Không Được Yêu Bạn Thân

Chương 7

Món nem cuốn tình yêu lòng vòng khắp nơi cuối cùng lại đến tay Trương Tuyết Tề. Sau khi nghe xong cô thổn thức trần thuật lại mối tình tan vỡ của mình, cuối cùng thì chàng trai luôn im lặng ngồi trên bậc thềm đá cũng nhìn thẳng vào cô, nói: “Cậu ta không lấy thì đưa cho tớ.”

“Cậu muốn ăn sao?”

“Ừm.”

Tưởng Tinh lấy chiếc hộp giữ nhiệt trong cặp sách, mở nắp ra, những chiếc nem giòn chín vàng được xếp bên trong, vẫn còn đang ấm. Cô đưa cho anh một đôi đũa và chiếc bát nhỏ, có chút chán nản: “Có lẽ là hơi mềm rồi.”

Trương Tuyết Tề không mấy cầu kỳ, anh gắp một miếng bỏ vào miệng. Tưởng Tinh nhìn anh với ánh mắt đầy mong đợi, sau khi anh nhai và nuốt xuống, mới nhận xét: “Ngon đấy chứ.”

“Thật không! Vậy cậu ăn thêm đi.” Cô cầm chiếc hộp giữ nhiệt, ngồi bên cạnh anh, nhìn anh ăn hết miếng này đến miếng khác.

Anh khẽ liếc nhìn cô, thấy cô đã cười bèn thu ánh mắt về, gò má chuyển động, mặt không chút biểu cảm, bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước.

“Tớ rán nguyên một chảo nhưng chỉ chọn được mấy cái thành công.” Tưởng Tinh nói.

Khi Trương Tuyết Tề ăn đến miếng thứ tư, anh dừng lại: “Có nước không?”

“Tớ có mang nước bưởi và nước cam.” Cô lại lục tìm trong túi, rồi đưa đến trước mặt anh: “Cậu muốn uống loại nào?”

Anh rũ mi liếc nhìn một cái, Tưởng Tinh lập tức lĩnh hội, cầm lấy chai nước bưởi: “Tớ uống cái này, cậu uống nước cam đi, cậu thích nước ép cam mà.”

Cô vặn nắp chai, nhưng mùa đông cóng tay nên chẳng có sức. Trương Tuyết Tề lấy chai nước ép bưởi trong tay cô, khẽ xoay một cái rồi vặn mở nắp chai. Cô định nói cảm ơn thì anh lại ngửa đầu uống một ngụm lớn, rồi mở nắp chai nước ép cam đưa cho cô: “Cậu uống cái này đi.”

Tưởng Tinh ngơ ngác nhìn anh: “Nhưng cậu không thích nước ép bưởi mà, còn tớ thì cái nào cũng như nhau.”

“Chẳng phải là cậu càng thích nước cam hơn sao?” Trương Tuyết Tề chẳng mấy quan tâm, anh nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục ăn: “Đáng thương thành ra thế này rồi nên hôm nay nhường cho cậu uống.”

Trái tim khẽ rung động, nước cam vừa mới ép có vị chua chua ngọt ngọt chảy khắp khoang ngực, thậm chí đến cả khứu giác cũng bị ảnh hưởng. Hoá ra cảm giác kỳ diệu đã bắt đầu từ khi đó. Sự ỷ lại hoàn toàn vào Trương Tuyết Tề của cô cũng xuất phát kể từ ngày hôm ấy, giống như vị chua ngọt đã chảy qua mạch máu và tồn tại cùng với cô vậy.

Con người Trương Tuyết Tề rất tốt, Tưởng Tinh nằm nghiêng người, nghĩ. Nhưng anh không thích cô, Tưởng Tinh bực bội trở mình. Liệu có ảnh hưởng gì đến việc cô thích anh không? Đột nhiên Tưởng Tinh đã được khai sáng.

