Không Làm Nữ Phụ Bạch Liên Hoa

Chương 54

 

Chương 54

 

Trai thẳng có lúc cũng không chậm tiêu như mấy truyện cười trên mạng.

 

Hề Thời liếc nhìn Giang Hành Triệt hai cái, mặc nhận, sau đó hất tay của anh ra, quay người lại tiếp tục rúc trên sô pha. Động tác của cô chậm chạp, giống như một bà già tám mươi.

 

Giang Hành Triệt nhìn Hề Thời co lại một đống ở trên sô pha, không nói gì, xoay người rời đi. Hề Thời nhận ra được Giang Hành Triệt rời đi, lặng lẽ mắng một câu dưới đáy lòng, tính toán muốn cuốn gói trợ lý đi.

 

Chỉ là không nghĩ tới mười phút sau anh lại quay trở lại, lần này trong tay còn cầm một hộp thuốc giảm đau.

 

Giang Hành Triệt rót một cốc nước, cùng với một viên thuốc giảm đau đưa cho Hề Thời: "Uống thuốc đi."

 

Hề Thời nhìn thuốc giảm đau, do dự.

 

Giang Hành Triệt: "Đã hỏi bác sĩ, có thể uống."

 

Hề Thời nhận thuốc, thuốc cũng không có tác dụng ngay lập tức, sau khi cô uống xong vẫn trở lại chỗ cũ co rúc, đột nhiên nhớ đến hồi học cấp hai, cô đến tháng, làm bẩn áo khoác đồng phục của Giang Hành Triệt.

 

Cô sợ muốn chết, biết Giang Hành Triệt có bệnh sạch sẽ biết bao nhiêu, vốn là cho rằng sẽ trực tiếp bị đày vào lãnh cung ghét bỏ cả đời, không ngờ rằng anh lại nhìn thấu sự thẹn thùng túng quẫn, ảo não của cô, chỉ nhàn nhạt nói một tiếng: "Không có gì."

 

Dưới ánh sáng, bóng người thiếu niên trong hồi ức và người đàn ông trước mặt chồng vào nhau, thay đổi, lại như chưa từng thay đổi.

 

Hề Thời nhắm mắt lại.

 

Giang Hành Triệt nhìn Hề Thời co lại như một quả bóng trên sô pha.

 

Không khí rất yên tĩnh, tựa như vẫn còn dư lại một hương thơm ngọt ngào của trà gừng đường đỏ.

 

Giang Hành Triệt chậm rãi, thử thăm dò, cẩn thận đưa tay ra.

 

Hề Thời nhắm mắt, cảm nhận mình được nhẹ nhàng ôm lên, chậm rãi tiến vào một vòng ngực.

 

Hề Thời hơi nhúc nhích một chút, anh lập tức cho rằng cô đang chống cự, dừng động tác lại, không dám cử động nữa.

 

Chỉ có điều sau khi cô nhúc nhích một chút thì không cử động nữa, người trong ngực rất yên tĩnh, tiếng hít thở nhàn nhạt.

 

Hề Thời cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ trên người Giang Hành Triệt.

 

Cô đột nhiên cảm thấy, toàn thân mệt mỏi. Không biết là bởi vì là loại mệt mỏi vô lực là do đau đớn mang lại, hay là bởi vì cái gì khác, khi đối mặt với người đàn ông này.

 

Cô phát hiện toàn thân mình đều là cảm giác vô lực. Không có sức lực nói chuyện, cãi nhau, đánh nhau với anh.

 

Hề Thời không nói tiếng nào, chỉ là điều chỉnh một tư thế thoải mái, để cho mình không mệt nữa.

 

Giang Hành Triệt nhận ra được Hề Thời yên tĩnh, tay đã nâng lên lại chậm rãi buông xuống, một tay rơi vào bụng dưới đau đớn của cô, cách một lớp quần áo, nhẹ nhàng xoa.

