: Rea

—————

Ngụy Hoài Minh bên trong mặc áo ấm, bên ngoài mặc áo len thêm một cái áo khoác lông vũ đứng ở cổng trường, quấn ba lớp bên trong và ba lớp bên ngoài không những không hề lộ vẻ mập mạp mà còn thêm chút khí chất dịu dàng. Khi ra khỏi xe, Tần Nghiên có đưa cho anh một chiếc khăn quàng cổ, trái lại nó rất hợp với cả người anh, bộ dáng chỉ cần chỉnh đốn một chút là có thể đi catwalk ---- nếu bỏ qua phần lớn nhất trong tay anh là món đậu phụ thối.

"Giáo sư Tần ăn không?" Một tay Ngụy Hoài Minh bưng đậu phụ, tay kia thì gõ cửa kính xe, Tần Nghiên mỉm cười khi nhìn gương mặt anh sắp dán vào kính, mở cửa xe ra: "Anh vào trong ăn đi, bên ngoài lạnh lắm."

Ngụy Hoài Minh nghe xong lời này cũng không kiêng dè nữa, chân dài bước vào, tiện tay đưa đậu phụ thối vào tay Tần Nghiên, còn mình thì dùng sức chà xát hai tay mới xem như có chút ấm, sau đó anh quay lại thì thấy Tần Nghiên đang cầm đậu phụ nhìn mình, vừa cởi khăn quàng cổ vừa nói: "Cậu không ăn à?" Tần Nghiên theo bản năng gật gật đầu, sửng sốt một chút lại cảm thấy không đúng nên lập tức lắc đầu, khi nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Ngụy Hoài Minh thì vội vàng gắp một miếng cho vào miệng.

Ngụy Hoài Minh lấy một đôi đũa từ trong túi ra, tâm tình phức tạp nhìn Tần Nghiên: "Đôi đó tôi vừa dùng rồi... Tôi có lấy cho cậu một đôi mới..." Nói xong anh lại thấy như mình làm kiêu, anh và Triệu Chính mỗi ngày cướp đồ ăn từ miệng của đối phương cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy xấu hổ, làm vậy ngược lại có vẻ như anh muốn phân rõ giới hạn với Tần Nghiên.

Tần Nghiên tự nhiên nhận đôi đũa trong tay anh nhưng không gắp nữa mà trực tiếp đưa đậu phụ thối đến trước mặt Ngụy Hoài Minh.

"Không ngon sao?" Ngụy Hoài Minh cho một miếng vào miệng, nói không rõ ràng: "Rất chính tông mà."

"Cũng được." Tần Nghiên liếm khóe miệng một chút, "Lần đầu tiên tôi ăn món này, mùi vị có chút kỳ lạ."

Từ trước đến nay Tần Nghiên luôn tự mình nấu ăn, hắn kiểm soát chặt chẽ giờ ăn và thực đơn của mình chuẩn xác như một cái máy hẹn giờ, nhưng hiện tại hắn mới đột nhiên nhận ra rằng sau khi gặp Ngụy Hoài Minh, hắn đã không ăn uống như bình thường nữa, thậm chí là đã hai ngày rồi hắn không về nhà.

Đúng lúc Ngụy Hoài Minh đang muốn cho Tần Nghiên nếm thử sự kỳ diệu của món đậu phụ thối thì cửa xe đột nhiên bị kéo ra, khí lạnh thấu xương từ cổ áo rót vào khiến anh lạnh đến mức muốn chửi thề.

Sau khi thấy rõ người mở cửa thì anh càng muốn chửi đổng hơn.

Triệu Chính mặc một chiếc áo lông vũ dài qua đầu gối, mũ và khăn quàng cổ, găng tay các loại linh kiện nhỏ này không thiếu một cái nào, cậu trang bị vũ trang đầy đủ đứng ở ngoài cửa xe, vô cùng đáng thương muốn tiến vào nhưng bị Ngụy Hoài Minh tống cổ lên trên ghế phụ ngồi. Sau một hồi lăn lộn thì hơi ấm trong xe vất vả lắm mới tích góp được bị loãng đi không ít. Ngược lại Triệu Chính rất ấm áp, cậu luống cuống tay chân cởi mấy linh kiện nhỏ trên người mình xuống, mới vừa cởi khăn quàng cổ xuống thì một mùi hăng hắc liền xộc vào khoang mũi rồi nhanh chóng bao quanh cậu.