***

Đầu bên này đã hạ được quyết tâm thì đầu bên kia lại bặt vô âm tín. Không biết là do trùng hợp hay cố ý mà ngay một tuần sau đó Trương Tuyết Tề và Đàm Lực đã bay đến Kyoto cho chuyến công tác, cuối cùng tương tác giữa Tưởng Tinh và Trương Tuyết Tề trên Wechat đều duy trì ở việc cho mèo ăn và dắt chó đi dạo, cứ hễ tìm anh nói chuyện là anh lại lúc thì mãi không thấy trả lời, lúc thì cứ thế cho qua. Trước đây anh không như vậy, dường như Tưởng Tinh đã thấy được tương lai sau khi tách khỏi anh.

Cả tuần chẳng vui vẻ gì cho cam, lão Tưởng trở về sau chuyến công tác lại ngày nào cũng diễn bài tình chàng ý thiếp ở nhà. Cũng may là ngày đêm của Tưởng Tinh đảo lộn, như vậy mới miễn cưỡng thoát khỏi cảnh bị nhồi cơm chó đầy miệng. Làm vợ chồng hai mươi mấy năm rồi mà còn chưa thắm thiết đủ hay sao?

Lão Tưởng nói: “Đợi đến khi nào con gặp được người mình thực sự yêu thì sẽ hiểu.”

Bà Tô nói: “Người chưa từng yêu đương thì hiểu cái gì?”

Trong nhà, cô luôn là người đứng cuối cùng của chuỗi thức ăn.

Vì không dám quấy rầy Trương Tuyết Tề quá nhiều nên Đàm Lực đã trở thành tâm điểm chú ý duy nhất của cô, tần suất tương tác giữa Tưởng Tinh và Đàm Lực tăng vọt mỗi ngày, nếu như dùng Penguin [1] thì sẽ nói đến xuất hiện một con tàu khổng lồ. [2] 

Theo thói quen, mỗi ngày gọi điện sẽ chẳng hỏi gì khác ngoài câu: “Hai người đang làm gì thế? Chuẩn bị làm gì? Khi nào thì về? Trương Tuyết Tề đang làm gì vậy?”

Đàm Lực đút tay vào túi quần, cầm điện thoại đứng dựa bên tường, vẻ mặt không nói nên lời nhìn nam chính đang rũ mi thì thà thì thầm trước tủ kính cách đó không xa, thật muốn cho hai cái người này mỗi người một búa: “Ngày mai bọn tôi đáp chuyến bay về, Trương Tuyết Tề đang đi mua đồ.”

“Ồ.” Đầu dây bên kia là giọng nói nhẹ nhàng của Tưởng Tinh: “Mua gì thế?”

“Mua…” Đàm Lực bỗng nhướng mày, đột nhiên nảy ra ý tưởng, nhàn nhạt nói: “Mua quà, chuẩn bị quà tặng cho một người mà tối mai cậu ấy gặp.”

Tưởng Tinh không trả lời.

“Ngày mai sau khi trở về còn phải hẹn gặp một khách hàng.” Đàm Lực thành thật khai báo: “Một bà chủ ba mươi lăm tuổi đang còn độc thân, năng lực làm việc rất tốt, con người cũng khó làm việc chung. Nếu lấy được đơn hàng của cô ta thì tiền thưởng cuối năm của nhân viên coi như là đã xong.”

“Tuy nhiên ấy mà.” Đàm Lực giả bộ khó khăn: “Bà chủ này khét tiếng là xảo quyệt trong ngành, nếu không phải trong trường hợp bắt buộc thì tôi cũng không để Trương Tuyết Tề đi tiếp đãi, cậu cũng biết đấy, tôi chịu trách nhiệm chính về phát triển kinh doanh, nhưng Trương Tuyết Tề rõ ràng là có lợi thế về ngoại hình, phụ nữ mà, thật khó để thoát khỏi tác động về thị giác, cậu ấy vừa có thể ngắm lại vừa biết ăn nói, tôi đoán là sẽ không có vấn đề gì lớn.”

Mua quà, tặng người ta, gặp khách hàng, bà chủ, rất khó làm ăn đều là sự thật. Không có một lời nói dối nào trong câu nói này của anh ta. Điều quan trọng là người nghe sẽ hiểu nó ra sao. Đàm Lực vô cùng tự tin, với cái đầu gỗ nhỏ của cô thì chắc chắn sẽ xen lẫn những liên tưởng và gây ra hiểu lầm. Chà, hai người này hơn hai mươi năm rồi mà không thành đôi, còn phải cần anh ta đến giúp đỡ một tay mới được.

