Không Làm Thế Thân

Chương 27

Lúc này Giản Hề chính là nghỉ phép bệnh, cô thật nhiều năm không có nghỉ phép. Ban đầu cô muốn ngay lập tức nộp đơn xin từ chức, cũng không cái tiện nghi này của công ty, nhưng sau khi gặp mặt Tưởng Lâm Dữ, cô lại không có sốt ruột vậy.

Nghỉ phép xong lại đi, căn bản không phải cô chiếm tiện nghi, cô chỉ là hưởng thụ quyền lợi thuộc về.

Nghỉ phép có lương.

Thứ sáu Giản Hề đi bệnh viện để gỡ băng gạc, miệng vết thương dài mười centimet, để lại sẹo là tất nhiên. Nhưng một khắc gỡ băng gạc xuống kia trái tim Giản Hề vẫn nhảy kịch liệt, quá xấu.

Vết sẹo dữ tợn nằm trên da thịt trắng nõn của cô, nhìn thấy ghê người, đặc biệt ghê tởm. Cái vết thương này coi như Giản Hề tự chính mình làm cho có, nhưng như cũ vẫn là ủy khuất, về sau không bao giờ có thể mặc quần áo lộ cánh tay.

Trước kia cô đeo đồng hồ để che sẹo trên cổ tay, hiện tại còn muốn che cánh tay.

“Chờ khi nào cô khỏi hẳn, đi làm tiểu phẫu trừ sẹo.” Bác sĩ an ủi Giản Hề, tuổi trẻ Giản Hề thật xinh đẹp, trên cánh tay lại có một vết sẹo dài như vậy, “Trước tiên cứ dưỡng thương, y học công nghệ phẫu thuật thẩm mỹ rất phát triển, không cần quá lo lắng.”

“Cảm ơn.” Giản Hề rất cảm tạ thiện ý của bác sĩ.

Giản Hề bước ra từ phòng khám bệnh, xuống lầu lại cầm thuốc mỡ, bác sĩ có kê đơn thuốc làm mờ sẹo. Giản Hề là thể chất lưu sẹo, thuốc làm mờ sẹo đối với cô không có chút tác dụng nào, nhưng cô vẫn cầm. Tác dụng tâm lý, có chút ít còn hơn không.

Điện thoại ở trong túi vang lên, Giản Hề cầm lấy nhìn thấy người gọi đến Lâm Hạo Dương, cô điều chỉnh cảm xúc nghe điện thoại, “Lâm tổng?”

“Em đang ở đâu?” Lâm Hạo Dương thanh âm nghẹn ngào, “Hi nhi, báo cáo ra rồi.”

Giản Hề cầm di động đứng ở đại sảnh ồn ào của bệnh viện, trong tay xách theo túi thuốc.

“Cái gì?”

“Em là Hi nhi.” Lâm Hạo Dương tiếng nói khàn khàn, chứa nồng đậm cảm xúc, “Em là Hi nhi, em với Giản Siêu không có bất luận quan hệ huyết thống gì. Em là Hi nhi của chúng tôi…… So sánh kết quả DNA của em với ba mẹ, em là hài tử của bọn họ.”

Lâm Hạo Dương nói xong ngồi xổm xuống bụm mặt khóc thành tiếng, “Thực xin lỗi, em gái, là anh đánh mất em! Thực xin lỗi! Nếu lúc trước anh không chơi trò chơi ở phía sau trông chừng em kỹ khẳng định sẽ không đánh mất em!”

Giản Hề nghe được tiếng khóc Lâm Hạo Dương, cục đá trong lòng cũng rơi xuống, nhưng cả người cô cũng chết lặng. Khoảng thời gian này cô suy nghĩ, cô sẽ là Lâm Dương Hi sao? Sao cô có thể là Lâm Dương Hi?

Lâm Dương Hi với cô có quan hệ gì? Lâm Dương Hi có người yêu thương, cô không có.

Người nhà Lâm Dương Hi tìm cô 24 năm, bọn họ yêu thương cô.

Giản Hề không có.

Không có người yêu thương Giản Hề.

Giản Hề nghe được thanh âm của chính mình, “Tôi đang ở đại sảnh bệnh viện, tôi ở chỗ này lấy thuốc.”

