Qua hồi lâu, hắn bỗng nhiên lại nói: "Chuyện của vị công tử kia, cha còn chưa biết, bởi vì Lục ca không dám khẳng định trong lòng nha đầu muội đã thực sự dứt khoát hay chưa?"
Hắn nhìn ta, ánh mắt dò xét.
Ta đỏ mặt, rút tay khỏi tay hắn, chốn vào trong chăn, nhỏ giọng: "Muội không hiểu Lục ca đang nói gì."
Hắn đương nhiên biết ta hiểu, chỉ là không muốn đôi co mà thôi. Từ nhỏ, Lục ca đã là người hiểu ta nhất. Huynh ấy chỉ nói: "Nha đầu, y cũng yêu muội sao?"
Lục ca thế mà hỏi ta thẳng thắn như vậy!
Trái tim đập loạn nhịp, ta cắn môi: "Lục ca hỏi việc này làm gì?"
Hắn không trả lời, hỏi lại: "Y cũng yêu muội sao?"
Lòng thoáng rung động, yêu? Giang Nam yêu ta sao?
Y nói ai có thể tìm được bồ công anh màu tím sẽ có được tình yêu hoàn mỹ. Y nói cái nơi tên Anh Viên kia ngoại trừ y, ta là người thứ hai đi vào, cũng là nữ tử đầu tiên. Y nói, mặt đất rất ướt, ôm ta, không còn sức để đứng vững...
Nghĩ đi nghĩ lại, ta không tự chủ mà gật đầu.
"Y thật lòng không?"
Không biết có phải ảo giác hay không, ta cảm thấy Phượng Lê Mạch đang muốn gây sự. Ta nhíu mày, bật thốt lên: "Có."
Y đang bị bệnh nhưng vẫn có thể vì ta cản một ly rượu mạnh. Nam nhân che chở ta như vậy, còn không thật lòng sao?
Ta biết Phượng Lê Mạch lo lắng cho ta, nhưng Giang Nam như thế, sao có thể hoài nghi được?
"Nha đầu, muội biết thật chứ?"
"Lục ca!" Ta rốt cuộc vẫn không nhịn được, xoay người nhìn hắn, đặt tay lên ngực, "Bởi vì muội cảm nhận được."
"Vậy muội đối với y thế nào?" Hắn nhìn ta, tiếp tục hỏi.
Thân thể đột nhiên căng thẳng, ta mờ mịt hỏi lại: "Lục ca, huynh sao vậy?"
Huynh ấy nên là người hiểu ta nhất, vì sao còn hỏi nhiều như vậy? Tâm tư của ta, chẳng lẽ huynh ấy còn phải hỏi mới biết sao? Ta không tin.
Hắn dời ánh mắt đi, ho một tiếng: "Không có gì, chỉ là phía bên Thất hoàng tử phải làm sao đây?"
Ta dần tỉnh táo lại, thì ra huynh ấy đang lo vấn đề này! Ta thở phào nhẹ nhõm: "Việc đó, muội đã sớm nói rõ với cha, muội đối với biểu ca căn bản không phải tình yêu nam nữ. Cha cũng đã nói, chuyện này, tất cả do muội làm chủ."
Ta không muốn gả vào hoàng thất, không muốn hao tổn tâm cơ để tranh đấu.
Phượng Lê Mạch trầm ngâm một lúc, mới nói: "Chờ thánh chỉ hạ xuống, mọi chuyện đều đã muộn. Nha đầu, nếu trong lòng muội đã có đối tượng, Lục ca hi vọng đời này muội sẽ không phải hối tiếc."
Ta gật đầu thật mạnh: "Lục ca, muội hiểu."
May là Quân Ngạn còn cho ta suy nghĩ lại, mà khoảng thời gian này hắn cũng có rất nhiều chuyện phải giải quyết, vì thế ta vẫn còn chút thời gian để chuẩn bị.
Phượng Lê Mạch đột nhiên im lặng không nói nữa.
Ta không khỏi bất an, định hỏi, lại nghe hắn nói: "Nha đầu, thật ra thì Lục ca..."