Không Được Nói

Chương 8: Manticore (1)

Tác giả nói Chương này cũng rất hay :)))

Edit: Rea

————-

Làn da đỏ thẫm có ánh ngọc trai, xen lẫn với ánh sáng lấp lánh của cát vàng... Móng vuốt của ta giống như kim cương, răng như cưa, đuôi của ta thì như lao phóng ra liên tục, quất vào toàn thân ta.

Flaubert [The Temptation of Saint Anthony]*

(*Cám dỗ của Thánh Anthony , tiểu thuyết của Gustave Flaubert, xuất bản năm 1874 với tên gọi La Tentation de Saint Antoine . Tác phẩm lấy chủ đề là Thánh Anthony vào thế kỷ thứ 4 - người sống ở sa mạc Ai Cập. Nó phản ánh về cuộc sống của ông khi quyết định trở thành một ẩn sĩ, những cám dỗ của tìиɦ ɖu͙ƈ và nhục dục mà ông phải trải qua. Giật mình từ việc nhịn ăn và bị bủa vây bởi những cảm giác tội lỗi và sự hối hận, ông trải nghiệm qua ảo giác, trong đó ông bị lôi cuốn vào những kɦoáı ƈảʍ thái quá và bị dày vò bởi sự nghi ngờ triết học. Nhưng ông đã thoát khỏi cơn đau đớn của mình sau khi tỉnh dậy và nhìn thấy trên Mặt trời hình ảnh khuôn mặt của Chúa Kitô)

Sau khi xoay mòng mòng mấy ngày thì cuối cùng cũng có một kỳ nghỉ ngắn trước lễ Giáng sinh. Vốn Ngụy Hoài Minh tính đến thăm Tôn Giai Thần đang có tâm trạng không tốt để hẹn anh ta đi tắm suối nước nóng nhưng vừa mới thu dọn đồ đạc xong thì thấy Triệu Chính cầm một đống hộp cơm đi vào, nghĩ trong nhà cũng không có ai nên anh ăn ở cục cảnh sát luôn. Đúng lúc đó thì Tần Nghiên đi ra từ phòng giám định bảo có chuyện muốn nói với anh, nghe vậy anh trực tiếp mời hắn ngày mai theo bọn họ cùng đến suối nước nóng, có chuyện gì thì đến đó rồi nói. Triệu Chính nghe thấy mấy chữ "suối nước nóng" liền vội vàng chìa mặt từ hộp cơm ra ồn ào đòi đi theo, ngay lập tức nhận được rất nhiều sự hưởng ứng từ mọi người.

Vậy nên ngày hôm sau khi Tôn Giai Thần vừa mở cửa liền nhìn thấy một đám đàn ông cao to ngâm mình trong suối nước nóng khiến anh ta vô thức siết chặt áo choàng tắm của mình.

"Công ty các người... Không phải, là cục cảnh sát của các người muốn họp đội hả?" Tôn Giai Thần mơ màng nhìn Ngụy Hoài Minh đang độc chiếm một góc, "Anh mày cũng không có thói quen tắm chung với một đám đàn ông cao to."

Ngụy Hoài Minh cũng rất đau đầu, anh không hiểu mọi chuyện thay đổi như thế nào mà từ việc rủ Tôn Giai Thần ra nói chuyện phiếm thành việc muốn họp mặt công ty rồi thuận tiện mang anh ta theo. Suy đi nghĩ lại thì anh vẫn bỏ tiền ra mở cho bọn họ một căn phòng, Tần Nghiên vốn cũng muốn đi theo ra ngoài nhưng lại bị Ngụy Hoài Minh ấn xuống: "Vẫn là nên ở lại đi giáo sư Tần, cậu giỏi an ủi người khác hơn." Tần Nghiên né tay anh theo bản năng rồi tránh sang chỗ bên cạnh, ôn hòa nói: "Gọi tôi Tần Nghiên là được rồi."

Ngụy Hoài Minh cảm nhận được động tác nhỏ của hắn nên thấy có chút xấu hổ, nghĩ lại thì mình cũng đã nói với người ta là mình thích đàn ông rồi nên làm chút động tác thân mật quả thật là không đúng lắm. Vì thế anh lại bò trở về góc kia của mình rồi cọ cọ bên người Tôn Giai Thần, đối phương không kiên nhẫn đạp anh một cước, Ngụy Hoài Minh cũng không chịu yếu thế mà đạp trở lại, hai người một tới một lui rồi đánh nhau luôn.

