Không Làm Thế Thân

Chương 11

Giản Hề trợn mắt há mồm.

Lớp học Tư duy Tưởng Lâm Dữ không đơn giản là điểm, hắn còn có thể ra đề, kéo dài tư duy thậm chí ở những nơi không thể tư duy lại mạnh mẽ tư duy tới.

Rốt cuộc ai ngủ với ai? Giản Hề đi đến bên kia với hắn, đều là hắn gọi qua? Mỗi lần làm xong, cũng là hắn rời đi trước? Nhưng những lời nói này không thể nói ra, Giản Hề đối với Tưởng Lâm Dữ là dụng tâm kín đáo.

Tưởng Lâm Dữ còn chống ở phía trên cô, lẳng lặng nhìn cô. Mùi hương An Tức Hương yên tĩnh, quanh quẩn ở trong không khí. Đôi mắt đen thuần túy dưới tròng kính, nơi đó tựa hồ có lốc xoáy.

Thừa nhận là tham lam sắc đẹp của hắn, phủ nhận không đơn giản là chỉ tham lam sắc đẹp của hắn mà còn mơ tưởng vị trí Tưởng phu nhân, Giản Hề càng muốn chết.

Giản Hề lựa chọn ngậm miệng.

“Điều kiện đã định lại không thể phát sinh, phòng chỉ có một.” Tưởng Lâm Dữ đợi trong chốc lát không chờ đến khi Giản Hề trả lời, hắn rũ mắt xuống, nhích lại đến gần một ít. Những ngón tay để trên bàn gõ gõ một chút, ngữ điệu thong thả, “Không bằng như vậy, trước thiếu. Chờ cái kia của cô kết thúc, tôi sẽ bù đắp cho.”

Áo sơ mi của Tưởng Lâm Dữ cởi ra ba cúc, lộ ra một làn da trắng nõn. Mái tóc đen tuyền, mắt kính gọng hẹp đeo ở trên sống mũi, tròng kính phản quang khúc xạ ánh sáng. Buông lỏng, lãnh đạm cùng cám dỗ đan chéo.

Giản Hề hít sâu, cái đó là thứ tốt sao? Thật cũng không cần, “Tưởng tổng, cái này thật sự không cần.”

“Không cần quá khách khí, nên làm.”Tiếng nói Tưởng Lâm Dữ thong thả ưu nhã, tháo mắt kính xuống tùy tay bỏ trên bàn, hắn đi qua chỗ rương hành lý, “Cô ngủ bên trong hay bên ngoài?”

Giản Hề nhìn chằm chằm vào sau lưng Tưởng Lâm Dữ.

Nghĩ nên đánh hắn như thế nào?

Khi cô mới vừa cùng Tưởng Lâm Dữ phát sinh quan hệ, còn sẽ ảo tưởng chính mình sẽ có được tình yêu cô bé lọ lem. Tưởng Lâm Dữ có thể là vương tử của cô hay không nhưng sự thật chứng minh, Tưởng Lâm Dữ là vương tử huynh đệ —— vương bát đản.

“Thư kí Giản?” Tưởng Lâm Dữ cởi trần mở ra rương hành lý lấy áo ngủ, không nghe được thanh âm Giản Hề hỏi lại một câu.

Tưởng Lâm Dữ dáng người cực tốt, vai rộng eo thon, đường cong phía sau lưng phi thường mỹ. Vẻ đẹp đến cực hạn, ánh sáng trắng chiếu từ từ xuống, hình dáng đường cong càng rõ ràng. Cởi ra áo sơ mi, eo và bụng lực lưỡng tạo ra cảm giác vô cùng mạnh mẽ.

“ Như thế nào cũng được.”

Tưởng Lâm Dữ lấy xong quần áo, Giản Hề mới hoàn hồn, cầm lấy di động nói, “Tôi đi mua đồ dùng sinh hoạt, anh có cần gì không?”

“Cái kia của cô sẽ liên tục trong mấy ngày?” Tưởng Lâm Dữ đi đến cửa toilet, quay đầu lại, hắn không mang mắt kính, mắt đen đẹp híp lại.

