Không Được Yêu Bạn Thân

Chương 17

Tưởng Tinh không thể đoán được suy nghĩ vào lúc này của Trương Tuyết Tề. Anh như thể đang nhìn vào đôi giày của cô, lại như thể đang nhìn vào chân cô. Cô đã từng trông thấy ánh mắt ấy, đặc biệt là trong thời điểm yên tĩnh, ái muội chiếm thế thượng phong, khi mà anh chuẩn bị cúi đầu hôn cô.

Tập trung, chậm rãi và mất kiềm chế vào giây cuối cùng, như nước sôi sùng sục dưới nắp nồi, hối hả và náo động và sức nóng sẽ hoàn toàn được phóng thích sau khi bộc lộ ra ngoài.

Cô vừa lộ ra một chút bối rối, thì một tay Trương Tuyết Tề đã đặt lên lưng cô, tay còn lại vuốt chiếc váy bám sát vào đùi, rồi bế ngang người cô lên, thấp giọng nói: “Thay đôi giày này ra trước đã.”

“Không phải nói là nó đẹp sao?” Tưởng Tinh ôm lấy cổ anh, điều chỉnh tư thế: “Sau khi nhìn thấy nó, cậu cảm thấy thế nào?”

Anh cười: “Cái gì thế nào?”

“Có thấy cảm giác động lòng xâm chiếm không?”

Trương Tuyết Tề rũ mắt nhìn cô: “Cảm thấy gót chân cậu rất đau.”

Tưởng Tinh ngả đầu vào vòng tay anh, thở dài vì vẻ đẹp của phụ nữ: “Tớ cảm thấy nó không thích hợp cho việc đi dạo phố, chỉ hợp để ở nhà chụp ảnh thôi.”

“Cậu nói đúng.” Thật hiếm khi thấy anh đánh giá một cách thẳng thắn tích cực như vậy: “Sau này hãy đi nó trong nhà thôi.”

“Ở nhà thì đi kiểu gì?” Mặc đồ ngủ đi giày cao gót? Cô lại chẳng phải thiên thần Victoria’s Secret: “Ở nhà toàn đi dép lê, có lúc nào là đi được nó đâu?”

Trương Tuyết Tề không đáp lại. Anh cúi người bế cô ngồi vào ghế phụ lái, rồi lại đưa túi hạt dẻ còn đang nóng mà mình mua từ trước lên tay cô, sau đó dặn dò vài câu và đóng cửa rời đi. Khi quay lại, trên tay anh có thêm một chiếc túi giấy, bên trong là thuốc sát trùng và băng dán cá nhân, còn cả một chiếc hộp vuông xinh đẹp nữa. Cô mở ra, hoá ra là một đôi giày màu trắng.

“Đợi lát nữa xuống xe thì đi nó vào.” Anh khởi động xe và thông báo hành trình cho cô: “Đưa cậu đi ăn tối.”

Sau đó, họ lái xe một đoạn đường, xuyên qua con phố, tiến vào hầm đậu xe, rồi dừng lại ở một góc tối không tiện ra ngoài. Bãi đậu xe rộng rãi và im ắng, không có bóng người.

Tưởng Tinh cúi xuống, chuẩn bị thay giày. Ngay khi ngón tay chạm vào quai giày mỏng manh trên mắt cá chân, thì một bàn tay vươn tới, ấn lên vai trái của cô, chậm rãi kéo lại: “Đợi một chút.”

Có chuyện gì sao? Ánh mắt cô có chút hoang mang.

Trương Tuyết Tề chạm nhẹ vào ghế xe, tìm nút bấm và từ từ di chuyển ghế lái lùi ra sau, để trước mặt anh có nhiều không gian hơn. Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn cô, vỗ vỗ lên đùi, ra hiệu: “Ngồi lên đây.”

Từ lúc anh điều chỉnh chỗ ngồi là tim cô bắt đầu đập nhanh hơn rồi. Một giây tiếp theo, trong lòng cô đã hiểu rõ, cùng với thời gian di chuyển ghế lái và khi ánh mắt anh nhìn vào cô, thì trái tim cô đã treo lơ lửng ở điểm cao nhất.