Tần Nghiên ở một bên yên lặng uống nước, vốn không muốn để ý đến hành vi trẻ con của bọn họ nhưng ánh mắt lại không khỏi liếc nhìn qua bên đó. Ngụy Hoài Minh không mặc áo choàng tắm mà chỉ quấn một cái khăn tắm không chống thấm nước quanh hông, mà giờ đây nó đã bị thấm ướt dán lên người anh phác họa ra đường cong thắt lưng và bụng, hiện lên trước mắt đều là cơ bắp quanh năm rèn luyện của anh. Sau khi Tần Nghiên liếc mắt nhìn về bên đó thì vành tai có chút đỏ lên, hắn dời tầm mắt rồi dùng sức hút hai ngụm nước uống nhưng lại không để ý nên bị sặc, tiếng ho khan khiến hai người bên kia chú ý đến. Ngụy Hoài Minh đi tới vỗ lưng giúp hắn thuận khí, Tần Nghiên cảm nhận được xúc cảm ở phía sau cách một lớp vải mỏng như thể đang trực tiếp vỗ vào lòng hắn khiến màu đỏ trên vành tai nhanh chóng lan tràn đến hai má.

Chúa ơi, đây là kiểu tra tấn gì thế này.

Ngụy Hoài Minh thấy mặt hắn như bốc hỏa hết lên còn đổ thêm dầu vào lửa: "Giáo sư Tần... à Tần Nghiên, cậu thấy nóng à? Nóng thì cởi đồ ra đi." Ngụy Hoài Minh nghĩ mọi người đều mặc quần bơi nên cũng không cần phải chú ý đến như vậy. Nhưng anh dán bên tai Tần Nghiên nói lời đó hòa lẫn với hơi nóng của suối nước nóng rót vào tai lại biến thành loại ý vị khác. Tấn Nghiên siết chặt áo choàng tắm rồi lại dịch người sang bên cạnh, vừa nói không cần vừa đứng dậy nói muốn ra ngoài hít thở không khí, tay chân hắn cứng ngắc đóng cửa lại xong mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Suối nước quá nóng nên hắn phải đi tìm chỗ hóng mát.

Sau khi Tôn Giai Thần nhìn Tần Nghiên rời đi thì liền sáp lại gần Ngụy Hoài Minh nói: "Này, anh có hứng thú với đứa nhỏ này hả?"

Ngụy Hoài Minh trừng mắt nhìn anh ta: "Xéo đi, ông đây không thích mẫu người này." Tôn Giai Thần chậc lưỡi nói anh gặp cái này nói không thích gặp cái kia cũng không thích, đến lúc lớn tuổi rồi còn chưa tìm được đối tượng, vậy rốt cuộc là anh thích loại hình gì? Có lần em còn nghi là anh thích phụ nữ luôn đó.

Ngụy Hoài Minh nhìn anh ta một cách bí hiểm: "Phật dặn không thể nói." Thật ra không phải là Ngụy Hoài Minh chưa từng nghi ngờ tính hướng của mình, nhưng khi mười mấy tuổi nói chuyện với mấy bạn gái cũng không có cảm giác gì, ngược lại lúc cùng đám anh em sắt thép của mình đùa giỡn thì lại nổi lên phản ứng. Tối hôm đó Ngụy Hoài Minh mười tám tuổi ngồi trên giường ở ký túc xá đọc mấy bộ tư liệu học tập khác nhau, sau đó cân nhắc cả một đêm, ngay ngày hôm sau anh liền comeout với mẹ.

Mẹ Ngụy Hoài Minh vì chuyện này mà đánh anh một trận, còn bảo anh không hiểu rõ thì đừng có đi ra ngoài, trong lòng anh không phục nên xảy ra bất hòa ở đây, hai người không ai nói với nhau câu nào, chiến tranh lạnh kéo dài cho đến khi ba anh trở về, hai vợ chồng bàn bạc một chút nói dẫn anh đến gặp bác sĩ tâm lý xem sao, sau khi ra khỏi phòng tư vấn thì anh thấy ba mình ngậm điếu thuốc ngồi trên băng ghế trống, ông thấy anh đi ra thì hỏi thẳng: "Suy nghĩ kỹ chưa?"

Ngụy Hoài Minh đáp con đã nghĩ cẩn thận rồi, con thật sự thích đàn ông.

Đồng chí lão Ngụy đứng dậy, dựa vào ưu thế cao hơn một cái đầu của mình mà phun một hơi thuốc trên đỉnh đầu anh, sau đó đấm vào bụng anh một quyền khiến anh đập thẳng vào tường.

"Suy nghĩ kỹ chưa?"