Cảnh sát và người Lâm gia cùng nhau đuổi tới, Giản Hề không biết mình nên làm phản ứng gì, trước đó cô bị Lâm Hạo Dương ôm vào trong lồng ngực, cô giống như chết lặng. Ngay sau đó Chu Oánh khóc lóc nhào tới, gắt gao ôm Giản Hề, khóc khàn cả giọng.

Bốn phía có người nhìn qua, Giản Hề bị ôm kín không có kẽ hở.

Cô có cha mẹ có ca ca, có người chờ đợi, cô không cần lại cô độc phiêu bạt.

“Thật vậy chăng?” Giản Hề nhìn Lâm Thế cách đó không xa, nước mắt cô rơi xuống, nhưng vẻ mặt bình tĩnh.

Lâm Thế cầm lấy mắt kính đi qua dùng sức ôm Chu Oánh cùng với Giản Hề trong lồng ngực, “Thật sự! Đã trở lại, Hi nhi đã trở lại.”

Giản Hề không biết mình làm như thế nào lên xe, tay cô còn nắm chặt cái túi nilon màu trắng, bên trong là thuốc cô phải dùng. Chu Oánh nắm chặt tay cô, chuyên chú nhìn cô, “Về sau sẽ không có người khi dễ con.”

Vào mùa hè Giản Hề mặc váy dài tay, tay áo tương đối rộng, động một chút là có thể nhìn thấy vết sẹo dữ tợn màu nâu trên cánh tay, Chu Oánh có chút không thở nổi, bà ấy biết toàn bộ việc của Giản Hề.

“Tay…… Còn đau hay không?” Chu Oánh nghiến răng nghiến lợi, “Người nhà kia thật là xấu, quá xấu rồi! Sao lại có thể đối với con như vậy, bọn họ có tư cách gì mà đối với con như vậy! Bọn họ dựa vào cái gì!”

“Đừng dọa hài tử.” Lâm thế nắm chặt tay phu nhân, cũng chuyên chú nhìn Giản Hề, “Con không cần phải sợ, không có việc gì, không cần phải sợ.”

Giản Hề 27 tuổi, cô không phải tiểu hài tử ba tuổi.

“Đúng vậy mẹ, mẹ đừng có nắm chặt tay em gái, niết đến đỏ.” Lâm Hạo Dương đã điều chỉnh tốt cảm xúc, mở ra một lọ nước đưa cho Giản Hề, “Uống miếng nước cho thoải mái một chút.”

“Nước có lạnh không?” Chu Oánh nghẹn ngào cầm lấy chai nước, cầm ở trong tay ý đồ muốn làm nước ấm lên một chút, “Lúc trước đều do mẹ, mẹ không nên để các con trên xe rồi mặc kệ, làm Hi nhi chịu nhiều ủy khuất như vậy.”

Giản Hề chần chờ một chút, nắm lấy tay Chu Oánh.

Chu Oánh sửng sốt, ngay sau đó nhìn về phía Giản Hề gào khóc.

Lâm gia ở khu biệt thự nội thành sớm nhất ở Yến Thành, cây cối to lớn với đường nhỏ giữa những bóng cây. Xe chạy vào bên trong tiểu khu, bóng cây rơi vào trên xe, nhảy nhót trên da Giản Hề, cô quay đầu lại nhìn.

“Chúng ta vẫn luôn không có chuyển nhà, sợ con tìm không thấy đường trở về.” Giọng nói Lâm Thế khàn khàn, ngày thường ít khi cười nói một đại nam nhân lúc này vành mắt đỏ bừng, nói, “Về nhà, vẫn là con đường này, căn nhà này.”

Rẽ phải sẽ có một biển hoa trước mặt.

Trong đầu Giản Hề có một cái cảnh tượng chợt lóe qua.

Xe rẽ phải phía trước một biển hoa. Biệt thự màu trắng đứng sừng sững, cánh cửa cao lớn chậm rãi mở ra, xe lái vào khu biệt thự, cả một vườn hoa.

Xe dừng ổn định Lâm Hạo Dương xuống xe trước, mở cửa xe bên này cho Giản Hề, “Cẩn thận một chút.”

Chu Oánh bị bắt buông tay Giản Hề, bà chân mềm nhũn, ôm cánh tay Lâm Thế. Chờ Giản Hề xuống xe, bà đem mặt chôn trên vai Lâm Thế, “ Em rất nhớ con.”

Lâm Thế đỏ mắt, đỡ Chu Oánh xuống xe.