Tưởng Tinh ngồi trên đùi Trương Tuyết Tề, tay anh đặt lên eo cô, gương mặt áp sát. Sau đó, nhiệt độ nơi anh rơi xuống môi cô. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên họ hôn nhau trong xe, nhưng những lần trước đều là vào ban đêm. Đây là lần đầu tiên trong bãi đậu xe được bao phủ bởi ánh đèn sáng trắng như vậy.

Bản thân của cảm giác vừa phải kiềm chế lại vừa sâu lắng cũng như một loại chất xúc tác. Hai người hôn nhau đến khi đại não trống rỗng. Lòng bàn tay của Trương Tuyết Tề bao phủ lên mu bàn chân Tưởng Tinh, cô bỗng rụt vai lại phía sau, rời khỏi môi anh.

Đôi mắt anh rũ xuống, nhìn chằm chằm vào ánh nước nhàn nhạt ấy, giọng nói khàn đi vài phần: “Có chuyện gì giấu tớ không?”

Cô cắn môi, hướng ánh mắt xuống dưới, sau đó lại ngước mắt lên và lắc đầu.

“Tớ đã biết rồi.” Anh vạch trần cô.

Tưởng Tinh hít vào một hơi, cẩn thận nhìn anh: “Cậu biết đôi giày này là tớ dùng tiền của cậu để mua sao?”

Một giây, hai giây, năm giây im lặng. Sắc mặt Trương Tuyết Tề không hề thay đổi.

Bị bắt tại trận, cô chỉ đành thành thật khai báo: “Tớ mua về, là vì muốn đi cho cậu ngắm.”

“Vậy sao.” Thật lâu sau, anh hơi rũ mi xuống, ánh mắt nhàn nhạt, nói: “Nhưng người đầu tiên được ngắm không phải là tớ.”

Tưởng Tinh nghiêng đầu sang bên trái, rồi lại nghiêng sang bên phải. Tầm mắt của anh cũng lướt theo cô, mà không lên tiếng. Cuối cùng, cô tựa đầu vào vai anh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, như thể phát hiện ra thế giới mới: “Trương Tuyết Tề, khi ghen tai của cậu sẽ đỏ lên.”

Trong mắt anh loé lên thứ gì đó nhưng bên ngoài vẫn không có bất cứ thay đổi nào. Cô đã trông thấy rồi, là cảnh báo bất thường.

Tưởng Tinh hừ một tiếng, cô vòng tay qua cổ anh, lần đầu tiên chủ động hôn lên tai anh: “Chàng trai thích độc diễn, cứ nói thẳng ra có phải là tốt hơn không? Đó là Hứa Thư Trạch, tớ muốn đến đến Studio Hurricane Thần Hiểu làm việc, tớ không thích cậu ta, cậu ta đã từ chối lời tỏ tình của tớ, cũng chẳng ăn nem cuộn tớ làm.”

“Sau này tớ hiểu là bản thân mình thích cậu và khi nhớ lại những gì mà trước đây cậu ta từng nói với tớ, mới cảm thấy rất có lý.” Ngón trỏ của cô sờ tới sờ lui dái tai anh, động tức vừa tự nhiên lại vừa ái muội: “Cậu ta nói tớ chỉ thích giọng của cậu ta mà thôi và đã nhầm lẫn giữa “tôn thờ” và “thích”. Ngoài ra…”

Trương Tuyết Tề không nói lời nào, anh liếc nhìn cô một cái trong khi cô cố tình dừng lại. Chờ đợi cô tiếp tục.

Tưởng Tinh ghé sát vào tai anh, nhẹ nhàng nói từng từ từng từ một: “Cậu ta không đủ độc diễn.”

Bả vai cô khẽ rung, cô áp trán vào trước ngực anh, cuối cùng không nhịn được phải bật cười thành tiếng. Buổi tối về nhà cho mèo ăn, dắt chó đi dạo nữa là xong, vậy là ba việc cần thực hiện mỗi ngày đều thành công.

Đột nhiên hai má cô bị anh nhéo, khiến cái miệng chu ra, mặt cũng phồng lên. Tưởng Tinh chớp chớp mắt, tiến lại gần muốn hôn, nhưng bị Trương Tuyết Tề khống chế dễ như trở bàn tay. Rõ ràng trong mắt anh đã lộ ý cười nhàn nhạt, nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ tâm lặng như nước. Một Trương Tuyết Tề thích độc diễn, trong ngoài bất nhất quả là dễ đối phó. Vì dù sao thì cô cũng là Tưởng Tinh nhiệt huyết cơ mà.

