Không Được Yêu Bạn Thân

Chương 12

Có muốn sang nhà tớ không?

Tưởng Tinh ngơ ngẩn một hồi mới phản ứng trở lại, chỉ thấy đôi mắt đen láy mà cô thích nhất đang sáng ngời đến đáng sợ. Cô bắt đầu lảng tránh ánh mắt của anh, cúi đầu xuống, khẽ xoa xoa mũi, che giấu vẻ lo lắng và ngượng ngùng của mình, rồi giả bộ bình tĩnh nói: “Làm gì có ngày nào là tớ không qua nhà cậu? Cũng đâu có phải là chưa từng sang?”

Trương Tuyết Tề nở nụ cười mô hồ, ánh mắt như thể đã nhìn thấu cô nhưng lại không lên tiếng.

“Sang ngủ cùng tớ.” Anh nói.

Ngọn đèn ngủ mờ ảo và mơ hồ dường như có độ nóng, có thể thiêu đốt người ta hệt như con ngươi ẩn chứa ánh sáng của anh.

“Tớ…” Cô bướng bỉnh, cứng miệng nói: “Không thèm ngủ cùng cậu, giường của cậu tớ ngủ không quen.”

Sự thật là: Ngay khi bình minh ló dạng, cộng thêm hương vị khiến người ta yên tâm của anh có thể khiến cô ngủ ngon hơn bao giờ hết!

“Còn hai phòng trống, tuỳ cậu chọn.”

“Tất cả đều khó ngủ.”

“Ồ.” Trương Tuyết Tề gật đầu, nửa đùa nửa thật: “Xem ra cậu có yêu cầu tương đối cao với chuyện giường ngủ nhỉ.”

“Từ nhỏ tớ đã hay bị lạ giường rồi.”

“Được.” Như thể xem xét đến chất lượng giấc ngủ của cô, anh không dồn ép nữa: “Ngày nào cậu cũng thức đêm, nên việc ngủ ngon giấc mới là điều quan trọng nhất.”

Biết tiến biết lùi, là người bạn trai vô cùng chu đáo?

Không ngờ, anh lại nói: “Để tớ sang ngủ cùng cậu.”

Biệt danh “Cẩu tặc” quả không uổng phí, đúng là chẳng có ý đồ gì tốt đẹp mà. Tưởng Tinh chán nản vì luôn bị anh chọc ghẹo, lúc nào cô cũng cắn câu một cách dễ dàng, còn anh thì như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, thích làm gì thì làm. Thấy thời gian trôi qua từng giây, cô thì thầm với vẻ miễn cưỡng: “Lát nữa tớ phải phát sóng trực tiếp, không nói chuyện được nữa rồi.”

Cảnh đẹp dưới ánh đèn, trai đẹp và con mèo.

Trương Tuyết Tề nắm lấy bàn chân trước của con mèo, nhẹ nhàng vẫy vẫy về phía màn hình, đồng thời rũ mắt nhìn xuống nó: “Chúc chị ngủ ngon đi nào.”

Tưởng Tinh bật cười vì cảnh tượng đáng yêu này: “Ngủ ngon nhé Tào Phớ.”

Dì Phương đã đặt cho nó cái tên này chỉ bởi vì vào ngày về nhà, khi bà ấy nhìn thấy con mèo thì vừa hay lúc ấy bà đang ăn món Tào phớ mà chú Trương mua cho.

“Cậu có muốn vào xem chương trình phát sóng trực tiếp của tớ không?” Tưởng Tinh nhìn anh.

“Cậu có muốn tớ xem không?” Anh hỏi ngược lại.

Tớ muốn hôn cậu. Nhưng lời ra đến miệng lại biến thành: “Cậu vẫn nên không xem thì hơn, tớ sợ cậu lại ném tiền vào phòng phát sóng trực tiếp.”

“Tên đó vẫn còn xem chương trình phát sóng trực tiếp của cậu sao?” Trương Tuyết Tề đột ngột hỏi.

“Tên nào?”

Như thể chạm vào phần ký ức nào đó, anh nghiêm nghị cau mày.