Ngụy Hoài Minh vừa bị đánh lại còn đâm vào tường, phải dừng lại một hồi lâu mới nâng tay lên lau vết máu trên khóe miệng, anh trừng mắt nhìn ông: "Ba mẹ nó có bản lĩnh thì đánh chết con đi. Chỉ cần ba để cho con sống bước ra khỏi cánh cửa này thì con sẽ nói cho người khác biết là con thích đàn ông, Ngụy Hoài Minh con dcm thích đàn ông thì làm sao?"

Sau đó anh nghe mẹ mình nói là anh được khiêng ra ngoài.

Mẹ anh mỗi lần nhớ lại tình cảnh lúc đó trong lòng đều sợ hãi, bà xoa đầu anh thở dài: "Mẹ vốn nghĩ rằng ba con đánh con hai cái để con nhớ kĩ là được rồi, nhưng mà không ngờ ông ấy dám đánh gần chết mới thôi, mẹ phải gọi thêm vài người đến mới kéo ổng ra được, sau đó mẹ mới đến sờ con thử, lão ấy cũng khá lắm, đánh đến mức hô hấp cũng gần như không còn luôn rồi..." mẹ Ngụy xúc động kể xong lịch sử khuất nhục của anh còn không quên bổ sung một câu: "Từ đó mẹ liền quyết định, đừng nói là thích đàn ông, cho dù con có thích chó thích mèo mẹ cũng không quản nữa."

Vì thế coi như là Ngụy Hoài Minh comeout thành công.

"Ba của anh thật nhẫn tâm." Tôn Giai Thần cảm thán một câu, "Nếu là ba em thì..."

"Nếu là ba chú thì ông ấy sẽ trực tiếp tìm cho chú mấy chàng trai phù hợp với thẩm mỹ của ông ấy đến xem mắt với chú." Ngụy Hoài Minh giật ly rượu từ tay anh ta uống vào, cảm thấy có chút đăng đắng.

Từ nhỏ Tôn Giai Thần đã hâm mộ anh có mẹ, còn hâm mộ anh có ba làm cảnh sát, nhưng Ngụy Hoài Minh bị đánh từ nhỏ tới lớn làm sao không hâm mộ ngược lại anh ta cho được? Tôn Giai Thần nghĩ nghĩ những lời anh vừa nói, sau đó xoay người rót thêm một ly rượu rồi cụng ly với Ngụy Hoài Minh: "Anh Minh, em hiểu rồi."

"Em muốn thay da đổi thịt mà quay đầu làm người."

Tay cầm ly của Ngụy Hoài Minh run rẩy, vẻ mặt khinh thường nhìn trên người anh ta.

Sau khi Tần Nghiên hóng mát xong thì tinh thần dần trở nên sảng khoái, hắn cũng không vội quay về nên dứt khoát đi dạo ngắm cảnh. Chỗ Ngụy hoài Minh đặt là một suối nước nóng nhân tạo, nơi này cũng không tính là lớn nhưng các phòng nhỏ xen kẽ nhau tạo ra rất nhiều lối rẽ, thường có kiểu đi đến chỗ tưởng đâu là ngõ cụt lại có thể tìm ra được con đường nhỏ khác, hơi có chút cảm giác giống "Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*". Các gian phòng đều được thiết kế rất thơ mộng, bên ngoài mỗi gian còn có một tấm gỗ nhỏ viết tên phòng, Tần Nghiên thấy thú vị nên mỗi gian đều đến xem qua. Từ trước đến nay hắn luôn có ý thức về phương hướng khá tốt nên không mất nhiều thời gian để quay về điểm xuất phát, nhưng sau đó hắn lại cau mày khi thấy ngõ cụt phía sau phòng tắm.

(*Trong văn hóa Trung Hoa xưa, thành ngữ: "Liễu ám hoa minh" thông thường có ngụ ý rằng: Khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn, cũng tựa như trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm thấy được lối thoát thênh thang phía trước vậy...)

Lúc đầu hắn đã đi qua đây rồi, sau khi phát hiện là ngõ cụt thì hắn đổi sang đi đường khác, thế nhưng đi khắp nơi hắn mới phát hiện ra một điều rằng toàn bộ khu suối nước nóng chỉ có một cái ngõ cụt này.

Tần Nghiên không tin vào mấy chuyện tà quái nên bước đến gõ lên vách tường bằng trúc, trống không.

Có một nhân viên phục vụ trong gian phòng gần đó đúng lúc nhìn thấy hắn nên đến nhắc nhở hắn nơi này là ngõ cụt, còn lịch sự hỏi hắn có phải là đã lạc đường rồi hay không. Tần Nghiên lắc đầu, hai mắt hắn lại nhìn cái vách tường này lần nữa sau đó từ chối ý tốt của nhân viên phục vụ rồi trở về phòng.