Tưởng Tinh hỏi: “Mấy giờ hai người về?”

“Khoảng hai, ba giờ chiều thì đến nơi.” Đàm Lực nói: “Trương Tuyết Tề hẹn gặp khách hàng vào lúc sáu giờ tại Tuyết Vũ Đô, không cần phải tẩy trần cho cậu ấy đâu, cậu có muốn đến không, có thể ăn cơm cùng tôi.”

Tút… Tưởng Tinh đã cúp máy.

Đàm Lực cười không nổi, khóc cũng không xong, anh ta cầm điện thoại, cảm thấy không thể chấp nhận được mà nói với người anh em đang lạc trong suy tư của mình: “Cũng không phải sinh nhật, có cần thiết đi đến đâu cũng mang quà về cho cô ấy như vậy không, cần thiết phải quan tâm thế không?”

Trương Tuyết Tề coi anh ta như không khí, ánh mắt lưu luyến nhìn vào chiếc trâm cài nhỏ xanh, đỏ độc đáo.

“Cậu đừng có quên năm đó khi ở Hải Nam cô ấy đã tặng áo khoác lông vũ cho cậu.” Đàm Lực nắm chắc điểm kiếu, bắt đầu tấn công dồn dập: “Cô ấy đối xử với cậu tùy hứng như vậy thì cậu cũng bơn bớt lại được rồi đấy.”

Nữ nhân viên bán hàng sợ mất khách, bèn nở nụ cười, nói: “Màu đỏ thì trẻ trung năng động hơn, còn màu xanh thì dễ phối đồ, cả hai đều rất ổn. Nhưng anh có thể lựa chọn tùy theo tính cách và phong cách của bạn gái mình ạ.”

Đàm Lực đang nhàn nhã phiêu diêu, nghe thấy câu này không khỏi bật cười thành tiếng.

Trương Tuyết Tề gật đầu và đưa ra lựa chọn: “Phiền cô gói cả hai cái lại giúp tôi.”

……

Trưởng Tinh gặp Trương Tuyết Tề ở Tuyết Vũ Đô. Quả thực là ngồi đối diện anh có một người phụ nữ với đường cong duyên dáng và trưởng thành. Hai người trò chuyện rất vui vẻ, giữa đôi nam nữ trường thành có một vài va chạm từ trường dường như không tồn tại, cả nhà hàng chỉ toàn ánh đèn ấm áp, khiến bầu không khí trở nên mơ hồ, ái muội.

Cô thấy Trương Tuyết Tề mặc chiếc áo sơ mi trắng, gọn gàng sạch sẽ, gương mặt mang theo nụ cười. Cô thấy hai người họ nhẹ nhàng trò chuyện đồng thời nâng ly chúc mừng nhau. Cô thấy bàn tay mong manh trắng nõn của người phụ nữ nhẹ nhàng chạm vào tay anh. Tưởng Tinh lập tức đứng dậy, cốc trà sữa trước mặt không uống lấy một ngụm, cứ thế cúi đầu bước ra ngoài.

Cái tên Đàm Lực khốn kiếp này. Dù Trương Tuyết Tề có đẹp trai đến đâu thì cũng không thể mang anh ra bán vậy chứ.

……

Đầu ngón tay của người phụ nữ ái muội nhấc lên, từ mu bàn tay đến cánh tay của người đàn ông. Trương Tuyết Tề thu ánh mắt đang liếc ra ngoài cửa của mình lại, rồi trực tiếp siết chặt cổ tay cô ta.

Người phụ nữ mỉm cười, nhìn người đàn ông trước mặt. Nét mặt hờ hững, ánh mắt đa tình, sự đan xen giữa những mâu thuẫn cùng các thái cực làm toát lên sức hút bí ẩn đầy lôi cuốn khiến người khác muốn khám phá.

“Có muốn đổi nơi khác nói chuyện không?” Người phụ nữ đưa ra lời mời với anh.

“Tối nay đã uống rượu, nên đừng lái xe nữa.” Trương Tuyết Tết chậm rãi gỡ tay cô ta ra, khí chất cao ngất tự nhiên, khoé môi cong cong: “Tôi đã liên lạc với tài xế lái thuê để đưa cô về nhà.”