“Cậu đang nói đến anh trai ở vị trí số một à?” Tưởng Tinh thử thăm dò, nhưng lại chỉ thấy một đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm, cô biết mình đã đoán đúng: “Vẫn xem, tớ không bận tâm lắm, cũng không mở mục nhắn tin riêng tư.”

Anh ghen rồi sao?

Tưởng Tinh lập tức tuôn ra “Bài hát nông nô” [1] để đàn áp cảm giác phản cảm của anh. Không thể lúc nào cũng để anh chọc ghẹo, cô cũng phải khiến anh “ghen tuông” và thương cô một chút mới được.

“Không nói nữa nhé, tớ phải bận bây giờ rồi.” Cô giả bộ dè dặt, vào giây cuối cùng còn hơi đau khổ: “Ừm… Ngủ ngon nhé, Trương Tuyết Tề.”

Nói một câu chúc ngủ ngon không được tính là thỏa hiệp phải không?

Trương Tuyết Tề nhìn thấu tâm tư thầm kín của cô, anh nâng con mèo trong tay lên cao hơn một chút, khoé môi dịu dàng nhếch lên mỉm cười, nhìn cô, rồi đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu con mèo.

Trái tim Tưởng Tinh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Không phải vì nụ cười của anh, cũng không phải vì nụ hôn mà là nụ cười khi hôn của anh và ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn luôn hướng về phía cô. Như thể đang hôn cô vậy.

Trương Tuyết Tề nhìn cô một cái, nói một câu gián tiếp chấm dứt buổi tối ngày hôm nay: “Ngủ ngon nhé, nhóc xấu xa.”

Sao cô lại cảm thấy… Mình đang rơi vào một cái bẫy nào đó trong sương mù và mây đen thế này?

….

Bốn vị phụ huynh lái một chiếc xe, chiều thứ sáu bắt đầu lên đường đi du lịch. Tưởng Tinh vẫy vẫy theo đuôi xe, mỉm cười nhìn họ rời đi, rồi lại cho dì Lưu nghỉ phép hai ngày, cuối cùng cả căn nhà lớn chỉ còn lại một mình cô.

Tự do tự tại thật là tuyệt vời.

Cô nằm ì trên sofa, mười phút sau đột nhiên lật người bật dậy, thay bộ đồ ngủ và chỉnh sửa lại mái tóc rối bù, rồi chạy ra khỏi nhà với bộ dạng hoàn toàn mới. Khi gặp nhân viên giao hàng mặc đồng phục màu vàng, cô thương lượng: “Lát nữa tôi sẽ theo anh lên trên.”

……

Đàm Lực xắn ống tay áo, chống tay lên bàn, hơi nghiêng người, nhỏ giọng nói chuyện với nữ nhân viên quầy lễ tân. Bỗng một bóng áo vàng bước vào cửa, sau khi đặt chiếc túi giấy xuống, anh ta để lại một câu “Chúc mọi người dùng bữa vui vẻ”, rồi nhanh chóng biến mất ở lối vào thang máy trong tiếng gọi giao hàng trên điện thoại.

Hai người đang đứng ở quầy lễ tân ngơ ngác không nói nên lời.

“Anh Đàm, anh mời tụi em uống trà chiều sao?” Nữ nhân viên trẻ vui mừng khôn xiết, kéo chiếc túi giấy xem từng món từng món một: “Là ba của Ngôi sao này! Không tính vào chi phí mà tự bỏ tiền túi sao?” [2]

Ba… Của Ngôi sao?

Đàm Lực không nhìn vào niềm vui bất ngờ của buổi chiều trong chiếc túi giấy, nhưng xuyên qua tấm cửa kính sáng sủa, anh ta nhìn thấy một cái đầu đang ngó vào thăm dò, sau khi bắt gặp ánh mắt của anh ta, cô liền ngốc nghếch vẫy tay.

“Twinkle, twinkle, little star.”

***

Tưởng Tinh lo lắng mình làm phiền đến công việc của họ nên không dám vào trong, đợi đến khi Đàm Lực đẩy của, ra ngoài thì cô mới mỉm cười hỏi: “Đàm Lực, mấy giờ thì bọn cậu tan làm?”