 

Lưng gầy yếu của cô dán vào ngực anh, thỉnh thoảng sẽ vì đau đớn mà rên lên một tiếng, như là một vật nhỏ lười biếng.

 

Giang Hành Triệt cúi đầu nhìn mặt Hề Thời.

 

Cô không trang điểm, da dẻ nhẵn nhụi trắng nõn, lông mi dài nhỏ, môi trắng bệch vừa nãy rốt cuộc khôi phục chút màu máu.

 

Ánh mắt Giang Hành Triệt rơi vào môi Hề Thời, ánh mắt hơi tối lại, sau đó tự nói với mình không sao, chỉ là diễn phim mà thôi.

 

Không biết là vì tác dụng của thuốc giảm đau, hay là vì bàn tay nhẹ nhàng xoa ở dưới bụng nhỏ, Hề Thời cảm giác thoải mái không ít, nhẹ nhàng thoải mái muốn ngủ.

 

Giang Hành Triệt vẫn duy trì một tư thế, cũng không động đậy, tự nhiên cũng đã nhận ra Hề Thời buồn ngủ. Đáy lòng anh đột nhiên có một suy nghĩ, cứ để Hề Thời ngủ như vậy, ngủ một buổi tối, hoặc là cả đời.

 

Mi mắt trên dưới của Hề Thời đánh nhau, nếu không còn có chút lý trí, chắc cô đã cứ như vậy mà ngủ rồi.

 

Cũng không biết qua bao lâu, Hề Thời dùng sức lắc đầu ép mình tỉnh táo, cảm nhận được bụng đã hết đau, ngồi dậy.

 

Cô cúi đầu, nắm lấy bàn tay vẫn che dưới bụng nhỏ của mình, sau đó đứng dậy khỏi ngực của anh.

 

Hề Thời đối mặt với Giang Hành Triệt, nhìn trên quần áo của anh còn có vết nhăn nheo do chính mình tạo thành: "Cảm ơn."

 

Giang Hành Triệt không nhúc nhích, đối diện với đôi mắt của Hề Thời, dường như có chút cô đơn, tựa như còn có thể cảm nhận được chút an lòng khi cô ở trong ngực mình khi nãy.

 

Hề Thời phát hiện Giang Hành Triệt có vẻ như không có ý muốn đi, liền bắt đầu ra lệnh đuổi khách: "Tại sao anh còn chưa đi?."

 

Giang Hành Triệt nhìn Hề Thời, yếu đuối đến đáng thương trong ngực anh hừ hừ, bây giờ vừa khỏe, liền trở nên tàn nhẫn mà tuyệt tình.

 

Hề Thời thấy Giang Hành Triệt không nói lời nào cũng không đồng, liền duỗi chân đá đá vào chân anh: "Này."

 

Giang Hành Triệt rốt cuộc mở miệng: "Hề Thời."

 

Hề Thời: "Hả?"

 

Giang Hành Triệt nhớ lại vừa nãy, khóe môi nổi lên tia cười có chút cay đắng, hỏi: "Chấp nhận anh, cũng không phải rất khó, có đúng không?"

 

Hề Thời sửng sốt một chút.

 

****

 

Một tuần sau, Hề Thời hoàn thành tất cả các cảnh quay của mình bên trong đoàn phim "Lăng Vân Chí", lĩnh cơm hộp hết vai.

 

Vai chính khác còn phải tiếp tục quay, buổi tối đạo diễn và mấy nhà sản xuất chính hẹn cùng nhau tổ chức một bữa tiệc kết thúc vai diễn cho Hề Thời.

 

Mấy ngày này mọi người đều hợp tác rất tốt, Hề Thời mặc dù không được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng đây cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với diễn phim chính thức, rất cảm ơn đạo diễn và mấy diễn viên khác cùng diễn với mình, trong bữa tiệc, Diệp Sâm dẫn theo cô đi một vòng kính rượu mọi người.