"Sếp à, anh đại tiểu tiện mất kiểm soát hả?" Triệu Chính bị mùi hôi kia hun đến ghét bỏ, cậu cau mày nhìn về phía sau, còn chưa kịp nhìn rõ ai thì đã bị miếng đậu phụ thối lao đến đập cho choáng váng.

Ngụy Hoài Minh tao nhã lau tay: "Đây, đại tiểu tiện của cậu đó."

Triệu Chính kéo miếng đậu phụ thối từ trên mặt xuống, cố nén du͙ƈ vọиɠ muốn nôn đi dưới ánh mắt cảnh cáo của Ngụy Hoài Minh, cậu uất ức cho nó vào miệng, còn trái lương tâm mà khen một câu ăn ngon.

Nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được.

"Không phải cậu và Tôn Giai Thần ở bên nhau à, sao lại tới đây?"

"Sao... Sao lại ở bên nhau... Không phải... Em..." Trong miệng Triệu Chính nhét một đống nên nói chuyện không rõ ràng còn vội vàng giải thích nên mặt lập tức nghẹn đỏ bừng lên, cũng không biết là do gấp hay là xấu hổ.

Hai người dán mắt nhìn Triệu Chính nuốt hết miếng đậu phụ thối vào, Tần Nghiên còn thân thiết mà đưa cho cậu chai nước.

Triệu Chính thuận khí rồi nhìn Ngụy Hoài Minh ợ một cái: "Anh ta đi cùng với một đám phú nhị đại đầy tật xấu kia, còn đi mua sắm bỏ em đợi ở bên ngoài nữa, em thấy gần đó có chiếc xe giống của anh nên mới tới xem, không ngờ là đúng thật ---- mà hai người làm gì ở cổng trường vậy?"

Cả hai còn chưa mở miệng thì Triệu Chính đã đột nhiên thay đổi biểu tình kinh sợ: "Không lẽ sếp tới đón con riêng thật hả?"

Con riêng?

Ngụy Hoài Minh còn chưa kịp phản ứng lại thì Tần Nghiên đã cười trước, hắn đè nén ý cười nhắc anh: "Là Hoàng Mao ở quán thịt nướng nói."

Anh vẫn chưa nghĩ ra cách để phá bỏ cái quán thịt của Hoàng Mao thì bên tai đã vang lên tiếng chuông tan học, nhất thời cổng trường liền trở nên huyên náo.

Trường trung học số 13 là quản lý khép kín nên trong trường ngoại trừ các loại cơ sở hạ tầng ra thì còn có tiệm cắt tóc, phòng giặt ủi, đầy đủ mọi thứ v.v, căn tin cũng mở tới bảy tám cái, trông giống như một thị trấn nhỏ vậy.

Nhưng dù căn tin có nhiều hơn nữa thì cũng có lúc học sinh chán ăn, bọn họ còn muốn thêm những món khác, tiếng rao hàng liên tục của những người bán hàng rong đuổi không đi ở bên ngoài trường học càng thu hút sự chú ý của mọi người hơn, thế nên vào mỗi giờ cơm đều có học sinh thò tay từ lan can sắt ra mua đồ. Nhà trường cấm mấy đợt cũng không có hiệu quả, sau khi hội học sinh rất nhiều lần đưa ra kiến nghị thì vừa rồi cuối cùng nhà trường cũng buông lỏng cho học sinh quyền ra ngoài mua đồ ăn nhưng ra vào đều phải đăng ký.

Tần Nghiên và Ngụy Hoài Minh chăm chú nhìn cổng trường, Triệu Chính cũng không hiểu rõ vì sao mà nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Nữ sinh buổi trưa cùng bọn họ ăn cơm cũng vội vã chạy ra ngoài như những bạn học khác, cô nhìn quanh một hồi thì xem ra cuối cùng cũng tìm được một quầy hàng nhỏ vắng người. Chủ quầy là một ông lão, ông đẩy một chiếc xe nhỏ bị hỏng lui vào góc đường, trên đó không treo bảng hiệu nên nhìn từ xa không biết là bán cái gì.