Giản Hề trong lúc nhất thời không minh bạch là ý tứ gì, nhưng biết Tưởng Lâm Dữ nói cái kia là cái gì, “Ba bốn ngày.”

“Hôm nay ngày đầu tiên?”

“Ân.”

“Tôi đây không cần.” Tưởng Lâm Dữ vào toilet, trở tay đóng cửa lại.

Giản Hề yên lặng vài giây, hồi tưởng lại, Tưởng Lâm Dữ là muốn cô mua bao cao su.

Đây có phải là một người?

Giản Hề không có gọi tài xế, tài xế hôm nay đi đường dài cần nghỉ ngơi. Giản Hề thuê xe ở khách sạn, đi thẳng đến cửa hàng tiện lợi. Bên ngoài còn đang mưa, trên không trung đen kịt. Đèn đường chiếu xuống mặt đất ẩm ướt.

Hoài Thành là một thành thị có nhịp độ chậm rãi nhàn nhã, buổi tối 12 giờ trên đường phố vắng tanh, xe trên đường lớn cũng rất ít. Toàn bộ thế giới đều tĩnh lặng, phía trước đèn đỏ, Giản Hề dẫm phanh lại, ngón tay đặt ở tay lái một cách nhàn nhã.

Giản Hề không hiểu vì lý do gì mà khiến bạn cùng phòng thường xuyên đi công tác kia đã từng cãi nhau với bố mẹ qua điện thoại không muốn trở về quê. Năm nay 30 tuổi, bạn cùng phòng lại lựa chọn trở về. Bạn cùng phòng tự nguyện trở về sao? Không phải, bạn cùng phòng bị thành thị này đào thải.

Giản Hề khoa chính quy chuyên nghiệp cũng không phải rất giỏi, 27 tuổi một lần nữa tìm công việc nhược điểm hết sức rõ ràng, rất khó tìm được việc ở nơi khác so với Thượng Dữ công việc tốt tiền lương cao.

Giản Hề ở siêu thị mua vật dụng hàng ngày, nhưng tìm nửa giờ không tìm được tiệm thuốc 24 giờ. Cô bụng ngày càng đau, trong lòng cũng loạn, bên ngoài không khí ẩm ướt, bên trong xe điều hòa lạnh băng, cô cả người giống như trong địa ngục, nửa người như rơi vào hàn băng.

Lập tức lái xe trở về khách sạn.

Giản Hề vào cửa, Tưởng Lâm Dữ còn chưa ngủ, hắn mặc áo ngủ màu trắng kiểu giống áo sơ mi, ngồi ở trước máy tính làm việc. Tóc sau khi gội không có sấy, để tóc khô tự nhiên kết quả chính là hơi xoăn và rối, ánh mắt hắn còn nhìn trên màn hình máy tính, “Thư kí Giản?”

“Siêu thị khá xa.” Giản Hề buông túi xách, “Sao anh còn chưa ngủ?”

“ Buổi sáng 8 giờ ngày mai tôi cùng người bên Hoài Thành gặp mặt, buổi sớm định ra đánh golf, trời mưa muốn sửa kế hoạch, cô lại tìm một chỗ.”

“Vâng.” Giản Hề chịu đựng bụng đau trở về, lấy ra trong túi notebook nhanh chóng tra các địa điểm ăn chơi, giải trí ở Hoài Thành, cuối cùng chốt ở khu nghĩ dưỡng Tây Sơn. Khu nghĩ dưỡng Tây Sơn hoàn cảnh tốt, đảm bảo tính riêng tư, hoạt động giải trí có đầy đủ mọi thứ.

Cô nhanh chóng liên hệ khu nghĩ dưỡng Tây Sơn, định ra hành trình ngày mai. Tưởng Lâm Dữ đã đặt máy tính xuống khỏi giường, Giản Hề sợ sấy tóc có tiếng ồn làm ảnh hưởng hắn, không có gội đầu, chỉ tắm xong thay áo ngủ đi ra ngoài.

Bụng đau cô một thân mồ hôi lạnh, Giản Hề lại lấy ra di động tìm tòi tiệm thuốc 24 giờ, không uống thuốc giảm đau cô ngày mai sẽ chết.