Trước kia Giản Hề đã có giấc mộng đẹp như vậy, mình không phải là nữ hài xóm nghèo, cô là một công chúa. Có phòng ở trong lâu đài trồng đầy hoa, cha mẹ cô rất yêu thương cô.

“Anh cầm thuốc giúp em.” Lâm Hạo Dương duỗi tay đến trước mặt Giản Hề, “Đưa thuốc cho anh.”

“Không cần.” Giản Hề lúc này mới phản ứng lại còn tự mình xách theo túi nilon màu trắng, trường hợp này có điểm buồn cười, cô vội vàng đem túi nilon cất vào túi xách.

“Hoan nghênh về nhà.” Lâm Hạo Dương vẫn chưa thả tay xuống.

Đời này Giản Hề mới chỉ cùng Tưởng Lâm Dữ nắm tay, không có cùng người khác giới có thói quen bắt tay, mặc dù Lâm Hạo Dương là anh trai.

Lâm Hạo Dương thu tay lại nói, “Tay của em thế nào rồi?”

Giản Hề kéo tay áo lên lộ ra vết sẹo, Lâm Hạo Dương mắt nhìn thấy một cái liền quay đầu đi, một lát sau mới quay đầu lại, “Hắn sẽ chết thực thảm, tin tưởng anh.”

“Không cần.” Giản Hề đi theo Lâm Hạo Dương hướng đi về phía trước, “Cầm đao cướp bóc đồng thời uy hiếp tôi, mười năm, đủ rồi.”

Giản Hề đối với Chu Oánh cùng Lâm Thế không biết phải nói cái gì, nên nói cái gì. Thời gian cô nhận thức Lâm Hạo Dương đã lâu, cô vừa mới được điều đến làm việc ở văn phòng tổng giám đốc liền nhận thức Lâm Hạo Dương, khi đó cô chỉ quen Lâm Hạo Dương.

“Muốn tiếp nhận giới truyền thông phỏng vấn không?” Lâm Hạo Dương hỏi ý kiến Giản Hề, “Bên phía cảnh sát đề nghị, hôm nay gặp mặt có thể để truyền thông chứng kiến, anh cảm thấy nên ý kiến của em.”

“Tôi không muốn đứng trước ông kính.” Giản Hề nói.

“Anh hiểu được.” Lâm Hạo Dương đẩy cửa ra, rất thân sĩ đứng ở cửa, một tay đặt ở phía sau một tay để ở phía trước dẫn đường, hơi khom người, “Hoan nghênh về đến nhà.”

Giản Hề đưa tay lên che mặt, cứu mạng.

Vào cửa dẫm lên tấm thảm dày và nặng, có loại cảm giác không chân thật. Giản Hề bị Chu Oánh lôi kéo ngồi trên sô pha, giúp việc hoả tốc mang trà với đồ ngọt tới. Rực rỡ muôn màu, bày một bàn.

“Khi con còn nhỏ ở nhà thích ăn nhất là Tiramisu, con nếm thử hương vị có thay đổi không.”

Giản Hề bưng Tiramisu, người một nhà đều nhìn chằm chằm cô .

“Con có thể xem lại giám định văn kiện DNA hay không? Vừa rồi con nhìn không thấy rõ.”

“Anh đi lấy.” Lâm Hạo Dương nhanh nhẹn đứng dậy, đi lấy văn kiện.

“Con hiện tại làm việc ở Thượng Dữ sao?” Lâm Thế nói.

“Vâng.” Giản Hề gật đầu, “Thư kí của Tưởng tổng, làm việc ở văn phòng tổng giám đốc.”

Chu Oánh lại bắt đầu khóc, Giản Hề thế nhưng làm công việc hầu hạ người.

Bọn họ điều tra toàn bộ tư liệu của Giản Hề, khoảng thời gian này bọn họ đều đang nhìn. Những khó khăn Giản Hề trải qua đổi lại người khác khả năng cũng sống không nổi nữa, quá khó khăn, mỗi một bước đi như leo lên đỉnh núi. Hơn nữa không có bất luận phòng hộ gì, dưới thân cô là vạn trượng vực sâu. Cô thực kiên cường, nỗ lực học tập, dốc sức liều mạng làm việc.

“Hi nhi của chúng ta chính là ưu tú.” Lâm thế cười nói, “Lâm Dữ về nước mấy năm nay làm không tồi, ở tập đoàn Thượng Dữ cũng rất có tiền đồ phát triển.”