Hai má vẫn đang bị nhéo, Tưởng Tinh không ngừng cố gắng rướn người về phía trước, mặc kệ Trương Tuyết Tề đang cố ngăn lại, cô vẫn nhất định muốn hôn: “Hôn một cái thôi, tớ muốn hôn người mình thích.”

Câu nói này đã gãi đúng chỗ ngứa. Trương Tuyết Tề siết chặt vòng tay, ôm eo cô sát vào người mình, nhiệt tình như đạt được ước nguyện, hôn người trong lòng.

***

Vốn dĩ là bữa tối ngọt ngào của hai người. Nhưng lại có thêm một người lẻ bóng… Đàm Lực.

Tưởng Tinh đặt hai tay lên đùi, mềm mại nghiêng người, dựa vào cánh tay Trương Tuyết Tề.

Trương Tuyết Tề gỡ hai bộ bát đĩa ăn, dùng nước nóng rửa qua, sau đó chẳng buông ngẩng đầu lên, nói: “Bộ của cậu, cậu tự rửa đi.”

Anh đang nói với Đàm Lực.

Đàm Lực chống hai tay lên má, nhìn biểu hiện của hai người suốt cả quá trình. 

Tưởng Tinh nhìn chằm chằm vào chiếc nồi thuỷ tinh đang đặt trên bàn, có mấy lát chanh nổi trên mặt nước, ánh mắt cô ngẩn ngơ, mệt mỏi. Giữa chừng, cô đảo mắt một cái thì bắt gặp ánh mắt của Đàm Lực. Đàm Lực hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên cảm thấy hối hận vì đã nhìn cô.

“Đàm Lực.” Nhóc xấu xa thích trêu ghẹo người khác nhất, đột nhiên mở miệng, nhưng giọng nói lại mềm nhũn: “Khi nào thì cậu tìm đối tượng cho mình, như vậy thì bốn người chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm rồi.”

Trương Tuyết Tệ cụp mắt, trong lúc đang bận bịu thao tác đâu vào đấy, nghe thấy vậy liền bật cười.

Quả nhiên, hai người này là những tên khốn thất tín bội nghĩa, có sắc quên bạn, ném đá xuống giếng, xứng đáng bị trừng phạt.

Đàm Lực chống cùi chỏ lên bàn ăn, nâng cánh tay lên, nắm chặt rồi từ từ áp hai bàn tay vào má mình.

“Tôi…”

“Nếu không cậu sẽ đơn độc lẻ bóng, cô đơn lắm đó.” Tưởng Tinh nói.

Đàm Lực đấm nắm tay phải lên bàn: “Twinkle, twinkle, little star, chẳng phải trước đây cậu luôn lớn tiếng nói rằng Trương Tuyết Tề chỉ là bạn thân thôi sao? Nói ai nói dối làm chó, cậu nói dối rồi này!”

“Chúng tôi là bạn thân mà.” Tưởng Tinh nhìn anh, rồi đột nhiên ngước mắt: “Cũng là người yêu.”

Trương Tuyết Tề nói: “Vừa là tri kỷ cũng là người yêu.”

Mẹ kiếp…

Đàm Lực đập mạnh nắm đấm tay trái xuống bàn: “Cậu có chắc chắn mình thích Trương Tuyết Tề là thích giữa hai người yêu nhau chứ không phải là thích bạn thân không?”

Tử huyệt của tên xấu xa đúng là quá rõ ràng!

Tưởng Tinh tựa cằm lên cánh tay Trương Tuyết Tề, cô nghiêng đầu, trong đôi mắt to tròn tràn ngập bóng hình anh: “Đương nhiên là chắc chắn rồi, tim tôi sẽ đập nhanh hơn vì Trương Tuyết Tề, đó là sự yêu thích dành cho người yêu. Còn với cậu thì không, cậu là thích của một người bạn.”

Đàm Lực đưa mười đầu ngón tay lên vò đầu bứt tai.

Trương Tuyết Tề lắc đầu bật cười.

….