 

Bầu không khí trong tiệc kết thúc vai diễn của Hề Thời rất sinh động, toàn bộ bộ phim đã tiến vào giai đoạn hậu kỳ, là giai đoạn tất cả mọi người đều áp lực và dễ mệt mỏi nhất, thế là tất cả mọi người đều xem bữa tiệc trở thành một lần hiếm thấy để giải tỏa áp lực, chỉ chốc lát sau, đạo diễn cũng đã bắt đầu uống đến đỏ mặt bừng bừng, giơ chai rượu vung tay với nhà sản xuất, người nào thua người ấy thổi chai.

 

Tửu lượng của Hề Thời bình thường, sau một vòng kính rượu bắt đầu mơ màng, sau đó dưới bầu không khí sôi động lại uống thêm hai ly, Diệp Sâm vừa mới đi nhà vệ sinh, khi trở về Hề Thời đã nằm nhoài trên bàn chỉ có thể cười ngây ngô.

 

Bên kia đạo diễn còn giơ chai rượu hào hùng vô cùng đọc diễn vãn: "Bộ phim này của chúng ta, ợ, muốn IP có IP, muốn lưu lượng có lưu lượng, bây giờ thị trường xem cái gì, không phải xem cái này sao?"

 

"Đại lưu lượng Hứa, nào, uống một ly." Đạo diễn say khướt nâng chén với Hứa Dịch Phàm.

 

Hứa Dịch Phàm tỉnh táo, hẳn là không thích tên “Đại lưu lượng Hứa" này, vẻ mặt có vẻ hơi lúng túng, có điều vẫn cười đáp lại đạo diễn.

 

Đạo diễn uống xong với Hứa Dịch Phàm, trong miệng làu bàu mấy câu, lại tìm kiếm một đám người trên bàn, nhìn thấy Hề Thời đang nằm nhoài trên bàn, sau đó vỗ bàn: "Hề Thời!"

 

"Hả?!" Hề Thời lập tức bị dọa giật bắn mình đứng lên, lờ đờ mông lung tìm ai đang gọi mình.

 

Đạo diễn ợ một cái: "Tôi cmn mới bắt đầu thật không muốn dùng cô."

 

Hề Thời phản ứng chậm, vẻ mặt còn tỉnh tỉnh, Diệp Sâm ở bên cạnh đã nhíu mày.

 

Đạo diễn: "Debut từ chương trình tuyển chọn tài năng, mẹ nó không học chính quy một ngày nào, sao mà diễn được phim!"

 

"Nhưng bên Trung Ảnh muốn nhét cô vào, tôi cũng không tiện từ chối."

 

"Sau đó thật sự vừa ra sân, phát hiện, he he, vẫn dùng được!"

 

Diệp Sâm nghe được đạo diễn là đang trước đè sau nâng Hề Thời.

 

Hứa Dịch Phàm liếc nhìn Hề Thời biểu hiện ngơ ngác một chút, nhịn không được cười một hồi.

 

Đạo diễn nói đến chỗ kích động lại đập ngực: "Cô gái nhỏ trong làng giải trí không dễ dàng, đụng đến tôi là số cô may mắn, mấy người muốn ngủ với cô, đều là khốn khiếp, một tên cũng không cần để ý."

 

Diệp Sâm nghe còn rất vui vẻ, âm thầm nhéo Hề Thời: "Mau cảm ơn đạo diễn."

 

Hề Thời không nghe rõ cái gì, chỉ cảm thấy trước mặt mông lung không rõ, nói theo: "Cảm ơn đạo diễn."

 

Một bữa tiệc chia tay mãi đến khuya mới kết thúc, không ít người đều là được trợ lý dẫn ra ngoài, Diệp Sâm ôm vai Hề Thời, kéo người loạng chà loạng choạng đi ra ngoài.

 

Hề Thời đá chân liêu xiêu mấy cái, đột nhiên phấn chấn lên, trong miệng lầm bầm như đang nói chuyện.