“Cậu đến đây là để quan sát dân tình hay là giúp đỡ người nghèo thế?” Đàm Lực lạnh nhạt nhìn cô: “Hay là lại cãi nhau với Trương Tuyết Tề rồi muốn hối lộ toàn bộ công ty để tăng thêm ấn tượng cho bản thân?”

“Công ty bọn cậu chỉ có mấy người, cũng chẳng tốn là bao.” Về cơ bản là Tưởng Tinh đang không nhìn anh ta, ánh mắt cô luôn hướng vào bên trong: “Trương Tuyết Tề đâu, đang bận sao?”

“Đang nói chuyện với phụ nữ.” Giai điệu quen thuộc này luôn đạt được mục đích.

Nào ngờ, Tưởng Tinh lại hoàn toàn không trúng chiêu: “Ồ, gặp khách hàng sao?”

“Là một khách hàng, cũng là một người phụ nữ.” Đàm Lực lại tung thêm một đòn.

“Trên thế giới này chẳng phải có cả đàn ông và phụ nữ hay sao?” Tưởng Tinh không hiểu, nhìn anh ta, nhưng những gì mà Đàm Lực nghe được thì đó hoàn toàn là sự phòng thủ hoàn hảo, gặp chiêu nào hoá giải chiêu đó: “Vậy tôi đợi hai người ở quán cà phê Luckin dưới lầu, tối nay cùng nhau ăn cơm nhé?”

Đàm Lực lại cho cô một cái “bạt tai”: “Twinkle, twinkle, little star, nếu cậu còn không chủ động tấn công thì Trương Tuyết Tề sẽ chẳng nhìn thấy ngôi sao nào nữa đâu đấy, ngoài kia còn cả mặt trời, mặt trăng cùng cành cây hoa lá kìa, tại sao cậu lại không chịu hiểu ra thế hả?”

Tưởng Tinh chớp chớp mắt. Đàm Lực… Không biết cô và Trương Tuyết Tề đã hẹn hò với nhau rồi sao? Tóm lại cô sẽ không nói, mấu chốt là xem Trương Tuyết Tề có đề cập chuyện đó với anh ta hay không mà thôi.

Cái bộ dạng này của anh ta, ném đá vào người rơi xuống giếng, ăn nói lảm nhảm trông như đang muốn kích thích cô, khiến cô ghen tuông, thúc giục cô giành giật chồng, thì khả năng cao là chưa biết gì rồi.

Như thể cảm ứng từ, đúng lúc này, đột nhiên cô ngẩng đầu lên. Trương Tuyết Tề và một người phụ nữ, trai xinh gái đẹp xuất hiện cạnh nhau trong tầm mắt. Hai người dừng lại ở cửa trao đổi vài câu sau đó bắt tay và gật đầu với nhau. Anh đi trước đẩy cửa, sau đó ngước nhìn lên, khiến cả người và linh hồn Tưởng Tinh như bị nhấc bổng cả lên. Một người đàn ông nghiêm túc làm việc thật sự quá hấp dẫn…

“Điềm tổng, hẹn gặp lại.” Đàm Lực ngay lập tức chuyển sang trạng thái làm việc, đồng thời bắt tay và chào tạm biệt người phụ nữ.

Điền tổng? Hoá ta cô ta họ Điền. [3]

Xem ra lần Trương Tuyết Tề được phái đến Tuyết Vũ Đô để tiếp khách đã thật sự thu phục được bà chủ này rồi.

“Đang ở ngoài này bàn chuyện công việc sao?” Người phụ nữ liếc nhìn Tưởng Tinh đang đứng bên cạnh và nở một nụ cười không chê vào đâu được.

“Đây không phải nhân viên mà là một người bạn.” Đàm Lực lại nhìn sang Trương Tuyết Tề và háo phòng giới thiệu: “Ba người chúng tôi là bạn học, hai người họ sống ở nhà đối diện nhau, lớn lên bên nhau từ nhỏ.”

