Không Được Nói

Chương 36: Akuman (1)

"Đơn giản mà nói thì là một câu chuyện vì yêu sinh hận."

Edit: Rea

—————

Chỉ có số ít người đến được bờ bên kia; còn tất cả những người khác vẫn còn đang quanh quẩn ở bờ bên này.

《 Kinh Pháp cú 》

.

"Ngày mai em đeo khuyên tai anh tặng đi." Khi Ngụy Hoài Minh đứng trước quầy giúp Tần Nghiên chọn đồng hồ thì đột nhiên nhớ tới chuyện này, nhìn lỗ tai Tần Nghiên lại thở dài, "Quên mất em không xỏ lỗ tai."

"Xỏ." Tần Nghiên nghiêng đầu, lộ tai bên kia cho anh xem, "Anh tặng thì em sẽ xỏ."

Nói xong lại sờ vành tai mình: "Nhưng như vậy có phải không nghiêm túc lắm không?"

Ngụy Hoài Minh vừa định nói em đừng khẩn trương thì nghe thấy bên cạnh có người gọi mình một tiếng.

Người nọ vẫn luôn lựa đồng hồ bên cạnh bọn họ, cũng không chú ý tới hai người tiến vào, vừa rồi nghe thấy giọng Ngụy Hoài Minh cảm thấy quen tai mới quay đầu lại nhìn.

Thật đúng là người quen.

Ngụy Hoài Minh nhỏ giọng mắng câu mẹ nó, tránh thoát khỏi tay người nọ chuẩn bị vỗ vai mình, không mặn không nhạt đáp: "Đã lâu không gặp Trịnh đại thiếu gia, không phải đang ở Mỹ học tiến sĩ sao, bị trục xuất về à?"

Người nọ cũng không tức giận, thu lại bàn tay vươn ra rồi cười giả trân: "Được mời đến dự yến tiệc mà thôi, ngày mốt còn phải bắt máy bay trở về."

Ngụy Hoài Minh nhìn nụ cười công thức hoá và trang phục cẩn thận tỉ mỉ của hắn thì tức giận, hừ mũi một tiếng: "Không phải khinh thường nơi này của chúng tôi sao? Thế nào, ở nước ngoài lăn lộn không nổi nữa lại muốn trở về chia một chén canh?"

Đối phương nghe những lời nói có gai của anh thì rất bất đắc dĩ, cũng lười giả vờ ôn tồn lễ độ: "Ngụy Hoài Minh, anh đừng có rảnh rỗi rồi đi kiếm chuyện được không? Người lớn cả rồi mà còn trẻ con y như mười mấy năm trước."

Ngụy Hoài Minh giận quá hóa cười: "Tôi rảnh rỗi đi kiếm chuyện? Trịnh Uyên, anh nói chuyện có đạo lý chút, mẹ nó năm đó có phải là tôi đã nói với anh đời này đừng xuất hiện ở trước mặt tôi không hả?"

Bằng không thì gặp một lần là đánh một lần.

Trịnh Uyên biết mình đuối lý, sờ mũi, nghiêng đầu thấy Tần Nghiên phía sau anh thì nhíu mày: "Bạn trai à?"

"Không phải việc của anh."

Trịnh Uyên không để ý tới Ngụy Hoài Minh mà cười với Tần Nghiên một cái, thành công nhận được một cái xem thường.

Trịnh Uyên: "..."

Hình như hắn không có đắc tội với bạn nhỏ này mà.

Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tần Nghiên không có bất kỳ thiện cảm nào với người này.

Dáng người Trịnh Uyên rất cao, tướng mạo cũng không kém, nhưng rất giống hình nộm. Nói chuyện hay làm việc đều giống như chấp hành dựa theo trình tự đã định, dù có bị chọc giận thì giọng điệu cũng như trưởng bối răn dạy tiểu bối không nghe lời.

Loại cảm giác thời thời khắc khắc đều muốn cao hơn người khác một cái đầu này khiến người ta có chút buồn nôn.