Thành thị này không có tiệm thuốc 24 giờ.

Trên giường có hai cái chăn, Tưởng Lâm Dữ cùng cô ranh giới rõ ràng. Giản Hề nằm ở một bên, cô thấp giọng dò hỏi Tưởng Lâm Dữ muốn tắt đèn hay không, vừa dứt lời Tưởng Lâm Dữ liền tắt đèn.

Hoá ra người này chưa ngủ.

Giản Hề nằm xuống cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cơn đau dịu đi một ít, cô mơ mơ màng màng ngủ. Cô lại nằm mơ, không gian đen nhánh, cô ôm đầu trốn tránh ở trong khe hở. Nhìn thấy rất nhiều chân dài hung ác, đang đi tới đi lui, đột nhiên một người đạp một cước chân đá đến trên bụng cô, Giản Hề bừng tỉnh bởi cơn đau dữ dội, cô thở dốc dồn dập, nước mắt lăn.

“Giản Hề?” Giản Hề hốt hoảng, còn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh, những cái chân đó dày đặc rơi xuống trên người cô, cô rất đau lại không có chỗ để trốn.

“Giản Hề, nhìn tôi.”

Ánh đèn xám xịt, tầm mắt dần dần rõ ràng, cô nhìn rõ người đàn ông trước mặt. Tưởng Lâm Dữ nhéo mặt cô, nhíu mày, “Gặp ác mộng?”

Căn phòng rất yên tĩnh, Tưởng Lâm Dữ nửa ôm cô, cánh tay ấm áp cách áo ngủ hơi mỏng dán ở trên da thịt cô, “Kêu lớn tiếng như vậy.”

“Đau bụng.” Bụng đau tỉnh lại đó là một dạng đau gì? Một vạn người ở bụng cô đá.

“Buổi tối ăn cái gì?” Tưởng Lâm Dữ sờ bụng cô, tay hắn ôn nhu.

Cái trán của Giản Hề đặt lên vai Tưởng Lâm Dữ, gắt gao chống bờ vai của hắn, hít sâu ép chính mình không được khóc. Giấc mơ quá chân thật, đau cũng chân thật, sợ hãi khiến cô không biết phải làm thế nào.

“…… Đau bụng kinh.”

Không khí yên tĩnh có một phút, Tưởng Lâm Dữ mở miệng, tiếng nói như cũ là khàn khàn, âm điệu trầm xuống, “Muốn uống thuốc gì?”

Giản Hề đầu tóc lạnh lẽo ẩm ướt, mỏng manh yếu đuối, cuộn tròn người ở trong lòng ngực hắn. Tưởng Lâm Dữ chưa từng gặp qua Giản Hề như vậy, thư kí Giản vẫn luôn là giẫm lên giày cao gót, lưng ưỡn thẳng tắp, như một chiến binh mặc áo giáp đấu tranh anh dũng.

“Thuốc giảm đau, tối hôm qua không mua được.” Trong nhà có, nhưng Tưởng Lâm Dữ hắn không cho trở về lấy. Giản Hề đau cái trán cọ vào bả vai Tưởng Lâm Dữ, gắt gao khống chế tay, sợ mình nhịn không được đi véo Tưởng Lâm Dữ.

“Nằm, tôi mua ——” Tưởng Lâm Dữ lời nói đến môi dừng lại, trong toàn bộ sinh hoạt của hắn việc vặt đều là thư kí Giản, thư kí Trịnh hoặc tài xế đi làm. Thư kí Trịnh giờ đang phụ trách Hoài Thành, đã không phải là thư kí của hắn, Tưởng Lâm Dữ trầm giọng hạ mệnh lệnh, “Nằm trước.”

Tưởng Lâm Dữ đem Giản Hề nhét vào trong chăn mềm mại, “Không cho phép nhúc nhích, nghe lời.”

Giản Hề thở gấp, giống như mộng ảo, không biết trước mắt hết thảy rốt cuộc có phải là mơ hay sự thật. Tưởng Lâm Dữ ra cửa, Giản Hề mê man chìm vào giấc ngủ.