Đột nhiên nghe được tên Tưởng Lâm Dữ, trong lòng Giản Hề lộp bộp một chút, hy vọng cha mẹ cô không nghe thấy những lời đồn bất kham đó.

“Nghe nói con học đại học Yến Đại?”

Giản Hề gật đầu, “Khi con học cao trung, người ông nuôi con qua đời. Con bị chặt đứt phí sinh hoạt, tập đoàn Thượng Dữ bên kia làm công ích, chỉ định giúp hạng mục học tập không cần có thẻ ngân hàng. Con mới có tiền, học xong cao trung, con rất cảm ơn Thượng Dữ trợ giúp đối với con. Tốt nghiệp xong nộp lý lịch hồ sơ về bên đó, không nghĩ sẽ được vào luôn. Con cũng không phải thực ưu tú, , mà gặp đúng nhóm người Thượng Dữ hạ thấp tiêu chuẩn tuyển dụng.”

Lâm Hạo Dương quay trở lại đưa văn kiện cho Giản Hề, “Theo anh được biết, Thượng Dữ sẽ không hạ thấp tiêu chuẩn, chỉ là em ưu tú đến đánh vỡ tiêu chuẩn, mới có thể được tuyển dụng.”

Giản Hề quả thật đúng là không biết.

“Cảm ơn.” Giản Hề tiếp nhận văn kiện lật xem,cô nhìn từng chữ một, cô phân làm hai phần đối lập. Một phần là cùng Chu Oánh, một phần là cùng Lâm Thế, tồn tại quan hệ trực hệ.

“Đúng thật là như thế, Hạo Dương không có nói sai.” Lâm Thế khó có một lần đồng ý với Lâm Hạo Dương, lý lịch Giản Hề lý lịch quá tốt, cô từ trong nghịch cảnh bước ra có thể ưu tú đến mức này. Nếu lúc trước không có đi lạc, dưới tình huống dốc sức toàn lực bồi dưỡng, lĩnh vực cô am hiểu có bao nhiêu xuất sắc, Lâm Thế tưởng tượng một chút trong lòng dường như kim đâm rất khó chịu, “ Tuy rằng mấy năm trước Thượng Dữ xảy ra chuyện, nhưng tổng bộ yêu cầu vẫn rất cao.”

“Mấy ngày nữa chúng ta sẽ công bố thân phận của con, con muốn sửa tên không? Tiếp tục dùng Dương Hi hay là lại lấy cái tên mới?” Lâm Thế đem sữa bò ngọt để trước mặt Giản Hề, tận lực làm chính mình ôn hòa, nhưng nhiều năm ở trên cương vị cao như vậy, vẫn là uy nghiêm như cũ.

“Con có thể suy nghĩ lại không?” Giản Hề không biết nên trả lời như thế nào, cô đối mặt với nhiều ánh mắt như vậy buông văn kiện xuống, lại bưng bánh kem lên. Tự hỏi, thuận tiện tìm cho mình mục tiêu di chuyển đồ vật.

“Cha mẹ cũng quá nóng nảy, từ từ sẽ đến, không cho thời gian Hi nhi tiêu hóa, em ấy khó chịu không?” Lâm Hạo Dương ngồi xuống ở đối diện nói, “Con mang Giản Hề lên xem phòng, không muốn ăn bánh kem thì đừng ăn, có nhầm hay không buổi sáng đưa bánh kem cho người ta.”

Nghe được chữ Giản, sắc mặt Lâm Thế thay đổi, nhưng cũng không nói gì nữa. Ông chỉ là trừng mắt nhìn Lâm Hạo Dương một cái, khi nhìn về phía Giản Hề lại hòa ái, “Chúng ta không có ý khác, cũng không biết ——”

“Khẩn trương.” Lâm Hạo Dương nói trúng tim đen, “Chính là ba đột nhiên nhìn thấy Hi nhi, không biết phải làm sao.”

Lâm Thế: “……”

“Ba an ủi mẹ con đi, đừng để bà ấy khóc lợi hại như vậy, bác sĩ nói gần đây không thể để cảm xúc bà ấy dao động quá lớn.” Lâm Hạo Dương duỗi tay lấy đĩa bánh kem trong tay Giản Hề, Giản Hề dùng nĩa đem một khối cuối cùng ăn xong, mới buông tay, “Ăn rất ngon, cảm ơn mọi người vì con chuẩn bị.”