Ngụy Hoài Minh chắn Tần Nghiên một chút theo bản năng, nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trong tay Trịnh Uyên, hỏi chị chủ quầy: "Chiếc đồng hồ này bao nhiêu tiền?" Hỏi xong cũng không đợi cô ấy trả lời mà trực tiếp quăng thẻ ra rồi cầm lấy đồng hồ trong tay Trịnh Uyên, "Tôi mua."

"Đây là cái tôi nhìn trúng trước." Trịnh Uyên ngăn cản chủ quầy quẹt thẻ, "Quẹt của tôi."

Một tấm thẻ khác lại cứ khăng khăng đưa tới.

Trịnh Uyên dứt khoát bắt lấy cánh tay Ngụy Hoài Minh: "Anh thích cướp đồ của tôi như vậy sao?"

Ngụy Hoài Minh tránh tay hắn, vỗ vỗ tay áo rồi lạnh lùng trả lời: "Trịnh Uyên, tôi không muốn lôi lại chuyện cũ với anh, nhưng là anh nợ tôi, cho tới bây giờ tôi chưa từng nói là không cần trả." Nói xong lại cảm thấy không thú vị nữa nên trực tiếp ném đồng hồ xuống rồi kéo Tần Nghiên ra cửa.

Tần Nghiên quay đầu lại liếc nhìn một cái, thấy Trịnh Uyên xoay chiếc đồng hồ trong tay, cười với mình.

Sau khi ra khỏi cửa hàng thì đúng lúc đi ngang qua một quán trà sữa, Tần Nghiên mua hai ly trà sữa, rồi đưa cho Ngụy Hoài Minh một ly, vừa đi vừa nhai trân châu, mơ hồ nói một câu: "Nào, kể lại chuyện cũ của anh đi."

Ngụy Hoài Minh chọc hai má phồng lên của Tần Nghiên, thở dài: "Đơn giản mà nói thì là một câu chuyện vì yêu sinh hận."

Bắt đầu từ năm lớp mười hai, Ngụy Hoài Minh đã cảm thấy giường trên mình không bình thường lắm.

Ngoại trừ làm việc và nghỉ ngơi vô cùng có quy luật, đam mê học tập và thói ở sạch nghiêm trọng ra thì Trịnh Uyên còn đặc biệt thích bò lên giường của người khác.

Một ký túc xá có bốn người, người nào cũng đều đã chen chúc ngủ cùng hắn. Nhưng không bao lâu sau, hắn không còn bò lên giường người khác nữa, rửa mặt xong là trực tiếp lên giường của Ngụy Hoài Minh luôn, còn tự giác để trống chỗ bên ngoài.

Ban đầu Ngụy Hoài Minh cũng không cảm thấy có cái gì không đúng. Trịnh Uyên mới chuyển đến đây năm lớp mười hai, mà hai người đều là người ở nơi khác, lúc đầu Ngụy Hoài Minh còn nghĩ trời xa đất lạ có thể gặp được đồng hương rất vui vẻ, hơn nữa Trịnh Uyên luôn có thể tìm được đủ loại đề tài kỳ lạ cổ quái, nên hai người thường xuyên trò chuyện đến khi ngủ thiếp đi.

Nhưng không lâu sau, hành vi của Trịnh Uyên ngày càng trở nên kỳ lạ.

Đầu tiên là lúc nào cũng theo sát phía sau Ngụy Hoài Minh, thậm chí là anh nói một câu với Tôn Giai Thần cũng phải nhăn mặt, sau đó trực tiếp biến thành động vào đồ cá nhân của anh mà không xin phép, còn lục điện thoại của anh để xem lịch sử trò chuyện của anh với người khác.

Ngụy Hoài Minh đã trở mặt với hắn vài lần. Thái độ xin lỗi của Trịnh Uyên vẫn luôn rất thành khẩn, nói xong thì sẽ thu liễm một chút, nhưng không qua được mấy ngày lại trở về nguyên dạng.

Cho đến tối một ngày nọ, hắn từ giường trên trèo xuống dưới đánh thức Ngụy Hoài Minh còn đang ngủ say và cho anh xem một bộ phim 18+.