Không cần thiết phải đi vào chi tiết vậy chứ. Ánh mắt Tưởng Tinh mang theo lời nói, liếc nhìn Đàm Lực, còn Trương Tuyết Tề thi đi qua, ấn nút gọi thang máy.

“Lần tới chúng tôi sẽ đến thăm hỏi tận nơi.”

Ngay khi cửa thang máy vừa mở, Trương Tuyết Tề đã quay người tránh đường và giơ tay ra hiệu mời đối phương bước vào.

“Hôm tới đi ăn tối cùng nhau nhé.” Người phụ nữ đi giày cao gót bước vào thang máy, ánh mắt khẽ lướt qua người Tưởng Tinh.

Đàm Lực bình tĩnh nhìn hai người họ.

Thang máy từ từ đi xuống.

Trương Tuyết Tề di chuyển tầm mắt về phía Tưởng Tinh, thấy cô khẽ mím môi, còn đang cố ý giấu giếm ý cười trong mắt, bèn nhàn nhạt lên tiếng: “Đến đây tìm Đàm Lực để buôn chuyện hả?”

“Không phải.” Tưởng Tinh lập tức thanh minh: “Tớ đến đây để đợi hai người tan làm, rồi cùng nhau đi ăn.”

“Ai nói là muốn đi ăn cùng nhau?” Trương Tuyết Tề nhẹ nhàng nói.

Đàm Lực chỉ đợi cơ hội này: “Còn không phải sao! Bọn tôi bận lắm, người muốn hẹn Trương Tuyết Tề đi ăn rất nhiều, cậu cũng nghe thấy rồi phải không? Vừa rồi Điềm tổng đã đưa ra lời mời với cậu ấy, còn cả Vương Tổng, Lý tổng, Tiêu Tiêu tổng và rất nhiều người cậu chưa từng gặp nữa.”

Anh ta chỉ thiếu mỗi nước kéo lỗ tai của Tưởng Tinh ra để hét lên: “Hoa đẹp thì hút ánh nhìn, còn không mau mau diệt cỏ tận gốc đi!”

Tưởng Tinh xoa xoa cổ, ngước đôi mắt vô tội lên nhìn Trương Tuyết Tề.

Đàm Lực vẫn đang cố gắng tích luỹ và tung chiêu lớn cuối cùng: “Tôi nói này, chỉ cần hai người…”

Anh ta đột ngột im lặng.

Trương Tuyết Tề nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Tưởng Tinh, thuần thục không chút khách sáo, hoàn toàn không hề xa lánh như với vị Điềm tổng vừa rồi, trong mắt chỉ có mình cô gái trước mặt: “Vào văn phòng của tớ ngồi nhé?”

“Không cần đâu, như vậy phô trương quá.” Tưởng Tinh thấp giọng từ chối, cô lắc lắc cánh tay anh, tự nhiên và thân mật: “Tớ gọi cà phê cho các cậu đấy, mau uống đi. Cốc Americano đá, espresso thêm đường caramel là của cậu.”

“Ừm, tớ đưa cậu xuống cửa hàng dưới lầu gọi món gì đó để ăn, rồi ngồi ở đó đợi tớ nhé.”

Thang máy ở tầng này dừng lại, Trương Tuyết Tề nắm bàn tay nhỏ bé của Tưởng Tinh bước vào trong.

“Đàm Lực, vậy tối nay cậu ăn cơm một mình nhé.” Tưởng Tinh quay lại nói, đồng thời vẫy tay chào tạm biệt anh ta.

Trương Tuyết Tề thì chẳng thèm để lại cho anh ta đến một cái nhìn, cứ thế nắm tay Tưởng Tinh biến mất sau cửa thang máy.

“Hoá ra là bạn gái của sếp lớn à?”

Ngay sau đó, một vài nhân viên đã lặng lẽ đến hóng chuyện, bên trái một người, bên phải một người, giọng điệu thương hại nói với Đàm Lực đang bị hoá đá: “Anh Lực, chúng em còn tưởng rằng anh và sếp lớn là một đôi cơ, hoá ra anh ấy và người khác mới là một đôi, còn anh thì lẻ loi.”

