Không Mừng

Chương 4: Chương 4

Bữa cơm này tạm thời giúp tôi quên đi cái tên học sinh làm mình tâm phiền ý loạn ở Liễu Trấn kia.

Tôi ở nhà thơ thơ thẩn thẩn nửa tháng, lúc quay lại Liễu Trấn thì kỳ nghỉ hè cũng gần kết thúc rồi.

Từ Vân Thị đến Liễu Trấn chỉ có một con đường, phải xuống hai chuyến xe buýt mới đến nơi.

Dạ dày tôi vốn đã không tốt vì liên tục ăn uống không quy củ lại còn hay thức khuya, đường đi lại xấu, nên lúc xuống xe tôi đã sớm nôn đến thiên hôn địa ám*.

* 天昏地暗 – trời đất tăm tối, mù mịt, ý chỉ nôn đến say xẩm, mặt mày mịt mờ.

Lúc xuống tôi còn phải vịn vào thân xe, dưới chân mềm nhũn, đứng còn không vững, chỉ có thể nhanh tìm một bức tường gần đó, chậm rãi ngồi xổm ở góc mà nghỉ ngơi một chút.

Đang mơ mơ màng màng thì tôi nhìn thấy một bóng người đến gần, cái bóng ấy đã lâu rồi không gặp.

Người tới có vẻ cao hơn một chút, trên người mặc một chiếc áo phông trắng, vẫn là phong cách không thể bình thường hơn như cũ.

"Phương Mân..?" Tôi nhỏ giọng thì thầm, bởi vì chỉ vô thức thốt lên với bản thân, không nghĩ đối phương lại có thể nghe thấy được, thanh âm giòn giã ngay lập tức đáp, "..Hửm?"

Phương Mân tựa như ánh sáng, lúc đi tới quanh thân còn mang theo sự ấm áp của mùa hè.

"Thầy Thi, thầy có sao không?" Cậu hỏi.

Khá êm tai, giọng nói sau thời kỳ vỡ giọng xen lẫn giữa trưởng thành và ngây ngô.

Tôi có thể cảm nhận được Phương Mân lúc này là đang cố gắng kiềm chế cảm xúc.

Tôi lắc đầu, chật vật muốn đứng lên, nhưng động tác quá nhanh, vẫn là không tự chủ được lảo đảo một chút.

Phương Mân ngược lại là nhanh tay lẹ mắt, lập tức chạy đến đỡ.

Ừm thì, người trong lòng có quỷ là tôi, nên lảo đảo vội vàng né tránh người ta cũng là tôi.

Người trẻ tuổi đương nhiên không nhận ra tôi đang dùng trăm phương nghìn kế che giấu tâm tư mình, chỉ đơn giản coi tôi là chán ghét đụng chạm, có vẻ như bị động tác của tôi làm tổn thương, nở nụ cười rất uỷ khuất.

Cậu nói: "Thầy Thi, đừng sợ, em chỉ là không muốn nhìn thầy ngã sấp mặt thôi."

– Một đứa trẻ mười tám tuổi lại đi nói với tôi, đừng sợ.

Tôi có gì phải sợ chứ? Điều duy nhất sợ chính là cậu ấy vì nhất thời rung động mà sau này phải hối hận.

"Cảm ơn", tôi nói.

Phương Mân rất nhanh điều chỉnh cảm xúc, biểu cảm lại cười cười như thường, "Thầy Thi, em chờ thầy lâu rồi."

"Chờ tôi?"

"Vâng!" Phương Mân lục lọi trong túi một hồi, hình như túi chẳng có gì cả, hơi ngại mà vẫy vẫy tôi, "Thầy chờ chút, qua bên kia em đưa cho thầy!"

"Từ từ đã!" Tôi gọi lại, "Cậu lấy cái gì cơ?"

Cậu ta cười lưu manh, đôi mắt lại sáng rực không giấu được, "Em muốn đưa cho thầy thứ này."

Cậu lôi kéo góc áo của tôi, tôi cũng mặc kệ.

Sau khi đi hết con đường với tư thế kỳ quái như vậy, Phương Mân dừng lại trước cửa nhà tôi, chỉ vào một mảnh đất nhỏ mới được cải tạo nói, "Thầy nhìn đi, đây là cây em trồng cho thầy."

Đoạn nói hạt giống cây này rất thần kỳ, sau khi mọc ra trên thân cây sẽ có chữ.

"Chữ gì?" Tôi hỏi, trong lòng lại thầm nghĩ quả nhiên vẫn còn trẻ con lắm.

Chiêu dụ dỗ này của chủ cửa hàng đã quá phổ biến từ thời tôi còn đi học rồi, không ngờ qua nhiều năm như vậy, học sinh bây giờ vẫn còn ngây thơ mà tin là thật.