Lâm Hạo Dương yết hầu nghẹn lại, giơ tay sờ lên tóc Giản Hề, “Đi thôi.”

Giản Hề thật sự cần một cái không gian để bình tĩnh, trong đầu cô ồn ào đến lợi hại, cô hướng cha mẹ gật đầu thăm hỏi, cùng Lâm Hạo Dương lên lầu.

“Em có phải cũng thực khẩn trương?” Lâm Hạo Dương hỏi, “Đột ngột sao?”

“Tôi không có kinh nghiệm tiếp xúc với trưởng bối.” Giản Hề nói đúng sự thật, để tránh tương lai khi tiếp xúc phát sinh hiểu lầm. Cô với Tưởng Lâm Dữ chính là bởi vì hiểu lầm nên mới tách ra, mấy ngày nay cô đang nghĩ có phải tính cách của mình có vấn đề hay không mới có thể như vậy, nhiều năm như vậy cũng không có lấy một người bạn tri kỷ, “Tôi gần như không có tiếp xúc với bọn họ, mỗi lần gặp mặt đều là bị đánh cùng với nhục mạ, tôi không biết nên ứng đối như thế nào.”

Lâm Hạo Dương bước chân tạm dừng, ngay sau đó tiếp tục đi về phía trước, đẩy cửa phòng ngủ ra, “Em có muốn đi đánh bọn họ một trận?”

Lâm Hạo Dương muốn lập tức đi Chu Thành, đem đôi phu phụ kia đánh đến vào bệnh viện, khả năng đêm nay hắn sẽ bị nghẹn chết. Hắn thậm chí muốn giết người, muốn giết chết đôi phu thê kia, giết chết bọn buôn người. Người mua người bán đều đáng chết, con mẹ nó đáng chết.

Căn phòng màu hồng phấn, giường công chúa xinh đẹp. Cửa sổ sát đất sạch sẽ sáng ngời, mép giường chất đầy thú bông cùng ô tô nhỏ, trên tủ đầu giường bình hoa màu cắm một bó hoa hồng màu hồng phấn, hương hoa toả khắp.

“Ô uế tay của tôi.” Giản Hề ngữ khí rất nhạt nói, “Khi biết tôi không phải là hài tử của bọn họ, tôi đã buông xuống rồi.”

“Phòng bên này là để quần áo, bên cạnh là toilet.” Lâm Hạo Dương giới thiệu bố cục cho Giản Hề nói, “Nếu không em dọn về nhà luôn đi.”

Giản Hề đi vào phòng để quần áo, ma xui quỷ khiến cô mở ngăn tủ nhỏ trên mặt tường ở bên phải tủ quần áo, trong ngăn tủ để hai con gấu bông nhỏ, Giản Hề lấy thú bông ra mở vách phía sau lấy ra hộp thiếc đựng sô cô la.

Giản Hề nhấp môi dưới, cô không có ký ức, nhưng chính là cảm giác quen thuộc nơi này hối thúc. Hết thảy đều là quen thuộc, từ khi tiến vào phòng này, mọi thứ cô đều là quen thuộc.

Giản Hề mở hộp, bên trong có sô cô la.

“Phòng ở có sửa sang qua một lần, nhưng bố cục không có thay đổi, tất cả mọi thứ đều để nguyên dạng lại vị trí ban đầu của nó. Mỗi tháng anh đều sẽ để sô cô la bên trong, khi anh đi du học, baba ở nhà đổi, anh cảm thấy một ngày nào đó em sẽ trở về, em sẽ kinh hỉ phát hiện bên trong còn có sô cô la.” Lâm Hạo Dương thanh âm khàn khàn, “24 năm, em đã trở lại.”

Giản Hề nắm hộp sô cô la, cô gục đầu xuống, nước mắt lăn xuống rơi trên tấm thảm dày. Cô đã trở lại, giờ khắc này cô mới cảm nhận được rõ ràng chính xác, cô đã trở lại.

Cô là Lâm Dương Hi.

Cô có nhà.

“Lâm Dương Hi, em đã trở lại.” Lâm Hạo Dương nói, “Anh là anh trai của em, Lâm Hạo Dương.”

Nguồn Webtruyen.com

Tác giả có lời muốn nói: Khổ bức kết thúc, mặt sau là đại sát tứ phương,

Quyển sách này thực ngắn, đại khái hai mươi vạn tự.

Cảm tạ đại gia duy trì ~