Triệu Chính nương theo tầm mắt của bọn họ nhìn qua thì miễn cưỡng hiểu được họ đang dán mắt nhìn cô gái kia, cậu gãi gãi đầu: "Trong hai người ai để ý cô ấy?" Cậu nghĩ nghĩ lại cảm thấy sếp mình là cong, vậy thì nhất định là Tần Nghiên rồi. Triệu Chính không có sức chống cự đối với mấy chuyện bát quái, nhưng cậu vịn vào cửa sổ nhìn nửa ngày cũng không thể dùng đôi mắt cận năm trăm độ của mình nhìn rõ được, chỉ mơ mơ hồ hồ thấy một hình dáng nhỏ gầy.

"Không ngờ giáo sư Tần lại thích kiểu như vậy." Tần Nghiên nghe thấy lời này thì khó hiểu liếc nhìn Triệu Chính một cái, đối phương cho hắn một ánh mắt "Tôi hiểu rồi."

"Là người tình nghi." Tầm mắt Tần Nghiên lại dính trên người nữ sinh kia, lười cùng Triệu Chính nói nhảm.

Nữ sinh mua đồ ăn xong chuẩn bị về trường học, nhưng khi quay lại không biết là đã nhìn thấy cái gì mà sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.

Tần Nghiên nhìn lướt qua đám đông, và hắn thực sự nhìn thấy một người quen mắt ---- là nam sinh lúc họ chuyển sách đột nhiên lao ra. Khoảng cách giữa cậu nam sinh đó và nữ sinh không gần, nhưng mỗi khi cô đi một bước thì cậu ta liền động một bước, từng bước theo sát đường đi của cô, tầm mắt của cậu ta từ đầu đến cuối đều dính trên người cô, giống như một tên biếи ŧɦái cuồng theo dõi.

Sau khi nhìn theo nữ sinh kia vào cổng trường, Ngụy Hoài Minh dụi dụi đôi mắt trừng đến mức vừa khô vừa xót của mình, hỏi Tần Nghiên làm vậy rốt cuộc là có thể nhìn ra được cái gì.

"Tình cảm thật kỳ diệu." Tần Nghiên không đầu không đuôi mà đáp một câu như vậy khiến Ngụy Hoài minh không hiểu ra sao.

"Anh yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên hả?" Triệu Chính còn đang đắm chìm trong cốt truyện mình bịa ra, Ngụy Hoài Minh đề phòng cậu làm gián đoạn mạch suy nghĩ của Tần Nghiên nên nhét vào miệng cậu thêm hai miếng đậu phụ thối.

"Phiền Ngụy đội mang người vào đây."

Nam sinh kia thấy nữ sinh trở về trường học thì vội vàng đi theo, nhưng một chân vừa bước vào cổng trường thì cậu ta cảm giác được trên vai mình bị ai đó vỗ một cái.

Trên người Ngụy Hoài minh còn mang theo hơi ấm từ trong xe đi ra, rất tự nhiên mà khoác lấy vai nam sinh rồi cúi đầu thổi một hơi vào bên tai cậu ta khiến cậu ta sợ tới mức giật mình: "Anh bạn nhỏ, đi với anh đây một chuyến nhé?" Nói xong cũng không đợi cậu ta trả lời mà trực tiếp bịt miệng cậu ta lại.

Khuôn mặt của nam sinh bị Ngụy Hoài Minh nhét vào trong áo khoác nên phản kháng trên người cũng dễ dàng bị khống chế, thoạt nhìn trông giống như anh em tốt kề vai sát cánh.

Cho đến khi bị ném vào trong xe nam sinh vẫn tỏ ra vô cùng sợ hãi.

Tần Nghiên nhấn mạnh mấy lần bọn họ không phải là người xấu, thậm chí còn bảo Ngụy Hoài Minh lấy thẻ công vụ ra cho xem nhưng cậu ta vẫn kiên định cho rằng bọn họ đều là kẻ lừa đảo, còn khóc la nói mình sẽ không vào bán hàng đa cấp, liều mạng cọ vào cửa xe lại bị Ngụy Hoài Minh ấn trở về.

"Cậu xem." Ngụy Hoài Minh chỉ vào chiếc đồng hồ Patek Philippe* của mình, "Cái này hơn sáu mươi vạn*."

(*hơn 2 tỷ 1)

Sau đó lại chỉ vào đôi giày cao cấp của mình: "Đôi này hơn mười vạn*."

(*hơn 352tr)

"Còn áo khoác này..."

"Quần này thì..."