Hắn nói: "Tôi thích đàn ông."

Lần đầu Ngụy Hoài Minh bị nam giới thổ lộ, anh vẫn dùng phương thức đơn giản thô bạo như vậy, không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

Sau đó anh đã bị Trịnh Uyên chỉnh.

"Không biết tên khốn đó tìm được một cô gái ở đâu, bịa chuyện nói anh làm người ta mang thai, sự tình nháo đến tai hiệu trưởng, mẹ anh phải khuyên can mãi mới đè xuống được."

Ngụy Hoài Minh nhắm chuẩn vào cái thùng rác xa xa phun ra một ngụm trân châu: "Tuy là đã đè xuống rồi nhưng toàn trường đều đã biết, phỏng chừng bây giờ em tìm đại một người bạn học của anh hỏi một chút đều sẽ nói anh là một tên cặn bã. Anh vốn định đánh hắn một trận, kết quả là hắn đã lặng lẽ chuyển trường, ở nước ngoài một hồi là mười mấy năm."

Mỗi lần nhớ tới chuyện này là sôi máu.

Tần Nghiên nghe xong hỏi một câu: "Sao anh biết là hắn tìm?"

"Sau đó hắn có gọi cho anh, còn nói một đống gì mà muốn lưu lại chút dấu ấn trong lòng anh. Đúng là để lại dấu ấn, còn mẹ nó khắc rất sâu."

Tần Nghiên hút một ngụm trà sữa, ngẩn người nhìn đèn xanh đèn đỏ trước mặt.

Trong ánh mắt Trịnh Uyên nhìn hắn vừa rồi không có cảm giác hết sức đỏ mắt khi tình địch gặp nhau, mà ngược lại hàm chứa chút tò mò và đáng tiếc.

Đáng tiếc cái gì?

Hai người lại trò chuyện một hồi những chuyện khác thì đã đến cửa hàng quần áo mà Ngụy Hoài Minh thường tới.

Cửa hàng là do mẹ anh góp vốn vào rồi tìm một chị gái học thiết kế đến quản lý. Ngụy Hoài Minh chỉ biết chị gái này có lai lịch không nhỏ, cụ thể là có bao nhiêu lợi hại cũng không nói lên được, nhưng mà thiết kế quần áo thật sự rất đẹp.

Chủ cửa hàng rất quen thuộc với anh, vừa thấy anh liền chạy tới ôm chầm một cái, ôm xong thì chép miệng: "Em gầy đi không ít."

Ngụy Hoài Minh cười: "Chị Lâm, chị toàn dỗ em vui không, ngày hôm qua em còn nói mập lên ba cân kìa."

Người phụ nữ mỉm cười với anh một lát rồi quay đầu đi lấy thước dây: "Dù là béo hay gầy thì đều phải đo lại kích cỡ."

"Hôm nay không phải em may quần áo." Ngụy Hoài Minh dắt Tần Nghiên tới giới thiệu cho cô, "Đây là Tần Nghiên, là..."

"Bạn trai?" Cô nóng lòng cắt ngang lời anh, chớp mắt nhìn Tần Nghiên mấy cái rồi oán trách nói, "Vừa vào cửa đã thấy rồi. Chị Lâm của em cái khác không được chứ mà xem thân thì lành nghề, móc treo quần áo tốt như vậy ở đây mà vẫn luôn chờ em giới thiệu này."

Ngụy Hoài Minh "Vâng" một tiếng, rất tự hào đẩy Tần Nghiên đến trước mặt cô. Tần Nghiên thành thật gọi một tiếng chị, má lúm đồng tiền nhỏ xinh đẹp theo khóe miệng dâng lên độ cong càng sâu, nhìn đến mức khiến cô đỏ mặt.

"Thế nào?"

"Rất tốt, nhưng mà mắt bị mù." Chị Lâm giũ thước dây, nhíu mày đánh giá Ngụy Hoài Minh trong chốc lát rồi thở dài, "Đứa nhỏ tốt như thế sao lại thích em chứ?"