Đàm Lực: “…”

Đúng là gặp ma giữa ban ngày. Hai người này thế mà lại giấu giếm anh ta thành đôi với nhau rồi!

….

“Hoá ra là Đàm Lực vẫn chưa biết chúng ta đang hẹn hò.” Tưởng Tinh nhớ lại thời điểm trước khi rời đi, Đàm Lực như bị sét đánh cháy xém bốc khói, cô ngồi trên ghế phụ lái cười nghiêng cười ngả: “Tớ còn tưởng cậu nói với cậu ta rồi cơ.”

Trương Tuyết Tề một tay xoay vô lăng: “Không phải là cậu muốn yêu đương bí mật hay sao?”

Tưởng Tinh ngôi nghiêng người nhìn anh chằm chằm, trong lúc chờ đèn giao thông, cô có chút tội lỗi hỏi: “Tớ nói là tạm thời giấu phụ huynh, không công khai, cậu có cảm thấy không vui không?”

“Không đâu.” Anh không chút do dự: “Cũng tốt mà.”

“Là kiểu tốt gì thế?” Cô lẩm bẩm. Bên ngoài thì tận hưởng cuộc sống độc thân, bên trong thì tận hưởng tình yêu sao?

Trương Tuyết Tề không trả lời.

Không hiểu sao Tưởng Tinh chỉ cảm thấy bầu không khí của nửa sau quãng đường không hề thoải mái, đột nhiên bầu không khí thư giãn sau khi tan sở vào chiều thứ sáu bị thôi bay cả rồi.

……

Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Doug đã vẫy đuôi đứng đón sau cánh cửa rồi.

“Doug, vẫn là em tốt nhất.” Tưởng Tinh bắt đầu màn đấu vật sumo nhiệt tình với Doug, cô chạm vào đầu nó, xoa má nó, mãi cũng không nỡ thả ra.

Tiếng đóng cửa truyền đến.

“Trên lầu có đồ cho cậu đấy.” Giọng của Trương Tuyết Tề tiến lại gần.

“Doug, lên lầu cùng chị nhé.” Tưởng Tinh vừa nói vừa đứng dậy, mới bước được một bước thì bị một lực kéo đột ngột từ phía sau, theo đó là cánh tay ôm trọn lấy eo cô, trong khi thế giới đang chao đảo thì cô đã bị mắc kẹt trên ghế sofa, tiếp đến là bị luồng hơi nóng bao phủ, không thể cử động. Trái tim Tưởng Tinh đập thình thịch liên hồi.

Trương Tuyết Tề cúi đầu, cách những lọn tóc rối bù, hôn lên cổ cô. Khi máu lưu thông kém thì cảm giác nóng mặt nhanh chóng lan tới.

“Đã đủ bí mật chưa?” Anh thấp giọng thì thầm vào tai cô: “Như lúc này đây.”

Cửa đã đóng và khóa, chỉ có hai người họ, tất cả thời gian sẽ chỉ chảy trong không gian này.

“Doug… Còn đang ở đây.” Tưởng Tinh đã sớm đem nỗi muộn phiền nho nhỏ kia ném lên tận chín tầng mây rồi, trong cơn chấn động bởi nhịp tim đập quá nhanh, cô chỉ có thể bấu víu vào miếng gỗ mục duy nhất: “Tào Phớ đang còn ở đây.”

Trương Tuyết Tề nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi, anh hôn từ cằm cô lên đến gò má, đồng thời cố gắng hết sức kiềm chế sự kiên nhẫn và dịu dàng của mình: “Hai đứa nó rất ngoan, nhìn thì nhìn, đằng nào rồi cũng phải lớn.”

Tưởng Tinh thấp giọng hỏi: “Cái cô Điền tổng đó, có thường xuyên đến tìm cậu không?”

Anh hơi nhíu mày, tầm mắt rơi trên đôi môi cô: “Không.”

“Cậu cho tớ biết tên đầy đủ của cô ta đi.” Tưởng Tinh chọc chọc ngón tay lên ngực anh: “Tớ muốn cảnh giác cực độ với nhân vật này.”