Giản Hề không biết là Tưởng Lâm Dữ đi ra ngoài mua thuốc hay là tài xế mua, cô tỉnh lại lần nữa. Tưởng Lâm Dữ đưa cái ly đến miệng cô, Giản Hề uống một ngụm nước nóng hổi.

Giản Hề hoàn toàn tỉnh táo lại.

Tiếp nhận cái ly, lôi thân thể nặng nề rời giường tới tủ lạnh lấy ra một chai nước lạnh hòa vào nước nóng thành nước ấm, thuốc có vài loại. Trừ bỏ thuốc giảm đau còn có đường đỏ với gừng, Giản Hề pha một gói đường đỏ và gừng với nước, uống thuốc giảm đau.

“Cảm ơn Tưởng tổng.”

“Đem lộ trình đưa cho tôi, hôm nay cô không cần đi cùng tôi.” Tưởng Lâm Dữ chỉnh lại áo sơ mi, hướng bên ngoài đi, “Không cho phép ra khỏi khách sạn, ở chỗ này nằm nghỉ ngơi.”

Tưởng Lâm Dữ người này đối với người bên cạnh yêu cầu cực cao trong công việc, cho thư kí nghỉ ngơi? Nghe có vẻ rất khó tưởng tượng. Giản Hề trong lúc nhất thời không biết hắn nói mát, hay là nghiêm túc.

“Tưởng tổng?”

“Có thể rời giường không? Có thể mang hành trình đưa cho tôi.”

Giản Hề vội vàng xuống giường đi dép lê mở máy tính đưa lộ trình đưa cho Tưởng Lâm Dữ, nói, “Tôi uống thuốc giảm đau xong thì ổn rồi, có thể làm việc.”

Tưởng Lâm Dữ ngón tay thon dài chạm vào màn hình di động, ánh sáng trên màn hình chiếu sáng đầu ngón tay hắn lạnh băng một mảnh, hắn bước ra chân dài xoay người hướng đi ra bên ngoài, “Lần sau lại đau bụng kinh, tôi sẽ tìm người thế cô. Tôi không hy vọng tôi bồi dưỡng thư kí bốn năm, bởi vì đau bụng kinh mà chết.”

Tưởng Lâm Dữ đi ra cửa, cửa phòng đóng lại phát ra tiếng vang nặng nề.

Giản Hề lúc này mới phát hiện trời đã sáng, nắng sớm cùng với đèn trong phòng cùng sáng, phân không rõ cái nào sáng hơn, mưa vẫn rơi. Trên cửa kính khách sạn một lớp sương mù, Giản Hề ngửa mặt trở về, đưa tay che ở trên mặt.

Thật vô dụng.

Giản Hề nằm trong chốc lát, gửi tin nhắn nhanh cho Lâm Hạo Dương, cô hôm nay có việc xem không được căn hộ, hy vọng Lâm Hạo Dương giữ căn hộ lại, cô đến lúc đó trực tiếp đi qua ký hợp đồng.

Tin nhắn gửi đi chậm chạp không có hồi âm, Giản Hề cho rằng bởi vì cô lỡ hẹn nên Lâm Hạo Dương không để ý đến cô. Công việc của cô biến số quá lớn, rất nhiều thời điểm kế hoạch không theo kịp biến hóa, cũng là không có cách nào khác.

Giản Hề lại gửi một đoạn ghi âm giọng nói xin lỗi.

10 giờ rưỡi, Lâm Hạo Dương gọi video tới, Giản Hề sửng sốt mới kết nối, “Lâm tổng, hôm nay tôi thật sự thực xin lỗi, tạm thời ——”

“Người thật cảnh thật quay video, tôi thay cô xem phòng.” Lâm Hạo Dương anh tuấn xuất hiện ở trong video trước mặt, hắn giơ di động điều chỉnh góc độ, “Như vậy có phải hay không soái một chút?”

Giản Hề khóe môi giơ lên, tâm tình rất tốt, “Là rất tuấn tú, thế giới đệ nhất soái.”

“So với Tưởng Lâm Dữ soái hơn, tôi thực vừa lòng.” Lâm Hạo Dương cười chuyển camera sau, nói, “Tôi đang ở cửa căn hộ, cho cô xem bốn phía xung quanh cùng vấn đề an toàn.”