 

Trợ lý hôm nay đi làm là Hồ Tiểu Dương, anh ta vẫn luôn chờ ở đại sảnh của quán ăn, nhìn thấy Diệp Sâm và Hề Thời đi ra, lập tức nghênh đón.

 

Hề Thời đột nhiên nhảy dựng lên đá vào cẳng chân: "Bay, tôi, tôi muốn bay."

 

"Ôi ôi." Diệp Sâm trong gang tấc nắm lấy Hề Thời đang muốn hai chân cách mặt đất mới không để cho cô bị té, đỡ cô một đường đã mệt đến thở dốc, trực tiếp giao Hề Thời cho Hồ Tiểu Dương cao to khỏe mạnh: "Đỡ không nổi rồi, cõng đi."

 

"Được." Hồ Tiểu Dương lập tức cúi người, Diệp Sâm giúp đỡ để Hề Thời đứng không vững nằm lên lưng anh ta.

 

Hề Thời vừa mới bò lên lưng Hồ Tiểu Dương, Hồ Tiểu Dương còn chưa kịp đứng lên, không xa, một người đàn ông toàn thân áo đen liền vội vã chạy đến.

 

Giang Hành Triệt vừa tới.

 

Anh vừa đến đã muốn tiếp nhận công việc của Hồ Tiểu Dương, kéo Hề Thời say khướt từ trên lưng Hồ Tiểu Dương dậy: "Để tôi."

 

Thời gian hai trợ lý thay ca hẳn là sáng sớm ngày mai, Hồ Tiểu Dương không ngờ Giang Hành Triệt lại đến sớm như vậy, còn vừa đến đã muốn thay anh ta làm việc.

 

Hồ Tiểu Dương trước kia cũng là trợ lý cho nghệ sĩ, cảm thấy Giang Hành Triệt là đồng nghiệp tốt nhất mà anh ta đã gặp được, làm được việc lại ít nói, động một chút là đến sớm thay ca với anh ta, cho đến bây giờ vẫn không tính toán.

 

Ngày hôm nay Giang Hành Triệt lại đến sớm, trong lòng Hồ Tiểu Dương cảm động tại sao mình lại gặp được đồng nghiệp thần tiên như này, nghĩ hôm nay cũng phải săn sóc đồng nghiệp thần tiên này một chút, không thể chiếm hời của người ta mãi như vậy, mệt mỏi cũng phải làm cho người ta, vì vậy tiếp tục nắm lấy cánh tay Hề Thời kéo về lưng mình: "Không không không, cậu nghỉ ngơi đi, tôi cõng là được rồi. Không sao, tôi không mệt chút nào."

 

Hồ Tiểu Dương: "Cậu luôn thay tôi làm việc, chuyện này sao có thể ngại ngùng để cậu làm chứ."

 

Giang Hành Triệt: "....."

 

Anh trực tiếp đưa tay kéo cánh tay Hề Thời: "Không sao, để tôi làm."

 

Diệp Sâm nhìn màn trước mặt này chỉ thở một hơi, cuối cùng lắc đầu một cái, giúp đỡ đỡ Hề Thời lên lưng Giang Hành Triệt: "Không sao Tiểu Dương, để Giang.... Tiểu Giang cõng đi."

 

Người đại diện đã lên tiếng, Hồ Tiểu Dương lúc này mới từ bỏ suy nghĩ cõng người, gãi đầu cười với Giang Hành Triệt: "Cảm ơn nha."

 

Giang Hành Triệt áng chừng Hề Thời trên lưng, ngửi thấy mùi rượu trên người cô, nhìn về phía Diệp Sâm.

 

Diệp Sâm giải thích: "Tiệc chia tay, uống được vài ly đã ngã rồi."

 

"Ừ." Giang Hành Triệt gật gật đầu, "Về khách sạn đi."

 

Xe bảo mẫu đợi ở bên ngoài, ba người ra khỏi khách sạn, gió lạnh buổi đêm thổi qua, Hề Thời vốn nằm trên vai Giang Hành Triệt ngủ gật đột nhiên tỉnh lại.