Người phục vụ nhìn theo hắn đi xa mới vội vàng đi vào gian phòng vừa nãy, đèn điều khiển bằng âm thanh tối sầm xuống nhưng lại bị tiếng ho khan không biết từ đâu truyền đến thắp sáng lên.

Vài người bọn họ tán gẫu không ngừng cho đến khi Triệu Chính gian bên cạnh chạy qua nói mình cũng phải ngâm nước thì Ngụy Hoài Minh mới quyết định đi về.

Khó khăn lắm Triệu Chính mới có thể bòn rút anh một lần nên không chịu từ bỏ ý đồ, cậu ồn ào nói muốn đi hát, Tôn Giai Thần uống thêm vài ly rượu xong cũng bắt đầu gây rối theo. Hai người bọn họ lần này ầm ĩ lại nhận được sự hưởng ứng của mọi người xung quanh, vậy nên một tiếng sau một đám người lại xuất hiện đông đúc trong phòng KTV.

Ngụy Hoài Minh ngồi ở đầu sô pha đẩy micro đưa tới bên miệng ra rồi hướng về phía Tần Nghiên kêu to: "Giáo sư Tần! Không phải cậu có chuyện muốn nói với tôi sao?" Tai Tần Nghiên đều bị lấp đầy bởi giọng hát quỷ khóc sói gào của Tôn Giai Thần nên hắn chỉ thấy anh mở miệng nhưng lại không nghe được anh nói gì, hắn khép tay lên bên tai ý bảo mình không nghe thấy gì cả.

Ngụy Hoài Minh dứt khoát giật lấy micro của Tôn Giai Thần bên cạnh rồi lặp lại một lần nữa: "Không phải cậu có chuyện muốn nói với tôi sao?"

Những người có mặt đột nhiên bị tiếng gào của anh làm cho yên tĩnh lại, bọn họ đều hướng theo tầm mắt của anh mà nhìn về phía Tần Nghiên.

Cảnh tượng này làm cho hắn hoảng hốt cảm thấy như mình muốn tỏ tình.

Tần Nghiên tự cười bản thân trong lòng một chút, ánh mắt hắn nhìn về phía anh lóe lên ánh sáng: "Nói ở đây không tiện lắm."

Một đám người bỗng nhiên bắt đầu ồn ào khiến Ngụy Hoài Minh cũng cảm thấy là Tần Nghiên muốn tỏ tình.

"Không... Không tiện thì đến nơi tiện hơn nói..." Anh cũng không biết mình đang nói cái gì nữa, nhưng anh cảm thấy quả thật là thái độ của Tần Nghiên đối với anh có hơi mơ hồ, mà anh là kiểu người chịu không nổi loại mập mờ không rõ nhất. Ngụy Hoài Minh nghĩ nếu đã phát hiện ra vấn đề thì phải giải quyết sớm một chút, ấn tượng của anh đối với đứa nhỏ này không xấu nên anh cũng muốn tìm hiểu rõ được suy nghĩ của hắn.

Tần Nghiên đành nói: "Vậy thì ra ngoài nói đi."

Hai người ôm tâm tư cùng nhau đi ra cửa, đi ra thì thấy nhân viên phục vụ tươi cười đứng ở hành lang, thấy không thích hợp lắm nên đi vào WC, mà khi vừa đến cửa WC lại nghe thấy trong mấy gian có tiếng xả nước, lại cảm thấy WC cũng không phải là nơi thích hợp nên cả hai dứt khoát ra đại sảnh tìm một góc tối tăm gần đó để giao lưu tư tưởng.

"Ngụy đội..."

"Giáo sư Tần..."

Cả hai đồng thời lên tiếng và đều muốn đối phương nói trước nên cảnh tượng đột nhiên lại rơi vào tình trạng khó xử.

Vẫn là Tần Nghiên nói trước sau khi khách sáo một lúc lâu.

"Tôi phát hiện ra một thứ." Tuy là ở trong góc nhưng vẫn sợ có người nhìn thấy nên hắn tiến đến gần Ngụy Hoài Minh hơn rồi khoác lấy tay anh, nhìn từ xa giống như một đôi tình nhân thân mật.

Trong lòng Ngụy Hoài Minh căng thẳng, anh vốn đang hồi hộp không biết hắn muốn nói gì tiếp theo thì trên tay lại đột nhiên truyền đến một cảm giác sần sần. Tần Nghiên ghé sát vào Ngụy Hoài Minh, giọng nói hắn nhẹ đến mức chỉ hai người có thể nghe thấy: "Tôi tìm thấy ma túy trong phòng phân thây."

Hết chương 08.