Với trực giác của một người phụ nữ.

“Hứa Điềm.” Trương Tuyết Tề nắm lấy bàn tay nhỏ đang làm loạn của cô, anh vừa híp mắt nhìn cô, vừa hôn lên ngón tay cô: “Từ Hứa trong hứa hẹn, còn từ Điềm trong ngọt ngào.”

“Chủ tịch ngọt?” Tưởng Tinh lập tức nhăn mặt, sửng sốt: “Làm gì có ai gọi tên kiểu vậy? Mối quan hệ giữa hai người là gì?”

“Đâu có quan hệ gì.” Trương Tuyết Tề thích thú nhìn cô: “Người trong ngành có quen biết đều gọi cô ta như vậy, đây là yêu cầu của cô ta. Cậu có biết những nhân viên khác trong công ty phải gọi cô ta là gì không?”

“Còn thái quá hơn được nữa cơ à?” Cô không tin.

“Ừm.” Âm thanh này của anh khi lọt vào tai cô lại không giống như một lời đáp, mà giống một loại ham muốn không thể kiểm soát nào đó từ sâu thẳm trong cơ thể anh, từng từ từng chữ như đang cắn vào tai cô: “Gọi là chủ tịch ngọt ngào.”

Chắc chắn là anh cố ý!

“Không cho phép cậu gọi như vậy.”

Tưởng Tinh đập liên tiếp vào cánh tay và vai anh, đổi lại, anh lại vùi người bên cổ cô, cùng nụ cười nghẹn ngào khi âm mưu đã thành công.

Rất lâu sau tiếng cười mới bình tĩnh trở lại, cùng với đó là sự im lặng hồi lâu. Cô di chuyển ánh mắt, khi ngước lên, đập vào mắt là ánh mắt trầm lặng và sâu lắng của anh. Như thể muốn xuyên vào sâu thẳng trong tâm hồn cô, để nhìn thấu tiền kiếp và hiện tại vậy.

Tưởng Tinh lúng túng nói: “Hôm nay tớ phải về nhà, không muốn ở cùng với cậu, cậu lúc nào cũng chọc tớ giận thôi.”

Trương Tuyết Tề không lên tiếng.

“Cậu… đứng dậy đi, không biết là mình nặng chết đi được hả? Tớ không thở nổi rồi đây này.”

Anh vẫn bất động.

“Trương Tuyết Tề!” Cô cao giọng gọi cả họ lẫn tên anh, điều này chứng tỏ cô sắp biến thành một con khủng long bạo chúa nhỏ rồi.

Một lúc sau, Trương Tuyết Tề ngồi thẳng người dậy, anh túm cánh tay cô kéo lên, sau đó lặng lẽ ôm cô vào lòng. Bốn bề lại rơi vào yên ắng. Cơ thể hai người sát gần nhau, anh đang ôm cô thật chặt.

“Cậu còn chưa lên lầu xem mà, tớ đã sắp xếp giường cho cậu.” Trương Tuyết Tề nhẹ nhàng nói: “Còn cả con bạch tuộc bông cậu thích nhất nữa, tớ cũng mua rồi.”
[1] “Bài hát nông nô” là một bài hát kết hợp bối cảnh lịch sử tại thời điểm sáng tạo, nắm bắt chính xác nhịp đập của thời đại, có sự hiểu biết sâu sắc và cách diễn đạt sinh động, giản dị về Tây Tạng. Nó phản ánh không khí mới của Tân Tây Tạng, và thể hiện tâm lý sâu sắc cùng tình cảm sâu sắc của một thế hệ nông nô đã lật đổ, đồng thời thể hiện sâu sắc lòng biết ơn của nhân dân Tây Tạng đối với Đảng Cộng sản Trung Quốc. 

[2] Chữ Tinh (星-Xīng) trong tên của Tưởng Tinh có nghĩa là ngôi sao.

[3] Điềm (田-Tián) nghĩa là đồng ruộng và chữ Điềm (甜-Tián) có nghĩa là Ngọt, hai từ này phát âm giống nhau nên Tưởng Tinh mới bị nhầm.