……

Lại là một đêm nữa mất ngủ.

Trưởng Tinh đột ngột bật dậy khỏi giường, cô không đếm nổi mình đã cầm điện thoại lên một trăm lẻ mấy lần, mở Wechat chẳng có lấy một thông báo mới ra rồi lại tắt đi, sau đó vào nhật ký cuộc gọi bấm thẳng vào số đầu tiên.

Ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại phản chiếu lên khuôn mặt cô, ánh mắt lộ ra vẻ kiên quyết muốn chết. Hồi chuông thứ năm của cuộc gọi thứ sáu trong đêm dừng lại, tín hiệu được kết nối.

Vài giây sau, giọng nói buồn ngủ của Trương Tuyết Tề truyền đến, anh không thể nhịn, phải nghiến răng nghiến lợi: “Tưởng Tinh! Nếu không phải cậu ốm đau đột xuất, hay là trong nhà có trộm thì ngày mai hãy xách cái đầu đến gặp tớ.”

Tưởng Tinh trầm mặc một hồi, sau đó nhỏ giọng nói: “Tớ có thể đến gặp cậu ngay bây giờ.”

Trong đường truyền chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ, không một ai lên tiếng. Đột nhiên cô trở nên căng thẳng, đổi thành câu hùng biện càng vụng về hơn: “Tớ, tớ muốn ngắm Doug.”

“Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” Anh chậm rãi hỏi.

“Hai giờ… Bốn mươi bảy phút.”

“Mấy tiếng trước cậu mới dắt nó đi dạo xong, có gì hay ho mà ngắm chứ?”

Một tay Tưởng Tinh ôm gối ngồi trên giường, trong căn phòng tối tăm nhưng quen thuộc, lần đầu tiên cô cảm thấy cô đơn và bối rối: “Chỉ là tớ có hơi… Nhớ nó rồi.”

Tớ nhớ nó rồi, Trương Tuyết Tề. Tớ rất nhớ cậu.

Cô dụi dụi khóe mắt, thật ra, ngay từ thời khắc nghe thấy giọng của anh thì cảm giác bồn chồn trong máu đã lặng lẽ lắng xuống, cô thực sự rất muốn được đằng chân lân đằng đầu hơn một chút để bảo anh đừng cúp máy, hai người cứ thế kết nối như vậy cả đêm. Nhưng cô không dám, sẽ là quá liều lĩnh nếu ép anh đến mức phải chặn cô.

“Làm phiền cậu ngủ rồi phải không, vậy chúng ta ngày mai nói chuyện tiếp nhé.” Tưởng Tinh khẽ ngáp một cái, nhẹ nhàng nói: “Cậu mau ngủ…”

“Qua đây đi.” Anh đột ngột nói.

“Há?!”

Có tiếng sột soạt từ đầu dây bên kia truyền đến, cùng tiếng mở cửa phòng và tiếng bước chân xuống lầu.

“Bây giờ sao?” Cô ngập ngừng, nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm.

“Chẳng phải cậu nói là nhớ nó à?”

Tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy của Trương Tuyết Tề vẫn bị Tưởng Tinh đang lắng nghe bắt được: “Tớ mở cửa cho cậu, qua đây ngắm nó đi.”
[1] Penguin là nền tảng vận hành và sáng tạo nội dung một cửa trực thuộc Tencent, và là lối vào quan trọng trong hệ sinh thái “nội dung lớn” của Tencent. Penguin là một nền tảng vận hành và sáng tạo nội dung một cửa trực thuộc Tencent, dành riêng cho việc giúp các phương tiện truyền thông, tự truyền thông, các doanh nghiệp và tổ chức được tiếp cận và chú ý nhiều hơn, tiếp tục mở rộng ảnh hưởng của thương hiệu và khả năng kiếm tiền thương mại, đồng thời thúc đẩy chất lượng cao…

[2] Trên nền tảng Penguin nếu hai người thường xuyên nói chuyện qua lại với nhau trong ba ngày liên tiếp thì gọi là “con tàu nhỏ”, còn nếu nói chuyện qua lại với nhau liên tục trong ba mươi ngày liên tiếp thì gọi là “tàu khổng lồ”.