Bữa tối thú vị dành cho ba người kết thúc lúc tám giờ tối.

Công việc của Trương Tuyết Tề thực sự rất bận rộn, mười phút trước khi bữa ăn kết thúc, anh đã ra ngoài nghe điện thoại, nhưng lâu rồi mà chưa thấy quay lại. Đàm Lực nằm vật, dựa vào ghế sofa, lười biếng sau khi ăn uống no nê. Tưởng Tinh đang cúi đầu trả lời tin nhắn của Vu Từ Hiểu để xác nhận mình sẽ nhận thử việc.

“Cũng tốt.” Đột nhiên Đàm Lực lên tiếng.

“Phải rồi, hẹn hò rất tốt.” Tưởng Tinh thản nhiên đáp lại.

“Mẹ nó, ai nói đến…” Đàm Lực mím môi, nghẹn lại. Cái mà anh ta muốn nói không phải vấn đề này: “Có thể hẹn hò với Trương Tuyết Tề đúng là rất tốt.”

Ngay sau đó, anh ta lại cáu kỉnh nói: “Tôi hẹn hò hay không thì có liên quan gì đến cậu.”

Bấm “Ok” để gửi. Khi vấn đề được giải quyết xong xuôi, Tưởng Tinh ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại.

“Thực ra tôi biết cậu luôn muốn ghép đôi cho tôi và Trương Tuyết Tề.” Chiếc thìa bạc chạm nhẹ vào thành cốc, cô thản nhiên khuấy trà sữa: “Chỉ có điều, đôi khi chỉ cần một khoảnh khắc cũng đủ để chúng ta ngộ ra, thật là kỳ diệu.”

Đàm Lực trầm mặc một lúc: “Thực ra ban đầu tôi không muốn ghép đôi hai người. Đầu óc cậu không nhanh nhạy, Trương Tuyết Tề lại sợ thất bại, đến khi đó người yêu thì chẳng thành, lại không thể quay về mối quan hệ hoà hợp như trước đây nữa, nên cậu ấy mới không chịu mở miệng. Sau đó tôi có thuyết phục cậu ấy rằng, trên đời này không phải chỉ có mình cậu là con gái.”

Động tác khuấy cốc của Tưởng Tinh hơi dừng lại, đó cũng là chuyện đã qua: “Không sao, chúng tôi đã ở bên nhau rồi mà.”

“Thực ra…” Đàm Lực do dự: “Tôi đã lừa cậu một chuyện.”

“Sao cơ?”

Anh ta đưa ngón tay lên xoa xoa mũi, cắn rứt lương tâm, nói: “Ngoài cậu ra, Trương Tuyết Tề chưa từng có bạn gái.”

Trong nhà hàng ồn ào, ngập tràn mùi đồ ăn. Nhưng có một bàn giữa đám đông đang rơi vào im lặng.

Tay Tưởng Tinh khẽ rung, cô trừng mắt sửng sốt: “Việc này cũng lừa được sao? Cậu có tin là ngay giây tiếp theo bọn tôi sẽ tuyệt giao với cậu luôn không hả?”

“Chẹp, tôi là bạn đồng hành của Trương Tuyết Tề, cậu ấy sẽ không tuyệt giao với tôi đâu.”

“Nói dối rồi thành quen, bắt buộc phải tuyệt giao!”

“Nếu không nói như vậy thì liệu cậu có ngộ ra được không?”

“Tại sao lại không!” Tưởng Tinh thốt lên, ngẫm nghĩ thấy có chút không đúng: “Nhưng khi Vân Hiểu Nguyệt hẹn gặp riêng tôi, cô ta nói mình đã theo đuổi Trương Tuyết Tề một năm rưỡi, rồi hai người hẹn hò bốn tháng sau đó thì chia tay mà?”

Khí thế Đàm Lực vất vả lắm mới tích góp được lại lập tức tiêu tan: “Là… Là tôi nhờ cô ta phóng đại lên một chút, xem cậu có thông suốt được hay không.”

Tưởng Tinh không nói không rằng cứ thế xắn tay áo đứng dậy, khiến những bàn ăn xung quanh đều phải đổ dồn ánh mắt kỳ quái nhìn tới. Cô nắm chặt nắm đấm, mím môi hít thật sâu một cái rồi từ từ ngồi xuống. 