Lâm Hạo Dương thế mà chạy đến căn hộ ở bên kia kết nối trực tuyến cho cô xem phòng, Lâm Hạo Dương cẩn thận như vậy sao?

“Cảm ơn Lâm tổng.” Giản Hề vô cùng cảm kích.

“Cô khách sáo, quay trở về thì mời tôi ăn cơm.”

“Anh muốn ăn cái gì đều có thể, tôi mời anh.”

Căn hộ so với hình ảnh trên videp còn muốn đẹp hơn, ngôi nhà mà Giản Hề mơ ước.

Căn hộ ở tầng cao nhất, cửa sổ sát sàn bằng kính có thể nhìn ra hồ Thiên Nga ở trung tâm, tầm nhìn bao quát. Tầng hai rất rộng, một thư phòng cùng một phòng ngủ, đẩy cửa kính thư phòng ra sẽ nhìn thấy một khoảng sân rộng lớn.

Giản Hề có thể tưởng tượng được, nơi này trồng các loại hoa sẽ đẹp biết bao nhiêu. Đây là căn hộ thuộc về cô, cô có thể trang trí bất luận thành bộ dáng gì.

Khi còn nhỏ cô đi theo ông nội từ một cái túp lều này dọn đến một cái túp lều khác, khi sơ trung dọn đến một túp lều phía sau trại nuôi gà. Tối tăm ẩm ướt dơ bẩn, trong không khí mùi vị phức tạp, có hư thối có mùi mốc cũng có mùi con vật bài tiết và vật lên men. Phòng ở thấp đến nổi không đứng thẳng được người, cô mỗi ngày cúi đầu đi học, cúi đầu về nhà.

“Thư kí Giản cô bên kia có nghe được không? Có thể nghe thấy tôi nói chuyện không?” Lâm Hạo Dương thấp giọng cười nói, “Cô muốn ở lại đây, cô ở trên sân thượng này trồng hoa, tôi cho cô nhận thầu. Mẹ tôi dưỡng hoa sinh một đống, nhà tôi sân bãi không dùng được.”

“Hoa còn sẽ sinh tiểu hoa sao?” Giản Hề lần đầu tiên nghe được một câu miêu tả đáng yêu như vậy.

“Đương nhiên sẽ, hoa cũng có sinh mệnh. Bọn chúng sẽ sinh sản, sinh rất nhiều tiểu bảo bảo……”

Giản Hề trong đầu hiện ra một hình ảnh, xú tiểu nam hài ngẩng đầu, “Hoa mụ mụ cùng hoa ba ba yêu nhau, liền sẽ sinh rất nhiều hoa bảo bảo. Em làm hư hoa bảo bảo rồi, hoa mụ mụ sẽ khóc……”

“Thư kí Giản?”

“Ân?” Giản Hề hoàn hồn, cô sẽ thường xuyên chợt lóe những hình ảnh cảm thấy rất quen thuộc rồi biến mất. Rõ ràng là địa phương không có đi qua, nhưng khi đi ngang qua lại cảm thấy quen thuộc, rõ ràng không có gặp qua người, cũng chưa từng nghe nói qua, lại giống như nghe qua ở nơi nào, truyền thuyết nói đây là ký ức kiếp trước.

Cũng có nhà khoa học cho rằng, đây là sóng điện não còn lưu lại trên thế giới khi con người tử vong, người có gen tương xứng, đi qua vừa lúc đụng phải sóng điện não tàn lưu sẽ sinh ra cảm giác quen thuộc.

“Cô có phải đang thất thần hay không?”

“Tôi suy nghĩ, Lâm tổng, anh trưng cầu ý của hoa mụ mụ đồng ý hay không? Tôi đem hoa bảo bảo nhận nuôi, hoa mụ mụ sẽ khổ sở.” Lời nói Giản Hề nói ra bị mình làm cho ấu trĩ cười, “Lâm tổng ——”

“Thư kí Giản, mạo muội hỏi một câu. Tên của cô là ai lấy? Hề tự này có đặc thù hàm nghĩa gì?”

Tác giả có lời muốn nói: Trước 50 đưa bao lì xì, cảm tạ duy trì ~