Tôi đương nhiên không để cậu nhìn ra bản thân trong lòng đang cười nhạo, cậu thiếu niên hưng phấn ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt đất, cười nói:

"Đã gặp quân tử, sao lại không mừng."*

* bản gốc là 既见君子,云胡不喜 – Ký hiện quân tử, vân hồ bất hỉ: Ý chỉ người phụ nữ đã gặp được người mình yêu thích cớ gì vẫn còn không vui.

Gốc từ tập thơ 《诗经·郑风·风雨》Cả câu là "风雨如晦,鸡鸣不已。既见君子,云胡不喜 – Mưa gió mù mịt, gà gáy không dứt.

Đã gặp quân tử, sao lại không mừng." Đây hình như là một bài thơ hay điển tích gì đó khá nổi tiếng ở TQ nhưng tiếng Trung có hạn nên chỉ biết được tới đây thôi.

Nguồn: Baidu

Chẳng hiểu mấy con chim ở đâu rất hợp hoàn cảnh, líu rít không ngừng trên cao; đến cả hoa cũng ra vẻ hiểu chuyện, vừa vặn mà rung rinh lá mấy bận.

Tôi còn nghe thấy âm thanh đâm chồi của mấy hạt giống mới, Phương Mân thì đang cười híp mắt nhìn tôi.

Như thể đang nói, thầy nhìn đi, vạn vật đều vừa vặn trùng khớp, em lại thích thầy như vậy, vì cái gì mà lại không thể chấp nhận?

Cũng đúng, có gì không thể chấp nhận đâu?

Tội hắng giọng, nói cho cậu ta biết hạt giống có thần kỳ ra sao cũng sẽ không mọc lên được cây mang chữ đâu.

Nhưng tôi quên mất, người trước mặt này là học bá hàng đầu của Trung học Liễu Trấn, sinh học lại chỉ bị trừ đúng một điểm.

Đại khái cậu hoàn toàn có thể hiểu và phản biện hợp lý hơn tôi nhiều, nhưng vẫn cố chấp mang nó về trước nhà tôi, lại còn tỉ mỉ mà trồng trọt, bất quá chỉ vì mấy chữ trên kia thôi.

Tôi cũng không phải quân tử.

"Sẽ trồng ra được." Phương Mân như thể đã nhìn thấy được cái cây cao chót vót với những dòng chữ ở trển, "Đến lúc đó, thầy chấp nhận ở bên em có được không?"

Chắc là thấy tôi chần chừ, Phương Mân lập tức bổ sung: "Em biết, thầy chê em còn nhỏ tuổi, lại nói bảy năm nữa khẳng định vẫn chưa thể theo kịp trình độ của thầy.

Giới tính em không thể đổi, tuổi tác cũng vậy.

Em chỉ có thể trưởng thành, tốt nhất là nhanh chóng mà trưởng thành, đến khi thầy thấy em đủ xứng với thầy, thì hãy nhìn tới cái cây này.

Trước lúc đó, em tuyệt đối ra đi không thanh thản.

"Ngừng!" Tôi trong tiềm thức vẫn còn truyền thống lắm, không nghe nổi mấy lời gì mà ra đi thanh thản hay không, tranh thủ chặn cái miệng cậu ta lại.

Phương Dân hẳn là đã hiểu nhầm ý tôi, cho rằng tôi không muốn nghe cậu thổ lộ, hốc mắt lập tức đỏ hoe, nhưng vẫn quật cường không rơi nước mắt.

Thực tế, tôi chẳng những không bài xích, trái lại nghe cậu ấy nói mà trong lòng vừa ấm áp lại chua xót.

Tôi thậm chí còn muốn tự tát bản thân hai cái, vỗ ngực tự vấn một thiếu niên tràn đầy kiêu hãnh như vậy sao lại vì tôi mà hạ mình đến vậy.

Tôi vẫn luôn cảm thấy Phương Mân khá cương quyết, sinh ra là thuộc về thế giới này, ở trấn nhỏ này cũng chỉ tạm thời mà thôi, trong tương lai, khoảng trời để cậu thoải mái vẫy vùng khẳng định sẽ rộng hơn bất kỳ ai.

Cậu cũng rất tin tưởng bản thân, hơn một lần thể hiện khao khát đối với những quốc gia mà tôi đã từng đến, nỗ lực học tập để có nền tảng vững chắc hơn làm bước đệm đầu tiên cho việc sải cánh bay cao sau này.

Nhưng giờ đây, cậu thiếu niên lại không màng khoe khoang tham vọng, nói với tôi, không gặp được quân tử, nhất định sẽ ra đi không thanh thản.

Còn gì là tâm tính thiếu niên nữa, phải là tình yêu rực cháy rồi mới đúng.

Nóng bỏng đến độ tôi không dám dùng thân xác này chạm vào..