Đàm Lực cảm thấy hổ thẹn, bèn ngượng ngùng nở nụ cười: “Quả thực là cô ta đã theo đuổi Trương Tuyết Tề rất lâu, có điều người theo đuổi cậu ấy không phải chỉ có một, nhưng cậu ấy đều không nhận lời. Sau đó, trong một cuộc thi dự án nghiên cứu sáng tạo Khoa học cấp quốc gia, chúng tôi đã làm việc chung nhóm với nhau trong bốn tháng, cô ta nói trong bốn tháng này muốn chính thức tìm hiểu Trương Tuyết Tề với tư cách là bạn bè, để xem sau này bọn họ có thể hẹn hò hay không, bảo cậu ấy bắt buộc phải đợi đến sau khi công việc của dự án kết thúc mới cho cô ta câu trả lời. Hơn nữa…”

Cái “cần phải” này quả thực là có nguồn gốc rất kịch tính.

“Các thành viên trong nhóm nghiên cứu của chúng tôi đi bơi cùng nhau, cô ta bị đuối nước do chuột rút, là Trương Tuyết Tề đã cứu cô ta.” Đàm Lực xoa xoa cổ mình: “Có lẽ là do dũng khí bột phát khi được cứu trong lúc gặp nạn, cô ta đã kéo Trương Tuyết Tề, vừa khóc lóc vừa nói những câu như vậy ngay trước mặt bọn tôi.”

“Vậy nên việc cô ta nói mình đã qua lại với Trương Tuyết Tề trong bốn tháng thực ra là làm việc cùng nhau trong bốn tháng?” Nắm tay của Tưởng Tinh vừa mới buông lỏng lại siết chặt, cô nghiến răng nghiến lợi: “Là cậu bảo cô ta nói như vậy trước mặt tôi sao?”

“Cậu dùng dấu ngoặc kép cho từ “qua lại” đi, bạn học với nhau mà, hòa thuận qua lại với nhau chẳng phải là vậy sao?” Đột nhiên Đàm Lực xua tay, nịnh nọt: “Việc mọi người cho rằng hai người họ thực sự hẹn hò, thực ra là do ngày hôm đó tại bể bơi, Trương Tuyết Tề đã chịu gật đầu đồng ý với yêu cầu bốn tháng sau mới đưa ra câu trả lời cho Vân Hiểu Nguyệt, nhưng sau đó cậu ấy vẫn như trước, chẳng có gì thay đổi.”

Đàm Lực bĩu môi, thở dài: “Vân Hiểu Nguyệt cũng rất cố chấp, Trương Tuyết Tề trước sau luôn hờ hững với cô ta, chẳng khác gì so với người khác, sau đó cô ta muốn phát triển thêm một bước, nhưng đã bị Trương Tuyết Tề từ chối thẳng thừng. Cô ta sợ rằng ngay cả thời hạn bốn tháng Trương Tuyết Tề cũng không chịu cho mình, cuối cùng đành không dám ép buộc nữa, mà trở lại giao tiếp và trao đổi học thuật như bình thường.”

Tưởng Tinh đột nhiên rơi vào khoảng lặng khó giải thích. Vì vậy sau đó, mới có lần ngả bài thẳng thắn giữa Trương Tuyết Tề và Vân Hiểu Nguyệt vào ngày lễ hội đèn lồng. Chẳng trách khi mấy người gặp nhau ăn uống, Trương Tuyết Tề đã luôn im lặng suốt cả quá trình.

Bọn họ đều bị Đàm Lực gài bẫy!

“Vậy mà cô ta cũng sẵn lòng đồng ý… Hợp tác với cậu để lừa tôi.” Tưởng Tinh không thể hiểu nổi.

Đàm Lực bị đôi mắt ngây thơ của “Twinkle, twinkle, little star” nhìn chằm chằm, đột nhiên cảm thấy bản thân là cái loại chẳng ra gì: “Cô ta vẫn luôn muốn liên lạc với Trương Tuyết Tề, nhưng không thành, sau đó mới tìm đến tôi. Nói chỉ cần gặp mặt một lần để hỏi vài câu, chứ không làm gì khác. Tôi nghĩ nếu đã giúp cô ta rồi thì không bằng nhờ cô ta phối hợp với mình một chút.”