Chỉ một vòng xong rồi anh lại lấy ra đồ giữ ấm như người Nam Cực của mình: "Cái này hơn một trăm." Sau đó cảm thấy con số này kẹp trong một đống 'vạn' thì hơi khó coi nên bổ sung một câu, "Thấy nó rẻ như vậy thôi chứ ấm lắm đó!"

Tần Nghiên kịp thời ngăn cản Ngụy Hoài Minh lôi kéo nam sinh thưởng thức việc giữ ấm của anh rồi tiếp lời anh nói: "Bán hàng đa cấp không dám mặc vàng đeo bạc, lái xe sang đến cổng trường chặn người đâu."

"Nhưng xã hội đen thì dám." Triệu Chính miệng nợ* mà bồi thêm một câu, thành công xây dựng hình tượng xã hội đen của Ngụy Hoài Minh trong đầu nam sinh.

(*nói mà không suy nghĩ, nói những điều vô nghĩa)

Để ngăn đề tài của bọn họ càng chạy càng xa nên Tần Nghiên dứt khoát từ bỏ việc trấn an cảm xúc của nam sinh mà đi thẳng vào vấn đề chính: "Cậu đi theo nữ sinh kia làm gì?"

Nam sinh phải phản ứng mất một lúc mới hiểu được Tần Nghiên đang nói cái gì, sau đó cau mày nhìn hắn: "Đó là em gái của tôi."

"Vậy cậu đi theo em mình làm gì?"

"Không phải việc của anh." Cậu ta đánh giá Tần Nghiên một chút, cảm thấy người này rất quen mắt, sau khi nghe lời hắn nói thì mới nhớ ra chính là người chuyển sách cùng em gái mình hồi trưa, cậu ta lập tức cảnh giác lên, "Làm sao mà anh quen em gái tôi?"

"Cô bé nhờ tôi giúp." Tần Nghiên nghĩ do Triệu Chính đã nói họ là xã hội đen rồi nên hắn dứt khoát bất chấp địa điểm mà châm điếu thuốc, xắn áo lông lên để lộ một vết sẹo như ẩn như hiện trên cánh tay rồi thở dài, "Nói trong trường có người bắt nạt mình nên nhờ tôi giúp đỡ."

Tần Nghiên giả trang như vậy thật sự mất đi khí chất trong trẻo lạnh lùng mà mang lên một thân mùi chợ búa, ánh mắt sắc bén như có thể rút dao ra bất cứ lúc nào.

Nam sinh bị hắn dọa cho một trận, nhưng giọng điệu cũng không khá hơn là bao: "Em ấy lấy tiền đâu ra chứ?"

Tần Nghiên gạt tàn thuốc, khóe miệng cong lên nhìn nam sinh: "Ai nói cô bé sẽ đưa tôi tiền?"

"Cô gái nhỏ đó cũng là một người xấu xa đấy, khi đến gặp tôi liền nói bản thân mình không có tiền, nhưng mà cô bé vẫn còn non lắm. Còn nói tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn miễn là làm xong chuyện, nhưng hiện tại tôi tìm không thấy người đâu, cậu nói xem phải làm sao bây giờ?" Tần Nghiên ôm lấy vai nam sinh rồi kề sát lỗ tai cậu ta, tư thế có bao nhiêu mờ ám thì lời nói ra có bấy nhiêu thấm người, "Cậu nói thử xem chúng tôi nên bắt đi hay là đem bán?"

Nam sinh sợ run cả người, nói chuyện cũng khiêm nhường không ít: "Đừng... Lão đại, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói. Tiền em ấy nợ em bù vào được không?"

"Giờ tôi không muốn đòi tiền nữa." Tần Nghiên tiếp tục dọa cậu ta, "Vốn dĩ tôi thấy cậu đi theo cô bé, tưởng giữa hai người có chuyện gì đó nên tôi muốn cậu giúp tôi lừa cô bé ra ---- dù sao thì ở cổng trường lôi một nữ sinh đi cũng khá là phiền phức. Hóa ra lại là em gái của cậu, vậy thì càng đơn giản hơn rồi."

Tần Nghiên nhìn Ngụy Hoài Minh một cái, đối phương lập tức lấy một tấm thẻ ra ném tới trước mặt cậu ta: "Mang cô bé ra ngoài, còn đây là hai mươi vạn cho cậu."

Hết chương 13.