Không Giấu Được Hy Vọng Xa Vời

Chương 16: Thì Ra Cậu Cười Lên Lại Đẹp Như Vậy

Editor: LacYen1012

* Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad*

——————

Giang Yểu mua một phần cơm, chọn bàn ở gần cửa, hướng về phía hành lang phòng ăn, đối diện là Liên Thanh Lễ.

Tuy rằng buổi sáng lớp mười thời gian tan học sớm một chút, nhưng Giang Yểu cùng Liên Thanh Lễ hai người chạy trước, tốc độ vẫn là nhanh hơn so với người chậm rãi đi tới.

Lúc Giang Yểu bắt đầu múc thìa cơm thứ nhất lên dự định đưa vào trong miệng, Tiểu Bạch vừa vặn từ cửa đi vào.

Lúc đầu Giang Yểu cảm thấy cao hứng, đem thìa hạ xuống bật cười.

Nhưng hình ảnh nam sinh cười nói tự nhiên với nữ sinh bên cạnh kia khiến mắt Giang Yểu nhoi nhói đau.

Ánh mắt Giang Yểu dừng lên trên người nữ sinh không bao lâu, nhưng một giây sau cô liền hối hận nhìn về phía cậu.

Khóe môi ôm lấy độ cong xán lạn, lộ ra một đoạn răng trắng noãn chỉnh tề.

Phần cảm giác người sống chớ lại gần lập tức yếu xuống, thay vào đó, là khói lửa ấm áp.

Thì ra cậu cười lên đẹp mắt như vậy.

Bên miệng Giang Yểu không tự giác cong ra một đường cong tự giễu.

"Làm sao vậy?" Liên Thanh Lễ không biết từ lúc nào dừng ăn cơm lại, nhìn dáng vẻ thất thần của Giang Yểu.

Không được câu trả lời thứ nhất của Giang Yểu, Liên Thanh Lễ thuận theo ánh mắt của cô nhìn đi.

Đã nhìn thấy một người có nam sinh mái tóc nhẹ bồng bềnh muốn chết và một nữ sinh nghiêng người hướng nam sinh, cười vừa thanh thuần lại ngây thơ.

Liên Thanh Lễ lập tức sáng tỏ.

Trùng hợp giờ phút Giang Yểu này cũng thu hồi ánh mắt vừa rồi dính ở trên người cậu, lấy lại tinh thần: "Không có việc gì, ăn cơm đi.

"

Liên Thanh Lễ phát giác được thời khắc này cô không hăng hái lắm, vẫn không nhịn xuống được: "Là hắn sao?"

Giang Yểu gật gật đầu.

"Bạn gái?"

Giang Yểu lắc đầu.

"Không phải à?"

Giang Yểu vẫn lắc đầu, giải thích: "Tớ không biết.

"

"Khẳng định không phải.

"

Liên Thanh Lễ chắc nịch trả lời.

Giang Yểu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô ấy, không biết lấy tự tin từ đâu mà Liên Thanh Lễ chắc chắn như thế.

"Ai cô cô à, thật sự là ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.

"

"?" Giang Yểu không hiểu.

"Cậu nhìn các cặp đôi tiểu tình lữ khác xem" nói xong quay đầu lại tìm kiếm lấy đám tình nhân đang cùng nhau ăn cơm, "Đôi kia đôi kia!"

Giang Yểu thuận theo phương hướng ngón tay của cô ấy nhìn sang, hoàn toàn chính xác là một cặp tình lữ lớp mười dính nhau.

Giang Yểu vẫn còn chưa hiểu rõ ý tứ của Liên Thanh Lễ.

"Cậu xem bạn bè nam nữ người ta có ai cầm tay nhau không buông không, tuổi càng nhỏ yêu nhau thì càng dính nhau.

"

"Nếu người kia cùng cô bé đó là một đôi, sao có thể giống anh em tốt nói chuyện sôi nổi như vậy? Động miệng không động thủ à?"

Giang Yểu gần như lý giải được lời cô ấy nói, kỳ thật cô vốn là không hoàn toàn coi là nữ sinh kia là bạn gái Tiểu Bạch.

Chẳng qua là cô vẫn là không nhịn được nghĩ theo hướng xấu: "Vạn nhất đó là phong cách người ta ở chung như thế thì sao?"

Liên Thanh Lễ hết cách: "Cậu muốn nghĩ như vậy tớ cũng không còn cách nào.

"

Một câu trích dẫn của nam cặn bã thích hợp.

"Tớ nhìn con người của Tiểu Bạch cũng không phải dạng người tùy tiện, lần trước ở đại hội thể dục thể thao không phải còn cự tuyệt người khác sao? Làm sao mà nhanh như vậy liền yêu đương?"

"Hơn nữa không phải người xuất sắc thường thường đều là độc thân à! Người ta đẹp trai như vậy, người bình thường sao có thể lọt vào mắt xanh?"

Tâm tình của Giang Yểu được an ủi tốt lên chút.

Cũng không lâu lắm học sinh cấp 3 cũng đều nhao nhao hết giờ học, trong nhà ăn chỉ chốc lát sau liền kín người hết chỗ, Giang Yểu cũng không có vội vã đi tìm cậu.

Nếu như nói thế giới này có nhiều người không đụng tường không quay đầu lại, nhất định không bao gồm cả Giang Yểu.

Rất nhiều người chơi game, đánh bạc, thua thì nhất định phải đòi lại, phải thắng trở về mới bằng lòng bỏ qua.

Nhưng Giang Yểu vừa vặn tương phản.

Một khi đụng tường, thua, liền tranh thủ thời gian thoát thân rời đi, không để mình chật vật cho bất kì kẻ nào có khả năng nhìn thấy.

Lúc này, người mẫn cảm như Giang Yểu, giống như đã ngửi được mấy phần hương vị không tầm thường.

Thế là kịp thời dừng lại tránh tổn hại.

Toàn bộ thời gian lúc ăn cơm đều không đề cập đến cậu, chỉ cùng Liên Thanh Lễ không nhanh không chậm ăn cơm xong trở về ký túc xá.

—————

* Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad*

_ Chân Thành Cảm Ơn_.