Đàm Lực mím môi: “Chỉ có điều không ngờ là cô ta lại đồng ý.”

Quả thực chẳng thể nào đoán được tâm tư con người.

“Vậy cũng không thể bẻ cong sự thật chứ.” Tưởng Tinh nhìn anh ta chằm chằm, cô tỏ ra nghiêm túc hiếm thấy: “Sau này tuyệt đối không được tái phạm nữa.”

Đàm Lực đâm lao buộc phải theo lao, anh ta lập tức giơ ba ngón tay lên thề: “Chỉ cần hai người không chia tay, thì chắc chắn không có lần sau.”

“Chia tay hay không thì cũng không được tái phạm!” Tưởng Tinh đứng dậy, nghiêng người, vươn tay, vung nắm đấm qua bàn.

Đàm Lực giả bộ đau đớn kêu lên, nhưng cái miệng vẫn không chịu hối cải: “Tôi cũng đâu có muốn vậy, hay là đánh cược một ván đi, một là hết tình hết nghĩa, hai là rẽ sang một ngã rẽ mới!”

“Cho dù cậu không làm như vậy thì sớm muộn gì tôi và Trương Tuyết Tề cũng hẹn hò thôi.”

Nắm đấm liên tiếp rơi xuống.

“Có cái cục cứ.t!” Đàm Lực bắt chéo hai tay che mặt, lớn tiếng phản bác: “Ngày nào cũng vô tư lự, hưởng thụ một mình, trước đây mỗi một mùa Giáng sinh, Trương Tuyết Tề đều chuẩn bị quà cho cậu, vậy cậu có tặng gì cho người ta không?”

Đột nhiên, cả thế giới trở nên yên lặng. Đàm Lực thầm đắc ý: Tên xấu xa chuyên làm khó người khác, quả không hổ là mình!

Vẻ mặt Tưởng Tinh vô cùng ký quái: “Cậu ấy chuẩn bị… Quà Giáng sinh cho tôi sao?”

“Đi đến đâu cũng mang quà về cho cậu, lần trước bọn tôi đi công tác tại Kyoto cũng thế, trong lúc tôi nói chuyện điện thoại với cậu thì Trương Tuyết Tề đang chọn quà cho cậu.” Đàm lực lật ngược được tình thế, không khỏi châm chọc mỉa mai: “Không biết chọn cái nào nên đã mua luôn mấy cái, Chẹp chẹp, bạn thân, đúng là bạn thân nhỉ.”

Hoá ra những năm ấy, các món quà được lấy ra từ căn phòng nhỏ đều là do Trương Tuyết Tề chuẩn bị từ trước. Cô còn ngây thơ cho rằng anh đã tiện tay lấy của người khác rồi tặng cho mình. Lồng ngực cô cảm thấy ngột ngạt, rơi vào cảm giác nóng rực, nặng nề.

Đàm Lực rất hài lòng với sự đảo ngược tình thế này, anh ta liếc nhìn về phía sau người cô, rồi thêm mắm dặm muối, tổng kết: “Cậu cũng đừng cảm thấy quá áp lực, làm được thì làm, không được thì cũng chẳng sao, với tình cảm lớn lên từ nhỏ bên nhau của hai người, cộng thêm quan hệ giữa hai gia đình, thì cho dù có chia tay vẫn sẽ có thể làm bạn, không cần bận tâm đến đánh giá của người khác đâu.”

“Tôi không quan tâm người khác nói gì, tôi và Trương Tuyết Tề đang rất ổn.” Tưởng Tinh không muốn tiếp tục ngồi chung bàn với tên phản bội, bán rẻ bạn bè này nữa, cô xách túi đứng dậy, chuẩn bị rời đi: “Sang năm chúng tôi sẽ kết hôn.”

Cô tức giận quay người, cơ thể lắc lư theo quán tính như vừa đạp vào chân phanh, sau đó mới dừng lại.

Giữa tiếng nói ồn ào, giữa dòng người đến và đi, cũng như giữa thế giới lộn xộn này, Trương Tuyết Tề luôn lặng lẽ và âm thầm đứng đó. Muốn tìm được anh, thì cô chỉ cần quay đầu nhìn lại là được.