 

Hề Thời ngẩng đầu nhìn xung quanh, vẻ mặt hơi mờ mịt.

 

Diệp Sâm hỏi cô: "Có còn khó chịu không? Về nghỉ ngơi cho tốt."

 

Vừa nghe thấy trở về, Hề Thời không biết tại sao lại đột nhiên kích động, giãy giụa trên lưng Giang Hành Triệt: "Tôi không về, tôi không muốn về."

 

Giang Hành Triệt vội vàng giữ chặt chân Hề Thời, Diệp Sâm đỡ Hề Thời đang ngả về sau: "Đã muộn thế này không trở về nghỉ ngơi em còn muốn làm gì? Đừng có lộn xộn."

 

Hề Thời nhìn trời: "Ánh sao sáng quá, em, em muốn ngắm sao."

 

Diệp Sâm: "Về khách sạn ngắm từ cửa sổ."

 

Hề Thời: "Em không muốn, em muốn đi bán diêm, em muốn đi tìm mẹ hu hu hu hu hu hu hu."

 

Cô đột nhiên ngẩng đầu lên khóc: "Em làm cô bé bán diêm, em muốn đi bán diêm hu hu hu...."

 

Diệp Sâm: "....."

 

Hồ Tiểu Dương: "......"

 

Gần đây nữ minh tinh trong giới giải trí đều cosplay thành công chúa Disney đang bỏ trốn không biết mệt mỏi, không ngờ rằng vị trước mặt sau khi uống say rồi, một lòng ghi nhớ lại là cô bé bán diêm.

 

Diệp Sâm nhìn Hề Thời thật sự khóc rồi, chỉ có thể bắt đầu dỗ dành cô bé: "Ngày mai, ngày mai lại bán có được không? Hôm nay rất muộn rồi, không có người mua diêm nữa."

 

Hề Thời trên lưng Giang Hành Triệt giở trò xấu không chịu lên xe: "Em không muốn, em chỉ muốn đi bán diêm, em quá đáng thương, không có ai mua diêm cho em, không có ai hu hu hu hu."

 

Diệp Sâm: "......"

 

Hồ Tiểu Dương mở cửa xe, yếu ớt đề nghị: "Hay là, trực tiếp nhét vào trong xe."

 

Ánh mắt Giang Hành Triệt và Diệp Sâm đồng thời nhìn về phía anh ta.

 

Hồ Tiểu Dương ý thức được bản thân hình như nói sai cái gì, vội vàng ngậm chặt miệng.

 

Giang Hành Triệt ngoảnh đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nước mặt mông lung của Hề Thời, khẽ thở một hơi: "Để tôi dẫn cô ấy đi mua."

 

Hồ Tiểu Dương: "Vậy tôi cũng đi."

 

Diệp Sâm chăm chú nhìn Giang Hành Triệt đầy thâm ý, sau đó lại nhìn Hề Thời trên lưng anh, cuối cùng kéo Hồ Tiểu Dương lại: "Chúng ta đừng đi nữa."

 

Hồ Tiểu Dương có chút mông lung, nhìn Giang Hành Triệt cõng Hề Thời đi mua diêm: "Tại sao?"

 

Cửa hàng trên đường cơ bản đã đều đóng cửa, Giang Hành Triệt hỏi cửa hàng tiện lợi 24h, nhưng mà thời đại này, cửa hàng tiện lợi đã không còn bán diêm rồi.

 

Anh bèn ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Hề Thời ngồi chồm hổm ở góc tường, nước mắt giàn giụa, mạnh mẽ dùng mu bàn tay lau nước mắt: "Không còn diêm nữa, diêm của tôi không thấy đâu nữa, diêm của tôi không còn nữa hu hu hu hu."

 

"Ánh sao cũng không còn, mẹ cũng không còn nữa...."