Ngụy Hoài Minh vừa định cãi lại một chút bản thân mình cũng có rất nhiều ưu điểm thì chợt nghe thấy phòng thử đồ truyền đến một giọng nói vô cùng quen thuộc.

"Lâm Lâm, vào giúp chị kéo khóa kéo cái."

"Vâng chị."

Tần Nghiên cảm nhận được người bên cạnh cứng đờ, quơ quơ tay trước mặt anh: "Sao vậy anh?"

Tay Ngụy Hoài Minh đang nắm lấy Tần Nghiên có hơi trơn vì ra mồ hôi, nên anh chỉ có thể dùng sức lớn hơn nữa nắm chặt tay Tần Nghiên.

Cửa phòng thử đồ bị đẩy ra, người bên trong ngẩng đầu thấy Ngụy Hoài Minh thì kinh ngạc há hốc miệng.

Đó là một người phụ nữ trông khoảng hơn bốn mươi tuổi. Tuy tuổi không tính là nhỏ, nhưng làn da được bảo dưỡng rất tốt, bộ váy trên người cũng rất tôn lên dáng người của bà, lúc giơ tay nhấc chân đều có loại khí chất khoan thai.

Sự kinh ngạc của bà chỉ trong một cái chớp mắt, sau khi phản ứng lại thì rất hứng thú nhìn Tần Nghiên, để tùy người phía sau giúp mình sửa sang lại tóc.

Chị Lâm vừa giúp bà tết tóc vừa cười: "Xem cái trí nhớ của em này, thế mà lại quên không nói với chị."

Trong lòng Ngụy Hoài Minh nghĩ chị quên cũng thật đúng lúc, nhưng vẫn căng da đầu gọi một tiếng "Mẹ".

Lòng bàn tay Tần Nghiên cũng ướt.

Tôn Giai Thần ở bên ngoài chơi mấy ngày mới nhớ tới về nhà, lúc về đến nhà thì đã rạng sáng hai giờ.

Bật đèn lên thì thấy trong phòng có thêm một người.

Trịnh Uyên nằm xiêu vẹo trên sô pha ngủ, quần áo trên người còn chưa cởi ra, xem ra là đã đợi rất lâu rồi.

Tôn Giai Thần đi qua đá hắn tỉnh rồi tự dịch cho mình một chỗ: "Anh tới đây làm gì?"

Trịnh Uyên ngủ say, bị anh đá như vậy thì ngây người nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, tự nhiên mà vòng lấy eo anh: "Lại đến gặp tiểu khả ái kia của cậu à?"

Tôn Giai Thần còn chưa kịp phát hỏa thì sức lực trên cánh tay lại tăng thêm một chút: "Cậu đoán xem hôm nay tôi gặp ai?"

"Ngụy Hoài Minh?"

"Sao cậu biết?"

"Mỗi lần anh nói đến anh ấy thì đều có vẻ mặt này, có quỷ mới nhìn không ra."

Vẻ mặt hưng phấn cùng kiêu ngạo, như là đang bàn về bộ sưu tập của mình.

"Hôm nay tôi thấy có bạn nhỏ bên cạnh anh ta." Trịnh Uyên lẩm bẩm một câu, tiến đến trước mặt Tôn Giai Thần, "Bọn họ ở bên nhau khi nào?"

Tôn Giai Thần rót cho mình một ly nước, Trịnh Uyên vươn cổ uống một ngụm, anh cau mày nhìn rồi lại rót thêm: "Người ta ở bên nhau khi nào liên quan gì đến anh?"

Hôm nay Trịnh Uyên bị Ngụy Hoài Minh bên kia chọc giận, tâm trạng vốn đã không tốt, mà giờ lại còn bị Tôn Giai Thần bên này châm chọc mỉa mai một trận, sắc mặt lại càng không nhịn được.

"Tôn tiểu thiếu gia đây là xem thường ai vậy, mọi người đều có đức hạnh như nhau cả thôi, tôi nể mặt ba cậu nên mới đối với cậu lễ độ, cậu sẽ không thật sự cho rằng mình trong sạch hơn tôi đấy chứ?"

"Rác rưởi."

Hết chương 36.