 

Giang Hành Triệt đột nhiên đau đớn vô cùng, tiếp tục cõng Hề Thời, kiên định an ủi: "Còn, nhất định còn."

 

Cuối cùng anh cũng mua được diêm trong một cửa hàng tạp hóa nhỏ.

 

Chủ cửa hàng là hai vợ chồng già, vốn đã đóng cửa ngừng bán, Giang Hành Triệt đứng ngoài gõ cửa hồi lâu mới mở cửa.

 

Ông bà già không biết người đàn ông này đã muộn như vậy còn đến mua diêm làm gì, lại nhìn cô bé phía sau lưng anh ta, vẫn dựa theo ánh đèn mờ mờ run rẩy đi lấy.

 

Giang Hành Triệt mua được diêm, nói một tiếng "cảm ơn", trả hết số tiền mặt trong ví.

 

Giang Hành Triệt mua được diêm xong, tìm một bậc thềm cao để Hề Thời ngồi xuống, sau đó nhét diêm vào trong tay cô: "Tìm thấy rồi, của em ở chỗ này."

 

Hề Thời ngồi trên bậc cao, cầm diêm lệ nóng quanh tròng: "Hu hu hu, diêm của tôi."

 

Cô nhìn đường phố không người, nhỏ giọng chào bán: "Có ai muốn mua diêm không, có ai muốn mua diêm của tôi không, chỉ cần một đồng là có một cây diêm."

 

Giang Hành Triệt đứng trước mặt Hề Thời, cười khổ: "Tôi mua."

 

Hề Thời ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn anh: "Anh có biết không, bọn họ nói, đốt diêm, là có thể nhìn thấy mẹ."

 

Giang Hành Triệt: "Thật vậy sao?"

 

Anh duỗi tay vén mấy sợi tóc rối vương bên má cô về sau tai: "Em thử xem."

 

Hề Thời mở hộp diêm, rút ra một cây diêm, chỉ là sau khi cô say tay không quá linh hoạt, thử mấy lần, cũng không thể đốt được diêm.

 

Hề Thời lại sắp khóc rồi: "Tôi không đốt được."

 

Giang Hành Triệt lấy que diêm từ trong Hề Thời: "Để anh."

 

"Xoẹt" một tiếng, đầu que diêm cọ qua tầng phốt pho, ánh sáng xé tan màn đêm thành một đốm lửa nhỏ.

 

Hề Thời lập tức yên tĩnh.

 

Que diêm cháy từng chút một, ánh lửa yếu ớt mà nhỏ bé, nhưng lại vừa hay chiếu sáng khoảng cách nhỏ giữa hai người, không khí ấm áp xoay chuyển.

 

Giang Hành Triệt nhìn khuôn mặt Hề Thời vẫn còn mang theo nước mắt, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào ánh lửa.

 

Một que diêm rất nhanh cháy hết, Hề Thời lắc lư chân thúc giục, Giang Hành Triệt tiếp tục đốt một que diêm.

 

Từng que từng que, cô say mê nhìn, anh không ngừng đốt.

 

Giang Hành Triệt mở miệng hỏi: "Nhìn thấy rồi sao?"

 

Hề Thời chầm chậm ngẩng đầu, nhìn anh, gật đầu, cuối cùng cũng nở nụ cười: "Ừm."

 

Giang Hành Triệt cười, lại đốt một que.

 

Mấy hộp diêm mua về đều bị từng que từng que đốt hết, Hề Thời cuối cùng nhìn đến một rồi, ngáp.

 

Giang Hành Triệt: "Buồn ngủ rồi?"

 

Hề Thời rũ mí mắt gật gật đầu.

 

Giang Hành Triệt: "Buồn ngủ thì ngủ đi."

 

Lần này anh không cõng, đỡ mông trực tiếp ôm Hề Thời lên, Hề Thời ôm cổ anh, cằm dựa trên bả vai anh, rất ngoan ngoãn mà ngủ gật.